chương 29/ 139

Tiết San San toàn thân bị giữ chặt, như bị ma ám, động cũng không thể.

Giống như một cái mộng yểm*, cô ở bên trong trầm luân, hít thở không thông, cô bất quá hít một hơi, thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi mộng yểm này.

(*mộng yểm: mộng bị yểm bùa)

Nhưng mà thanh âm của anh lại ở bên tai cô vang lên:”Em có phải nghĩ sẽ dựa vào tên Giang Hằng Vũ kia? Nói cho em biết, sớm làm cho ý nghĩ này chết đi. Tôi hiện tại không nghĩ động tới hắn, nhưng chỉ cần khi nào tôi nghĩ tới thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn.”

Thanh âm của anh bình tĩnh, thong dong, giống như trần thuật một sự thật không thể tranh cãi.

Vì thế, cô tuyệt vọng, tay nắm chặt quyền dần dần buông lỏng.

“Em vất vả kiếm tiền như vậy, là muốn cứu cha?”

Cô cả người chấn động mạnh, mở mắt ra, chỉ nghe anh tiếp tục nói:” Cha nuôi em thời hạn thi hành án còn mười năm, tôi biết em muốn đem ông ấy cứu ra, tôi có thể giúp em.”

Cô ngây dại, hai mắt đăm đăm hỏi:” Anh muốn giúp tôi như thế nào ?”

” Đem cha cô từ trong ngục giam ra, lại cho ông ấy một thân phận mới, rất đơn giản.” Anh vừa nói, hơi thở ôn nhu quanh quẩn ở bên cổ cô.

Cô đột nhiên lấy tay đẩy anh ra, thanh âm lạnh lùng nói:” Cái loại người như anh, căn bản sẽ không hiểu được tôi vì cái gì mới vất vả kiếm tiền như vậy!”

Anh nao nao, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô:” Vậy em là vì cái gì?”

” Vì cái gì?” Cô cười lạnh, ngửa đầu:” Tôi muốn thay cha tôi lấy lại công đạo! Tôi muốn ông nửa đời sau có thể ngẩng đầu lên làm người, tôi muốn đường đường chính chính đánh thắng quan tòa!”

Anh trầm mặc, lẳng lặng ngắm nhìn một lát, bỗng nhiên tay chạm vào mặt cô, cô thối lui về phía sau, lại bị ngáng chân, ngược lại gục ở trong lòng anh.

Cô định đứng lên, lại bị anh gắt gao ôm lấy.

Cô cắn chặt răng:” Tôi biết tôi đánh không lại anh, nhưng là tôi sẽ không chịu khuất phục trước anh.”

” Tôi cũng không hy vọng thấy bộ dáng khuất phục của em.” Anh nói xong, đem cô ôm đến trên giường, đặt cô lên chăn.

Nâng cánh tay của cô lên, đem chỗ băng gạc tháo ra, khuỷu tay cùng cổ tay chỗ trầy da đã muốn đóng vảy.

” Ngứa sao?” Anh đột nhiên hỏi, làm cho cô hơi hơi sửng sốt.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve vết thương:” Miệng vết thương đóng vảy sẽ ngứa một chút, nhưng là không cần động vào nó, sẽ để lại vết sẹo.”

” Tôi không cần anh giả vờ lo lắng cho tôi.”

” Tôi không giả vờ lo lắng cho em.” Hắn thản nhiên nói:” Tôi quan tâm tới thân thể của em, bởi vì thân thể của em là của tôi.”

” Anh nói cái gì!” Cô vừa sợ vừa giận:” Anh làm sao có thể như vậy!”

” Em không có tư cách phản kháng, Tiết San San, từ hôm nay trở đi em không có tự do, cha nuôi em tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu ông ấy ra, mà em chỉ cần làm cho tốt người phụ nữ của tôi thôi.”

Anh thanh âm bình tĩnh lại làm cho cô sợ hết hồn, cắn răng nói:” Vô sỉ! Tôi sẽ không làm người tình của anh! Ta cũng không cần anh hỗ trợ! Tôi nói là tôi muốn làm cho cha tôi đường đường chính chính từ trong ngục giam đi ra!”

“Em sẽ đồng ý.” Anh nói xong hôn lên trán cô, xoay người đi ra ngoài.

Ác ma! Ác ma! (Lady: Anh bá đạo quá, nhưng mà mình thích…)

Vì sao luôn dây dưa không rõ với cô?

Cô thống khổ chui vào chăn, nước mắt ướt đẫm nệm giường.

Dưỡng bệnh chừng một tuần, Tiết San San có thể tự mình đi ra đường. Đi đến trường, Giang Hằng Vũ khẩn trương đỡ lấy cô:”Em nhanh như vậy đã xuất viện là như thế nào? Chân của em còn chưa tốt làm sao có thể đi ra đường chứ? Đến đây để anh cõng em……”

” Không…… Không cần.”

Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhớ tới Luật Hạo Thiên cảnh cáo, cô bắt đầu sợ hãi sự nhiệt tình quá thân mật của hắn ta.

” San San, em làm sao vậy?”

” Không có gì, tôi đi tìm tiểu thư Tư Tư.”

Bình luận





Chi tiết truyện