Giang Trục Thủy nhìn hắn một:” Đại thiếu gia chắc không nghĩ tôi vì sản nghiệp của Lâm gia chứ?”
Lâm Tường lúng túng nói:” Tôi làm sao mà biết trong lòng anh nghĩ như thế nào……”
” Đại thiếu gia, cậu có thể không hiểu tôi, chỉ cần lão gia hiểu là được.”
” Hừ! Ông ấy đương nhiên hiểu được anh, ông ấy cho tới bây giờ đều đứng phía anh, không phải sao?” Lâm Tường trong lòng nghẹn khuất, đem tức giận trút lên đầu Giang Trục Thủy.
” Đại thiếu gia.” Giang Trục Thủy nghiêm mặt nói:” Nếu cậu thấy được tình cảnh lúc ấy, cậu sẽ làm sao? Nhiều phóng viên vậy quanh Tư Tư, ép hỏi cô ấy cha đứa bé là ai!”
Anh bỗng nhiên ngừng lại, cười khổ nói:” Quên đi, dù sao tôi làm những chuyện này, cũng không cần người khác hiểu.”
Lâm Tường nhíu mày:” Nhưng anh không phải thích San San sao? Cứ như vậy cưới người phụ nữ khác, anh cam tâm sao? Hay là…… Anh xem em gái tôi như người thay thế?” (bản gốc là thế phẩm)
” Trong tình yêu, cho tới bây giờ đều không có người thay thế, Tư Tư là Tư Tư, cô ấy không phải San San, cũng không phải người phụ nữ khác! Tôi cùng cô ấy kết hôn, là vì nhất thời giải nguy, nhưng tôi tôn trọng cô ấy!”
Anh nói xong xoay người, lại thấy Lâm Tư Tư đứng ở cửa, hai mắt rưng rưng nhìn anh.
” Tư Tư?” Anh ngây ngẩn cả người:” Sao em lại tới đây?”
Tư Tư xoa xoa nước mắt, cười nói:” Em nấu canh, cùng nhau uống đi.”
……
” Trục Thủy, cám ơn anh.” Tư Tư nhìn anh, mỉm cười nói.
Giang Trục Thủy sửng sốt:” Cám ơn cái gì?”
” Cám ơn anh vì đã nói câu kia, em là Lâm Tư Tư, không phải bất luận kẻ nào.”
Anh nở nụ cười:” Kỳ thật mỗi người đều như thế, em chỉ cần là chính mình, mới là tốt nhất.”
Tư Tư cắn cắn môi:” Nhưng em kém cỏi như vậy, em lại gây ra nhiều chuyện, lại điêu ngoa tùy hứng……”
” Anh chỉ biết, nhân chi sơ tính bản thiện, ai sinh ra cũng không phải người độc ác. Nhưng người làm chuyện sai, sẽ từ từ lớn lên, em hiện tại đã trưởng thành hơn nhiều.”
” Có thật không?”
” Đúng vậy!” Anh chân thành mỉm cười.
Nhìn anh tươi cười, lòng của cô quay tròn, cảm khái ngàn vạn.
Cô từng nghĩ rằng trong sinh mệnh của cô anh chỉ là người qua đường, lại không nghĩ rằng anh mới là người đàn ông đáng giá mình cần phải dựa vào.
Cô cũng từng yêu, cũng từng hận, cũng đã khóc, cũng có mệt mỏi, nhưng đối với cô mà nói, Luật Hạo Thiên giống một đoàn lửa, cô giống như con bướm liều lĩnh, đốt tâm bằng lửa, lại không nhận được sự đáp lại của anh.
Mà Giang Trục Thủy giống như một nhánh sông, chậm rãi chảy xuôi, tẩy tẩy phong trần cho cô, xóa sạch vết thương trong lòng cô. Không có gió lớn, vẫn đưa con thuyền nhỏ như cô chạy xuôi dòng nước……
Có lẽ anh, mới là người mình cần?
……
Hôn lễ hai nhà Lâm Nghiêm, đến đây đều là nhân vật phong vân trên thương trường, hôn lễ của hai nhà có máu mặt, toàn bộ các tạp chí lớn nhỏ đều đến để đưa tin. Hôn lễ được diễn ra trong một tòa cao ốc, chưa được cả vạn người, nhưng lại thiếu chú rể.
Lão gia tử tức giận nổi trận lôi đình, phái rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm, cho đến khi hôn lễ sắp bắt đầu, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Tường.
” Tên tiểu tử này! Nó thật sự dám!”
Kỳ thật Lâm Tường cũng không dám làm trái lão gia tử. Hắn hồ nháo, cùng lão gia tử cãi lộn, phát giận này nọ, nhưng hắn tuyệt sẽ không ở trường hợp này đột nhiên mất tích.
Hắn rời đi, nguyên nhân chỉ có một, đó là Tiểu Phỉ.
Lúc hắn thay xong lễ phục chẩn bị lái xe đến hội trường, lại nhận được điện thoại của Tiểu Phỉ.
” Tường, anh mau tới đây.”
” Không được, hôm nay là hôn lễ của tôi.”
” Tôi ở trong bệnh viện, tôi đã mang thai, anh không đến, tôi sẽ giết chết con của anh!”
” Cô uy hiếp tôi?”
” Anh cứ chờ mà xem!”
Cứ như vậy, Lâm Tường quay xe lại đến bệnh viện……
Trong hội trường, người hai nhà Lâm Nghiêm gấp đến độ xoay quanh, Nghiêm Tu Nhân tức giận nói:” Này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ông có thể cho tôi một lý do không?”
” Ông thông gia an tâm một chút chớ vội, chúng ta chờ một chút.”
” Còn chờ cái gì! Lâm Bạc! Ông ba mấy bận làm ra những chuyện này, ông để mặt múi Lâm gia chúng tôi để ở đâu?”
Lão gia tử cũng tức giận nói:” Nghiêm Tu Nhân, tôi đã nói với ông rồi, ông không thể không nói những chuyện này mới được sao?”
Trong một góc, Luật Hạo Thiên một thân tây trang màu đen lộ ra vẻ phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, thờ ơ lạnh nhạt với tất cả.
San San ngồi bên cạnh cảm thấy không yên:” Bọn họ giống như đang cãi vã……”
Luật Hạo Thiên một tay ôm lấy cô ngồi ở trên ghế:” Đừng nóng vội, sẽ có người đi khuyên.”
Quả nhiên, Giang Trục Thủy bước nhanh đi tới, khuyên giải, không khí căng thẳng mới áp đi.
Nghiêm Tu Nhân lại dời mục tiêu, hướng Giang Trục Thủy nói lời trào phúng:” Giang luật sư, làm con rể Lâm gia rồi, thật là không giống trước đây!”
Giang Trục Thủy lại thản nhiên nói:” Người này hay người kia, không có gì khác biệt. Nếu nói thật có điều gì khác biệt, thì chính là ánh mắt nhìn người mới khác biệt.”
Một câu của anh, làm cho Nghiêm Tu Nhân nghẹn họng, cảm thất mất mặt, liền ngậm miệng không nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Tường vẫn không xuất hiện, lão gia tử giờ phút này thật sự muốn đem đứa con này lột sống, tức giận đến tái mặt.
Bỗng nhiên, trong hội trường im lặng, Nghiêm Thanh Du mặc quần áo cưới màu trắng lấy miểng lụa mỏng trên đầu xuống, tóc tai bù xù rồi đi ra ngoài.
” Thanh Du con muốn làm gì?” Nghiêm phụ quýnh lên đuổi theo.
Thanh Du dưới chân không ngừng, vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.
” Không được, có thể xảy ra chuyện gì hay không?” San San cũng hoảng, liều mạng gọi cho Lâm Tường, vẫn tắt máy.
Cô dự cảm không ổn, cũng đi theo bọn họ, Luật Hạo Thiên suy nghĩ, cũng không ngăn cản, mà gắt gao đi theo phía sau cô.
Bình luận
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1