” Con đàn bà thối, mày nói cái gì?” Tên nam sinh cầm dao xông lên, dùng đao chỉ vào mặt cô:” Mẹ kiếp, nếu mày không đi tao sẽ cho mày một dao vào mặt!”
Tiết San San nhấc chân liền đá bay chủy thủ của hắn, hai người bạn của hắn thấy thế, liền xông lên hỗ trợ.
Cô đã lâu không đánh nhau, tuy rằng còn bị thương, bất quá đối phó với ba cái tiểu tử này vẫn hơn, vì thế kéo tay áo xông lên phía trước.
Bỗng nhiên phía sau có người vỗ vai cô, cô quay người nhìn lại, thấy Giang Trục Thủy mỉm cười nói:”Có một số việc, nhất định không nên dựa vào vũ lực để giải quyết.”
Sau đó hắn cầm lấy điện thoại, bắt đầu quay số điện thoại.
Ba nam sinh kia cả kinh nói:” Anh làm gì?”
” Báo cảnh sát.” Hắn thản nhiên trả lời.
Ba người dù sao thấy không quen, nhưng vừa nghe nói báo cảnh sát, đều sợ tới mức hoảng thần, chỉ vào hắn nói:”Được lắm, cứ chờ xem!”
Nhìn bọn họ chạy trốn, Tiết San San dở khóc dở cười, còn tưởng rằng là bọn côn đồ hung hãn, ngờ đâu lại gặp đúng bọn vô dụng như vậy.
Tiết Hàm Nhã cả giận nói:” Sao các người dám đuổi bạn của tôi đi?”
“Bạn mà lấy dao chỉa vào em? Bạn mà đem em vào ngõ nhỏ xử lý?” Tiết San San nhíu mày nhìn cô,”Em nhìn xem em mặc thành bộ dạng gì rồi, em không phải là muốn trở thành xã hội đen chứ?”
Hàm Nhã đúng lý hợp tình nói:” Đúng thì thế nào? Chị hâm mộ sao?”
Nói xong xoay người bỏ đi, Tiết San San ngăn lại hỏi:” Em đi đâu vậy?”
“Chị như thế nào lại đáng ghét như vậy? Đừng quấn lấy tôi được không ?”
Tiết San San mặt lạnh lùng:” Em nghĩ rằng chị muốn quấn vào em sao? Nếu em không phải con gái của cha, chị cũng không bận tâm mà kiểm soát em!”
” Chị giả vờ là người tốt à!” Hàm Nhã gạt tay cô ra:” Chị nghĩ mình là ai, chẳng qua là được nhặt về, mẹ tôi nói chị là Tang Môn Tinh (*), cha mẹ chị không cần chị, là chị mang tai họa cho nhà chúng tôi!”
Tiết San San sắc mặt tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt, cơ thể run run.
Giang Trục Thủy đỡ tay cô:” Tiết San San, quên đi, em của em căn bản là không nói lý, cô ấy căn bản không muốn đón nhận ý tốt của em, chúng ta đi thôi!”
Cô lắc lắc đầu, nhìn Tiết Hàm Nhã:” Em nói chị như thế nào chị cũng không quan tâm, nhưng em trở thành như thế này, cha biết sẽ rất thương tâm!”
” Tôi không muốn một người cha giết người, người cha phạm tội!”
” Ba!”
Giang Trục Thủy thẳng tay, tát một cái rất mạnh lên mặt Hàm Nhã.
Hàm Nhã ôm nửa bên mặt, cô tức giận quát:”Anh dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?”
Giang Trục Thủy thản nhiên nói:” Cái tát này, là tôi thay cha cô giáo huấn con gái bất hiếu như cô.”
Nói xong lại là một cái tát như sét đánh vào má còn lại:” Cái tát này, là thay Tiết San San đánh cô. Cô nghe cho rõ cho tôi, cô ấy không phải là Tang Môn Tinh, cô ấy là công chúa, là nên tôi sẽ nâng niu cô ấy như một cô công chúa!”
Tiết San San khóe mắt đã ươn ướt, vừa rồi Hàm Nhã nói nhiều câu khó nghe sỉ nhục cô, cô đều không khóc, nhưng Giang Trục Thủy nói những lời này, lại làm cho cô cảm kích muốn rơi lệ.
Tiết Hàm Nhã vừa kinh vừa sợ nhìn hắn:” Anh…… Đừng cho là tôi sợ các người!”
Cô cũng giơ hướng Giang Trục Thủy tát vào mặt hắn, nhưng lại bị hắn bắt lấy cổ tay.
” Tiết San San, em quyết định đi, xử lý cô ta như thế nào?”
————————————————-
Luật Hạo Thiên ngồi trong phòng khách của Lâm gia, nâng chén trà lên, nhàn nhã thổi thổi chén trà, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Chợt nghe một loạt tiếng bước chân, anh lập tức buông chén trà, đứng lên, thay bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
Lão gia được người hầu đưa xuống cầu thang, không ngừng lắc đầu thở dài.
” Lão gia, đại tiểu thư sao rồi?”
” Ai, vẫn là không chịu để ý ta.” Lão gia lắc đầu nói:” Từ hôm trở về, cũng không nói một câu, cũng không biết đứa nhỏ này làm sao vậy?”
Luật Hạo Thiên cẩn thận nói:” Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, khó tránh khỏi tính tình sẽ có chút ích kỷ, qua vài ngày thì sẽ tốt thôi.”
” Ta biết nha đầu kia vì sao không để ý tới ta, ta có hai người con, tính tình rất giống nhau làm gì cũng đều tùy hứng, làm sao hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha mẹ?”
” Đúng vậy, tính cô ấy còn trẻ con, không hiểu chuyện, cô ấy về sau sẽ hiểu ngài.”
Lâm lão gia nhìn anh một cái:” Hạo Thiên à, ta thay con làm chủ việc hôn nhân cùng Nghiêm gia, con có trách ta hay không?”
Luật Hạo Thiên nở nụ cười:” Đương nhiên là không, con biết lão gia an bài như vậy, nhất định ngài có chỗ khổ tâm. Cho nên, dù lão gia quyết định thế nào, con đều không có ý kiến.”
Lão gia tử ánh mắt sáng ngời dõi theo ánh mắt anh:” Ta không muốn con phải nghe theo những gì ta nói, ta hy vọng con có thể tâm phục khẩu phục. Lâm gia và Nghiêm gia kết thông gia, là cách tốt để phát triển, nhưng A Tường và Tư Tư giống nhau đều tùy hứng, nên ta không có biện pháp, ta chỉ đem hy vọng ký thác trên người của con. Hạo Thiên, ta xem con như là con của ta đối đãi với con không phân biệt! Con phải hiểu được chỗ khổ tâm của ta.”
Anh đứng dậy, cảm động đến rơi nước mắt nói:” Được Lão gia yêu thương, Hạo Thiên thật thụ sủng nhược kinh!”
” Con có thể hiểu được là tốt rồi, cũng là con gánh bớt lo lắng cho ta.”
” Lão gia, con nghĩ con nên đi xem Tư Tư thế nào.”
” Không cần, con cứ đi lo công việc đi, lát nữa ta nói A Tường đến khuyên nhủ nó.”
“…… Được, con đi trước.”
” Nga, đúng rồi, con có rảnh mời Nghiêm tiểu thư ăn bữa cơm, bồi dưỡng cảm tình một chút. Đứa con gái đó rất được, người chân thật, lại hiền thục, con nên quý trọng!”
” Con biết”
Anh nói xong cầm lấy điện thoại, ánh mắt âm ngoan sắc chợt lóe mà qua.
” Alô, Nghiêm tiểu thư sao? Tôi là Luật Hạo Thiên.”
Điện thoại bên kia truyền đến một trận đinh đinh đang đang, Nghiêm Thanh Du khẩn trương mà kích động thanh âm lắp bắp nói:” Luật…… Luật thiếu gia, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Anh mỉm cười nói:” Không biết Nghiêm tiểu thư có chịu cùng tôi gặp mặt, cùng nhau ăn bữa cơm hay không?”
(*) Tang môn tinh: Sao thứ 3 trong 12 sao thuộc vòng sao Thái Tuế theo thứ tự: Thái Tuế, Thiếu Dương, Tang Môn, Thiếu Âm, Quan Phù, Tử Phù, Tuế Phá, Long Đức, Bạch Hổ, Phúc Đức, Điếu Khách, Trực Phù. Sao Tang Môn thủ Mệnh, dù đắc địa, cũng bị mồ côi sớm, có khi mới lọt lòng mẹ.Riêng phái nữ thì gia đạo, hôn nhân thường bị trắc trở, phải muộn chồng, phải cưới chạy tang nếu không thì góa bụa hoặc đau khổ ưu phiền vì chồng con. Nói chung là không tốt.
Bình luận
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1