chương 129/ 139

” Người tên Mạc Trình Phong kia, chính là cha của anh.”

Thanh âm anh trầm thấp, làm rung động tai cô.

Người mà mẹ nói, người đã làm hại mẹ ngã xuống vách núi, hại mình trở thành cô nhi, người đó là cha của anh!

” Anh biết em hận ông ấy.” Luật Hạo Thiên mắt trong suốt,” Anh so với em còn hận ông ấy hơn! Bởi vì ông ấy, anh từ nhỏ đã cô đọc, bị người khác kỳ thị, bất luận anh làm điều tốt gì cũng như không, bởi vì anh có một người cha như vậy!”

” Em có biết loại việc mà bất luận mình cố gắng cỡ nào cũng bị người khác coi thường? Anh cảm thấy bất lực, anh giống như không thuộc thế giới này! Anh giống như một người chết mà sống, không có tình cảm, không có dục vọng. Nhưng bọn họ lại bức anh đến con đường này! Anh chỉ có phản kháng, không còn lựa chọn nào khác!”

” Không!” Mắt cô chứa lệ,” Anh có lựa chọn, Anh có……”

” Kỳ thật…… Em cũng không hận cha anh……”

Tay anh run lên một chút, hai mắt mang theo kinh ngạc nhìn cô.

Cô chậm rãi nói:” Nếu không phải ông ấy, em sẽ không vào cô nhi viện, cũng sẽ không … gặp anh.”

” Nhưng…… Anh lại làm em đau khổ như vậy.”

Cô lắc đầu:” Không có yêu sẽ không có hận, không có đau khổ, cũng sẽ không có hạnh phúc. Em không hối hận khi gặp anh, có lẽ đây là số phận của em, nhất định phải yêu anh, em không có lựa chọn nào khác.”

Luật Hạo Thiên tâm mãnh liệt run lên, nhìn vào mắt San San sáng hơn ngày thường, anh ngây dại.

Cô bỗng nhiên ngồi dậy, ôm lấy thân thể anh đang run lên.

” Em biết anh trong lòng có khổ, có hận, có oán.” Cô gục mặt vào lòng, buồn bã nói:” Nhưng người không thể những việc này mà sống, anh chẳng lẽ cũng chỉ có những việc này thôi sao? Hạo Thiên, em yêu anh như vậy, chẳng lẽ anh không thấy sao? Còn có Thanh Du, cô ấy cũng yêu anh như vậy, Hàm Nhã cũng xem anh như thần tượng, đại thiếu gia xem như tri kỷ, Trục Thủy cũng coi anh là bạn bè, những việc đó, anh đều không nhìn thấy sao? Là cừu hận che hai mắt, hay anh căn bản không muốn nhìn thấy?”

“……”

” Hạo Thiên, nghe em một câu được không? Nếu chuyện quá khứ gây cho anh nhiều đau khổ như vậy, vậy thì anh hãy quên đi, hãy bắt đầu một lần nữa?”

” Em nói rồi, mặc kệ anh ở đâu, em sẽ luôn ở bên cạnh anh. Cho nên em xin anh, buông này hết thảy, được không, em xin anh……”

Cô từng tiếng cầu xin, khẩn cầu, tay mềm nhẹ ôm anh, mặc cho thân thể mình run nhè nhẹ, những vẫn không chịu buông ……

Nhu tình như vậy, bất kì người đàn ông lạnh lùng nào cũng mềm lòng, nhưng Luật Hạo Thiên, lại không người bình thường, lòng của anh, giống như một táng đá , một khi nhận thức chuyện, sẽ không dễ dàng thay đổi, cho dù là người phụ nữ anh yêu nhất.

Anh nhẹ nhàng hôn cái trán cô, thấp giọng nói:” Anh xin lỗi……”

Sau đó nhẹ nhàng đánh vào cổ cô, thân thể cô liền ngã vào lòng anh.

Anh xin lỗi, San San, anh không thể đáp ứng em. Anh đã làm đến ngày hôm nay, anh không thể buông tha được!

……

Khi tỉnh lại, San San phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng hoa lệ, nằm trên một chiếc giường màu vàng.

Đứng lên, đi ra cửa, cửa bị khóa, mở rem cửa ra, ngoài cửa sổ là một cánh đồng hoa.

Cô đang ở nơi nào?

Cô trong lòng cả kinh, chạy đến cửa hô to:” Mở cửa! Thả tôi ra ngoài!”

Chỉ chốc lát sau, một nữ hầu tóc bạch kim mang canh đi đến.

” Phu nhân, cô cần gì sao?” Cô ta nói tiếng Trung lưu loát.

” Nơi này là chỗ nào?”

” Nơi này là nước Mĩ bang Texas, chúng ta đang ở trong biệt thự hương gian số một.” (biệt thư theo kiểu truyền thống, làng quê ngày xưa)

” Cái gì? Nước Mĩ ?” San San ngã ngồi ở trên giường:” Tôi làm sao có thể đến nước Mĩ …… Luật Hạo Thiên đâu? Anh ấy đang ở đâu? Cô dẫn tôi đi gặp anh ấy!”

” Tôi xin lỗi, phu nhân, tôi không thể làm theo yêu cầu của cô.”

” Tại sao? Anh ấy đang ở đâu? Cô nói cho tôi biết!”

” Tôi xin lỗi, tôi không biết.”

” Vậy cô biết cái gì?” San San phẫn nộ nói.

” Tiên sinh nói ngài ấy mấy ngày nữa sẽ đến gặp cô, cô hãy nghỉ ngơi cho tốt, chăm só thân thể.”

Nữ giúp việc đem đồ bát canh đặt lên bàn:” Phu nhân còn có chuyện gì, cứ việc phân phó.”

” Không có việc gì.” San San suy sụp ngồi ở trên giường, xem ra mình bị Luật Hạo Thiên giam lỏng.

Một trận cười khổ, ngẩng đầu nhìn thấy nữ giúp việc kia còn chưa đi,” Cô như thế nào còn chưa đi?”

” Tiên sinh đã phân phó , mỗi ngày phải xem cô uống. Đây là đặt biệt vì muốn bồi bổ cho thân thể phu nhân, mà mời một đầu biếp chuyên môn đến làm.”

San San nhíu mày:” Anh ấy không đến gặp tôi, tôi sẽ không uống.”

Nữ giúp việc sửng sốt một chút, nói:” Tiên sinh bảo tôi nói với phu nhân, nếu cô không chịu uống, ngài ấy sẽ giết chét Giang Hằng Vũ.”

Cô mãnh liệt đứng lên, vừa buồn vừa giận:” Anh ấy làm sao có thể như vậy!”

” Phu nhân, lời của tiên sinh tôi đã nói với phu nhân, cô có muốn uống hay không?”

San San cắn chặt răng, rốt cục vẫn bưng lên, uống sạch.

Cầm chén đặt lên bàn, cô lạnh lùng nói:” Cô có thể đi rồi.”

Luật Hạo Thiên, anh thật sự làm em thất vọng. Em cầu anh như vậy, em từ bỏ tôn nghiêm của mình đi cầu anh, em có thể không để ý đến những việc anh làm, việc anh gạt em, thậm chí cha anh làm thương tổn mẹ em…… Tại sao, em làm được những chuyện này, anh vẫn không chịu buông tay!

Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn cánh đồng hoa bên ngoài rộng vô tận.

Luật Hạo Thiên, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh làm như vậy còn chưa đủ sao? Anh luôn trách người khác không cho anh ấm áp, thật ra anh không đi cảm nhận điều đó. Anh che hai mắt mình, che tai mình, không nhìn cũng không nghe, cho dù là một đoàn lửa, cũng không thể hòa tan tảng băng trong lòng anh!

Bình luận





Chi tiết truyện