chương 111/ 139

Giang Trục Thủy hỏi: “A Vũ về nước, em có biết hay không?”

San San cả người run lên, cúi đầu: “ Xin lỗi.. cậu ấy không cho em nói với anh.”

“ Vì sao?”

“ Cậu ấy nói anh không đồng ý cho cậu ấy về, cậu ấy sợ anh….”

“ Cái thằng ngốc này!” Giang Trục Thủy tức mà mắng: “ Có chuyện gì sao không thể nói với anh biết chứ! Anh là anh trai nó mà!”

San San hiểu anh đau lòng, nhẹ nhàng nắm tay anh: “ Trục Thủy, đừng giận nữa, cậu ấy cũng không muốn làm anh tức giận đâu.”

“ Nhưng còn bây giờ thì sao! Chuyện không ra đâu cả, nó và lão gia trở nên bất hòa, lẽ nào anh không thể tức giận sao?”

“ Trục Thủy… anh đừng như vậy!”

Cô chật vật khuyên anh, nhìn hai mắt có hơi hơi hồng lên, ngày trước là một người đàn ông ôn nhu như ngọc, thông minh nhạy bén với mọi chuyện, hiện nay trong lòng Trục Thủy rối loạn thống khổ không chịu được.

“ Xin lỗi, đều là em không tốt, em không nên gạt anh. Em vốn muốn thu xếp chuyện hiểu lầm giữa cậu ấy và lão gia cho ổn thỏa thì khuyên cậu ấy quay về, không nghĩ tới… xảy ra chuyện như vậy.”

“ Nó và lão gia trong lúc đó có hiều lầm gì?”

“ Chính là lần trước đại thiếu gia đi Pháp điều tra về chuyện cổ phần công ty bị mua, thiếu gia hoài nghi chuyện đó cùng A Vũ có liên quan .”

“ Điều đó không có khả năng.”

“ Em cũng không tin.”

“ Chuyện lớn như vậy sao em lại không nói với anh?”

“ Lão gia nói sẽ điều tra lại, liền tiếp theo chuyện anh cùng Tư Tư kết hôn, em nghĩ lão gia bất kể thế nào cũng sẽ tin tưởng anh….”

“ Đừng nói nữa..” Giang Trục Thủy cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, “ Tất cả mọi thứ đều đã muộn rồi, hiện tại anh phải rời khỏi Lâm gia…”

“ Không nghiêm trọng như vậy chứ?” San San vội la lên: “ Anh cùng lão gia giải thích rõ ràng nguyên nhân, lão gia tử không phải là người hồ đó, ông ấy sẽ hiểu!”

“ Giải thích điều gì? Nhiều điều bất lợi hướng về A Vũ, anh là anh trai của nó cũng không thể tránh liên quan” Anh thản nhiên nói. “ Chẳng qua chỉ là rời đi, cũng không còn điều gì tiếc nuối, chỉ là anh bây giờ còn chưa tìm được A Vũ , không biết nó ra sao…”

“ Trục Thủy…” San San bỗng thấy anh tủi thân nhịn không được mắt ươn ướt.

“ Em đang thương hại anh đó sao?” Anh bỗng nở nụ cười, “ Đừng thương hại anh, có phải bây giờ trông anh rất sa sút phải không?”

“ Không!” Cô trừng mắt nhìn anh: “ Bất luận cái gì, khi nào, Trục Thủy cũng không phải là người dễ bị sa sút.”

Anh nở nụ cười: “ Có những lời này cảu em là đủ rồi.”

Anh xoay người rời đi, cô vội vàng ngăn lại: “ Chờ một chút! Trục Thủy, mặc dù em biết anh không phải là người ỷ vào Lâm gia, nhưng em cũng không muốn anh cùng bọn họ ra như vậy… Lão gia và đại thiếu gia đều là người tốt, tại sao không cùng họ ngồi xuống cùng nhaunói chuyện chứ?”

Anh thở dài: “ Anh hiện tại bây giờ đúng là lực bất tòng tâm.”

“ Em cùng anh đi, chúng ta cùng tới gặp lão gia!”

San San nói, vùng vẫy ngồi dậy, Giang Trục Thủy vội ngăn lại: “San San , chuyện này em không cần lo!”

“ Em không thể không lo, anh và A Vũ đều là bạn em, đại thiếu gia cũng là bạn em, em không thể mở mắt nhìn mọi người bất hòa, xích mích!”

“ Không được, em hiện tại ra bộ dạng này, còn đi đâu chứ?”

Hai người đang giằng co, Luật Hạo Thiên đang cầm tuyết lê đi đến: “ San San, em muốn làm gì?”

“ Đằng Hải….” San San như muốn khóc nói: “ Em muốn đi tìm lão gia, em phải nói chuyện với ông ấy, A Vũ là người vô tôi.”

Luật Hạo Thiên không nói câu nào, đem tuyết lê đặt trong tay cô: “ Trước tiên, ăn cái này đã.”

………………………………

Giọng điệu nhàn nhạt , mặt không chút cảm xúc, San San sợ anh giận vội vàng cầm cái ly một hơi.

Anh nhìn cô một cái hỏi: “ A Vũ là ai?”

“ Là một người bạn tốt của em.”

“ Tốt như thế nào?”

Giọng nói của anh như đang hỏi tội phạm, San San thấy không thở nổi, nhưng không giả dối đáp lại: “ Rất tốt, khi em không có nhà để ở cậu ấy đã cho em ở nhờ, lúc đó cậu ấy đúng là người bạn tốt”

“ So với anh có bằng không?”

Cô ngây người, Giang Trục Thủy nhịn không được kéo anh: “ Luật Hạo Thiên, anh đừng quá đáng.”

“ Tôi hiện tại đang nói chuyện với vợ tôi, Giang Trục Thủy, mời anh ra ngoài cho.”

Cái biểu hiện này của anh giống hệt năm đó ở cô nhi viện chính là Đằng Hải, cao ngạo lạnh lùng như vậy.

San San ngơ ngác nhìn anh…

Hai người đàn ông ánh mắt giao nhau, phảng phất như muốn tóe lửa.

“ Luật Hạo Thiên, anh không nên ăn hiếp cô ấy.”

“ Cô ấy là vợ tôi, tôi đối với cô ấy như thế nào, không cần anh quan tâm.”

“ Tôi là bạn của cô ấy, cũng là luật sư đại diện, luật hôn nhân yêu cầu vợ chồng bình đẳng, Luật Hạo Thiên, hành vi này của anh thuộc về bạo lực gia đình! Tin hay không tôi sẽ đem chuyện này kiện anh lên tòa án?”

Trong phòng mùi thuốc súng lan mạnh mẽ, San San vội vàng khuyên nhủ: “ Trục Thủy đừng…. ngày hôm nay trước cứ như vậy đi, ngày mai em tìm anh. Anh đi trước đi!”

“ Nghe thấy không?! Cô ấy kêu anh đi!” Luật Hạo Thiên lạnh lùng nói.

Giang Trục Thủy nhìn San San nói: “ Không được, anh ta đối với em như thế này, anh làm sao yên tâm được..”

“ Em không sao!” San San lập tức ôm lấy cánh tay Hạo Thiên: “ Bọn em rất tốt, anh ấy chỉ hay nói đùa thôi, anh không cần xen vào, đi tìm A Vũ trước đi”

Giang Trục Thủy trầm mặc nhìn San San một lúc, thật sâu trong ánh mắt có nhiều lời muốn nói.

“ Tốt lắm, anh đi, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”

Anh không quay đầu lại, tiêu sái bước đi, ở lại có ý gì đâu chứ? Luật Hạo Thiên nói không sai, bọn họ mới chính là vợ chồng chân chính, anh chẳng là cái gì cả.

Giờ khắc này, anh bỗng nhiên hiểu được chính mình thua như thế nào? Anh yêu một đứa em trai, một người phụ nữ, nhưng không thể nắm được…

Bình luận





Chi tiết truyện