chương 97/ 150

Lại là một tiếng sấm, cái chết của Từ gia Đại cô, mọi người ở đây không ai là thấy lạ, thậm chí còn còn có người lấy việc này làm tiêu khiển mà nói vui với nữ quyến trong nhà, dù sao chuyện tỷ muội tranh chấp, khiến người vong mạng là chuyện thật sự hiếm thấy, huống chi Đại cô và Nhị cô Từ gia cũng không thù không oán, liền cứ thế mà vô cớ chết mất một người, lại không tìm được nguyên do, cuối cùng thậm chí phải mượn đến cái cớ là bị mê chứng (mộng du), có thể thấy được Kinh Triệu Doãn làm việc tắc trách và cả sự bất tài của bản thân Từ gia, Hoàng gia và Gia Cát gia.

Trong đó Gia Cát gia vốn vì chuyện ám sát năm đó mà đắc tội với hoàng gia không có cách nào tra rõ, mà thứ tử nhà họ Hoàng kia rõ ràng không được yêu thương xét về tình thì có thể lượng thứ, nhưng Từ gia sao có thể bất chấp đến tương lai của các cô nương Từ gia ngày sau, cứ phải cắn chết thứ nữ kia không tha, giống như thật sự là có thù oán vậy. Trong thành Kiến Khang, cũng có không ít người hoài nghi nội tình trong đó, chính là ngại vì không thân không quen, nên thầm nói mấy lời đằng sau mà thôi.

Nhưng khi có người đem sự thật này bày ra trước mắt, ai có thể bình tĩnh nổi? Đây chính là tận mắt nhìn thấy con gái mình chết ở trước mắt, mà đó lại là con ruột a, chứ không phải là con nuôi như phò mã, làm sao bà ta có thể trơ mắt nhìn con chết trước mặt mình, sau đó còn không kịp bi thương mà bắt đầu bố trí làm sao để đem cái chết của nữ nhi giá họa cho thứ nữ trong nhà, đây phải là người mẹ có trái tim cứng rắn cỡ nào a, có nỗi hận nhường nào a.

“Không… không phải ta… không phải…” lời của Từ Văn Phú giống như một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Lữ thị vốn còn cứng rắn chống chế, nước mắt bỗng chốc tràn ra. Bà phảng phất như nhìn thấy cảnh nữ nhi hoảng sợ chết trước mặt mình, đến cả một câu cũng không nói ra được, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào chính mình, trong ánh mắt ngoài hoảng sợ còn phảng phất như ủy khuất và trách cứ, trách bà nhẫn tâm, trách bà sơ sẩy. Bà từng đêm đêm nằm mơ thấy nữ nhi, nữ nhi lúc nào cũng cả người đầy máu tươi nhìn mình, không tiếng động mà lên án. Nhưng bà đâu còn cách nào, ai bảo nó đã nghe được điều không nên nghe…

“Bà nói đi!” Từ Văn Phú không nhiều lời với mụ nữa, quỳ kéo đến một ma ma được dẫn đến, bà ta đã sớm lạnh run, môi tái xanh.

Bà ta quỳ mọp dưới đất, hầu như toàn than thở khóc lóc, bà ta là một ma ma ở phòng may vá trong viện của Lữ thị, rất quen thuộc với Quan ma ma – người được tặng cho phò mã, đương nhiên cũng biết dụng ý của Lữ thị. Bà vốn là một nha hoàn biết an phận, nhưng thân là nô tỳ, đành phải đi theo phu nhân một đường đi dần vào bóng tối, bà lén khuyên cũng đã khuyên qua, cầu cũng từng cầu qua, nhưng từ sau cái chết của Lữ lang quân, phu nhân liền trở nên vô cùng cố chấp, đặc biệt là đối với phò mã, liền giống như “nợ cha con trả” vậy, lúc nào cũng muốn dày vò chì chiết, cho dù sau đó phò mã lấy công chúa, cũng không ngừng lại. Thậm chí đối đãi với công chúa cũng được đằng chân lân đằng đầu. Phải nói có bà mẹ chồng nào mà dám bày vẻ mặt với con dâu là công chúa chứ, đây chẳng qua là ỷ vào việc công chúa thật lòng thích phò mã, ngặt nỗi, có nói kiểu nào, lão phu nhân cũng không nghe.

“Ngươi nói, Lữ thị cấu kết với đám loạn đảng kia như thế nào?” Hoàng đế không có hứng thú với gia sử nhà người ta, hắn chỉ muốn biết dư nghiệt của Cảnh hoàng tử hiện đang ở đâu.

“Ban đầu phu nhân nhà nô tỳ vẫn chưa kết giao với loạn đảng kia, nhưng sau khi lang quân Lữ gia qua đời, khi ấy Trang tướng quân đã bị sao trảm cả nhà, loạn đảng kia đột nhiên tìm tới cửa, nói với phu nhân nhà nô tỳ, nếu không làm theo lời họ nói, thì sẽ đem chứng cớ Lữ lang quân phản quốc chiêu cáo thiên hạ, từ nay về sau chẳng những Lữ gia vô hậu, mà còn phải mang tiếng xấu muôn đời.” ma ma kia khóc thảm thương, tiếp tục nói: “Phu nhân bị buộc không còn cách nào khác mới làm theo lời họ. Về sau tỷ tỷ của lang chủ tìm tới cửa, mang theo một đứa bé, khi ấy phu nhân nhà ta vừa mới sinh non, thân mình còn suy yếu, lang chủ mặc kệ phu nhân phản đối, kiên quyết muốn đưa đứa bé kia làm đích tử của Từ gia, phu nhân vừa sinh non còn đang trong tháng liền cùng lang chủ khắc khẩu, cuối cùng thật sự không lay chuyển được lang chủ, bèn đẩy đứa bé kia ra xa, rất ít khi nhìn đến.”

“Tại sao ta phải đi nhìn nó, sao ta phải giành tình thương ột đứa đã chiếm lấy vị trí của con ta, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì! Nếu không phải a đệ chết, sao ta có thể thương tâm quá độ đến mất con! Đều là do ngươi, đều là do cha ngươi, đều là do đám người phủ Trực vương các ngươi hại Lữ gia ta, hại ta, còn hại cả con của ta!” biết sự tình đã bại lộ, Lữ thị ‘vò đã mẻ thì chẳng cần gì sợ nứt nữa’, cư nhiên rống lên chửi rủa, có điều nội dung quả thật khiến người khác không tài nào tưởng tượng được.

“Trực vương và Lữ gia không hề có thù oán.” Mai cô cô lắc đầu với Hoàng đế, bà ở phủ Trực vương nhiều năm như vậy, chỉ thấy Trực vương cẩn thận chiếu cố Lữ Miễn bên người, chứ chưa bao giờ có lòng hại hắn.

“Không thù? Không thù cớ sao mặc kệ lời khẩn cầu của cha ta, cư nhiên xem Miễn đệ là tướng sĩ bình thường, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục. Đệ đệ vốn là con trai độc nhất trong nhà, sao có thể chịu được nỗi khổ ấy, cha ta đã nói, chúng ta chỉ đưa vào quân một thời gian, chẳng qua vài năm thôi, chỉ cần lên làm tướng quân là có thể tiếp nhận Lữ gia, nhưng Tôn Giản thì sao? Nói gì mà nhìn trúng tư chất của đệ đệ ta, nói gì mà đệ đệ ta rất có tiềm năng, kết quả bắt nó luyện tập đến kêu khổ liên tục không nói, còn muốn đưa đến chiến trường. Cha già ở trước mặt Tôn Giản van xin hết lời, cho dù không làm tướng quân, cũng muốn bảo trụ đệ đệ ta, nhưng cái tên tiểu nhân Tôn Giản kia, dám lấy quân lệnh như núi đe dọa cha ta, trực tiếp bắt đệ đệ ta tới quân doanh.”

Lữ thị đau thương khóc kể nói: “Nơi đó có thể sẽ mất mạng a, ngươi bảo đệ ấy làm sao không sợ, đệ ấy làm chuyện kia về tình cũng có thể lượng thứ, đệ ấy chỉ là một đứa nhỏ, có làm gì cũng đáng được tha thứ chứ, nhưng người của Tôn Giản lại mai phục trên đường Miễn đệ trở về thành, đả thương đến đệ ấy, thế cho nên đệ ấy mới chết ngay tuổi còn quá trẻ như vậy, đến cả một đứa con để lưu lại đời sau còn chưa có! Đây chẳng lẽ không phải là thù sao? Đây là mối thù đoạn tuyệt tử tôn a! Ta lại không giết con của hắn, có hành hạ thì thế nào!”

Mai cô cô tức giận đến cả người phát run, mà Hoàng đế cùng thái giám tổng quản liếc nhau, bất giác không nói gì. Con cái nhà ai đưa đến quân doanh mà không phải rèn giũa như thế, bằng không đưa lên chiến trường đừng nói quân công, đến cả cái đầu còn không giữ được. Rất nhiều gia đình võ tướng, đều hận không thể nghiêm khắc với con trai càng nhiều hơn, cũng tránh cho ngày sau người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Thế mà Lữ gia đúng là tốt, cư nhiên còn ghét bỏ quân doanh quản quá nghiêm. Nhưng càng buồn cười là, làm thân vệ, làm một người lính, chủ soái khởi binh, ấy vậy mà còn muốn từ chối không đi, chạy trốn về nhà. Sau đó còn vì ghi hận trong lòng mà phản bội quốc gia, hại chết chủ soái. Đây không gọi là sai, thì còn có chuyện gì có thể khiến người căm phẫn, khiến người người thống hận nữa đây.

“Vậy hắn cũng không nên hãm hại Trang tướng quân chứ.” Lương Hàn Chân đứng ở một bên, lẳng lặng nói một câu.

“Không cho họ Trang gánh tội thay, chẳng lẽ để cho đệ đệ ta đi tìm chết sao?” Lữ thị phản bác một cách rất thần kỳ, không có lấy mảy may áy náy hổ thẹn, thậm chí ngay cả chút áp lực tâm lý cơ bản nhất cũng không có.

Lúc này Hoàng đế lại nhớ đến con trai ruột của Lữ thị – Từ Văn Thành lúc trên đại điện, cho dù bò đến chức Đại tư nông, cũng chỉ là muốn tham tài tiếm quyền, thứ tử nhà Gia Cát phân rẽ quyền khống chế quân lương của hắn, hắn liền nghĩ cách ngáng chân người ta, hoàn toàn chẳng màng đến “quốc chi căn bản, dân chi đại nghĩa”*, trong mắt chỉ có chút điểm lợi lộc trước mắt ấy, hoàn toàn cùng một kiểu với Lữ thị, tầm nhìn thiển cận, lòng dạ hẹp hòi.

* quốc chi căn bản, dân chi đại nghĩa: lấy quốc gia làm gốc, đại nghĩa vì dân.

Sau đó, lại thẩm vấn một vị ma ma khác bên người Lữ thị, hai vị ma ma này nguyên bản chính là ở lại phủ tiếp ứng loạn đảng, cho nên biết cũng rất tường tận. Đem chuyện loạn đảng lợi dụng tâm lý Lữ thị không muốn đệ đệ chết không yên, Lữ gia hổ thẹn, không ngừng từ trong tay mụ ta có được tin tức rất có lợi, thậm chí lợi dụng mụ ta hạ độc và âm mưu hãm hại không ít gia quyến của quan viên từng có thù oán với loạn đảng, song bởi vì chức quan không đáng kể hoặc đều là trong nội trạch, nên không thật sự bùng nổ ra mặt ngoài, cũng không được xem trọng.

Sự kiện này chẳng những khiến cho Hoàng đế hít một ngụm khí lạnh, mà ngay cả trong Phái Bảo Thủ cũng có người cảm thấy sống lưng lạnh toát, đám loạn đảng này xem như đã gần như nhúng tay len lỏi vào mọi ngóc ngách rồi.

Chính là, những việc kia không hẳn là Lữ thị cấu kết với loạn đảng làm toàn bộ, ngoại trừ năm đó mượn dùng tên côn đồ nào đó ở bến tàu bắt cóc Từ Man, hòng uy hiếp phủ công chúa ra, trong cung sự kiện gây ra bởi mê dược kia, mê dược trong đó cũng do Lữ thị lấy được từ một hắc dược điếm (tiệm thuốc mờ ám) của một bà thím trong ngũ phục mở. Về phần làm sao chảy vào trong cung, ma ma kia cũng không biết rõ.

* ngũ phục: quan hệ họ hàng trong tộc

Hoàng đế lại đen mặt.

“Vậy cuối cùng trẫm hỏi ngươi, có phải loạn đảng muốn mưu hại phò mã, hòng làm cho hắn bị hoạch tội là con của Trang Thành hay không?” Hoàng đế nói xong câu này, đột nhiên nhớ tới trong góc, ma ma giả và quản gia giả tiến vào trước đó. Lúc nhìn lại, lập tức có chút nghĩ mà sợ, bởi vì hai người kia trong lúc hỗn loạn vừa rồi, không biết đã bị ai tháo cằm, bằng không sợ là đã sớm cắn độc tự sát rồi.

“Bọn họ không chắc chắn Từ Văn Bân đến tột cùng có phải là người của Tôn Giản hay không, vốn dự định làm cho hắn rời khỏi triều đình, rồi tìm cơ hội hạ thủ loại bỏ, bất luận là con của ai, bọn họ cũng không muốn lưu lại hậu hoạn.” Sau khi im lặng, Lữ thị vẫn nói thật.

Từ Văn Bân nhìn bà ta thật sâu, đau thương không nói nên lời, hắn rất muốn hỏi, nếu bọn họ thành công, liệu bà ta có làm trung gian, lấy thân mình dẫn dụ hắn ra ngoài, rồi tự tay đưa hắn đi chết không. Nhưng hắn không dám hỏi, bởi vì hắn biết đáp án kia nhất định sẽ khiến hắn càng thêm thống khổ.

“Tra! Nhất định tra ra cho trẫm! Loạn đảng tuyệt đối không thể nhân nhượng!” Hoàng đế vung tay áo, nhìn đám người trong phòng phẫn nộ nói: “Còn nữa, phàm là những kẻ vu hãm phò mã, một người cũng đừng hòng chạy!”

Trần Hữu tướng đến cả mồ hôi cũng đã rơi xuống, mắt thấy sự tình phát sinh đến nước này, chỉ sợ một cọng lông của phò mã cũng đừng hòng nhổ được, chính mình ngược lại đã thương gân động cốt rồi.

Ai nên bắt thì bắt đầu bắt, Lữ thị cũng bị áp giải xuống, Hoàng đế còn hy vọng từ trong miệng mụ ta biết được thêm vài tin tức cụ thể, thiên lao trong cung trở thành kế cục cuối cùng của mụ ta.

“Vì sao?” Từ Văn Bân được đệ đệ Từ Văn Phú nâng dậy, không tài nào hiểu được, hỏi: “Bà đối với chúng ta không tốt, ta cũng hiểu được, nhưng tại sao bà muốn hạ độc phụ thân, ông rõ ràng cái gì cũng thuận theo bà.”

Bước chân hướng ra ngoài điện khựng lại, Lữ thị đưa lưng về phía Từ Văn Bân, một hồi lâu mới nói: “Bắt đầu từ ngày lão nạp thiếp, ta đã bắt đầu hận lão, sau đó ngay lúc ta đau thương vì mất con, lão vậy mà còn đem một đứa bé đến muốn thế chỗ đứa con đã chết của ta, kể từ đấy ta đã hận lão thấu xương, tốt với ta? Hừ, chẳng qua là chột dạ, muốn được tha thứ mà thôi.”

Nói xong những lời này, Lữ thị chậm rãi bước đến trước, cuộc đời của bà, e là rất nhanh sẽ phải kết thúc.

“Nhị ca!” Từ Văn Phú đau lòng cúi đầu, đứng bên cạnh Từ Văn Bân.

“Bất luận thế nào, chúng ta vẫn là huynh đệ.” Từ Văn Bân vỗ vai huynh đệ nhà mình, lại đưa mắt nhìn theo Lữ thị đi xa, nói: “Một lát chúng ta phải đi đón nhị muội thôi, con bé đã chịu oan ức rồi.”

Từ Văn Phú gật đầu, hắn còn không quên, lão phu nhân nhà họ Hoàng vậy mà dạo gần đây vẫn luôn ép em rể bỏ vợ đâu.

Bình luận





Chi tiết truyện