Sự tình rất
ầm ỹ, nhưng bên ngoài lại bị giấu nhẹm không hay biết gì. Sau khi phò mã Từ Văn Bân hay tin, lập tức về nhà, ôm lấy bọn nhỏ nghĩ lại mà sợ, sau
đó lại an bài thân tín bí mật thẩm vấn các nha hoàn trong viện Từ Man,
còn đặc biệt đem Quan ma ma và San Hô giam lại, cho người nghiêm ngặt
trông coi. Chờ xử lý xong đám hạ nhân, Từ Văn Bân lập tức lại sai người
thúc ngựa suốt 800 dặm đem chuyện trong phủ cấp báo cho Đại trưởng công
chúa đang ở Hàng Châu.
Đợi hoàn
thành xong mọi việc, tìm một thái y thân tín đến đặc biệt khám cho Thanh Mai, sau đó mới xem như thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau nỗi sợ hãi, Từ Văn Bân đứng trước mặt bọn nhỏ, biểu tình kia, chỉ sợ Từ Man cả đời không
quên được.
Thất vọng…
là nồng đậm thất vọng, giống như vật trân bảo yêu quý cả đời, bị người
nhìn ra là hàng giả, thất vọng rất nhiều và cả đau lòng thật sâu.
“A đa…” Từ Man đứng ở một bên nhìn các ca ca cùng phụ thân, trong lòng thấp thỏm.
Nhưng vẻ mặt của Từ Văn Bân tuy có chút nhu hòa, lại không tiến lên ôm lấy nàng như
mọi ngày, chỉ thản nhiên nói một câu: “A Man con quay về phòng đi.”
Từ Man mấp máy miệng, nhưng nhìn thấy đại ca nháy mắt với mình, mới lưu luyến không rời trở về.
Bọn họ đã
quá mức rồi, cũng xem mình quá cao rồi, Từ Man tự cho là mình có thể
khống chế cục diện, dù sao Quan ma ma ở trong sách đã bại lộ, tuy rằng
vẫn không biết người sau lưng mụ ta ngoại trừ Từ gia tổ mẫu ra còn có
những ai, nhưng đối với Từ Man mà nói, Quan ma ma cũng đã là kẻ tàn phế
của kẻ địch rồi, bởi vì nàng luôn luôn đề phòng canh chừng, sợ xảy ra
chuyện gì, Quan ma ma muốn làm gì cũng không được. Hơn nữa nàng đối với
lực khống chế người hầu còn chưa mạnh, nàng luôn sợ đuổi Quan ma ma đi,
tình tiết sẽ càng thay đổi nhiều hơn, nàng đối với lực khống chế người
bên cạnh lại càng yếu, lại không nghĩ rằng, Quan ma ma có đổi hay không
đổi, tình tiết đã sớm thay đổi.
Các ca ca
tuổi còn nhỏ, mặc dù trưởng thành sớm, đối với chuyện trên triều đình
cũng có kiến giải riêng của mình, nhưng dù sao trải nghiệm quá ít, dùng
người cũng không đủ lão luyện, trong chuyện xử lý San Hô lại quá mức xét từ một bên, luôn thấy chỉ là một chuyện nhỏ, lại không ngờ rằng rước
đến họa sát thân, nói không chừng sự tình còn liên lụy đến Từ gia, quả
thực là trăm hại mà không có lấy một lợi.
Trở lại
phòng, Từ Man nhìn đám bọn nha hoàn lạ mặt đứng trong một góc vắng vẻ,
vẻ sợ hãi trên mặt kiểu nào cũng không dấu được, không khỏi thở dài, quy củ chặt chẽ của phủ công chúa cũng gây tai họa rồi, hiện nay người nàng có thể sử dụng lại càng thiếu.
“Thanh Mai thế nào rồi?” Thanh Mai cũng coi như gián tiếp cứu nàng một mạng, Từ Man tất sẽ không quên.
“Hồi bẩm
quận chúa, Thanh Mai tỷ tỷ uống thuốc thái y kê xong, ói ra vài bận,
hiện tại đang ngủ ạ.” Một cô nương gầy yếu thấp bé đi tới, vụng về thi
lễ một cái, thanh âm ỏn ẻn nói, nhìn qua chưa đến 5 tuổi.
“Thái y nói
sao?” Từ Man nhìn đám nha hoàn phía sau cúi đầu không dám thở mạnh, đầu
lại cao hơn tiểu nha hoàn này không ít, tuổi khẳng định cũng lớn hơn,
lại không ngờ lá gan nhỏ như vậy.
Tiểu nha
hoàn kia ngập ngừng một chút, quay đầu nhìn nhìn mấy nha hoàn khác, mới
nói: “Hồi bẩm quận chúa, nói là độc đã được giải, chỉ cần cẩn thận điều
dưỡng là được ạ”
Từ Man nghe
câu trả lời với giọng nói non nớt kia, bất tri bất giác phiền muộn trong lòng cũng tan hơn phân nửa, liền hỏi: “Em tên gì?”
Tiểu nha hoàn quy củ hành lễ vạn phúc một cái, thành thật trả lời: “Nô tỳ tên là Hương Xuân ạ.”
“Phì.” Từ Man nghĩ tới mầm hương xuân non (cây hương thung) xào trứng gà, cô bé này nên gọi là Hương Xuân Non mới đúng, thế mới đáng yêu.
Từ Man hoàn toàn không chú ý tới, kỳ thật nàng cũng chỉ mới bảy tuổi, lại dùng một loại ánh mắt của trưởng bối nhìn cô bé kia.
“Em bao nhiêu tuổi?” Từ Man thấy hứng thú, chống cằm tiếp tục hỏi.
“Nô tỳ đã sắp sáu tuổi rồi ạ.” tiểu nha hoàn kia lại bổ sung: “Sắp sửa là người lớn rồi ạ.”
Từ Man vừa
nghe vậy buồn cười, mấy ngày nay tuy Trần ma ma quản lý nội viện, nhưng
thân mình đã không còn nhạnh nhẹn mấy, vả lại mẫu thân không có nhà, đám tôi tớ vốn có chút lỏng lẻo, hiện tại trong phủ lại xảy ra chuyện, nhân sự càng rối loạn, cũng không biết là người nào đem những đứa bé này vào viện của nàng, dù sao phụ thân cũng là nam nhân, việc hậu viện ông sơ
sót cũng là lẽ thường tình.
“Hương Xuân, em là con của hạ nhân trong phủ hả?” Từ Man động tâm tư, muốn hỏi cho rõ.
“Hồi bẩm
quận chúa, nô tỳ là đầy tớ trong phủ, mẫu thân đã mất, phụ thân vốn
trông cửa ở nhị môn, sau lại vì uống rượu làm lỡ việc, bị đuổi đến thôn
trang.” Hương Xuân ăn ngay nói thật, lại phát hiện nói nữa cũng không
tốt, bèn vội vàng bổ sung: “Nô tỳ vẫn luôn do dì Xảo chăm sóc, Xuân Nha
là đường tỷ của nô tỳ.”
Lúc này Từ
Man mới ngồi thẳng người lên, cẩn thận đánh giá nha hoàn trước mặt có
chút dinh dưỡng không đủ này, trông ngũ quan quả thật có vài phần tương
tự Xuân Nha, có điều Xuân Nha mất đã vài năm, dung mạo của nàng cũng dần dần tiêu tán khỏi đầu Từ Man.
Tâm tình hơi chùng xuống, Từ Man lại nhìn Hương Xuân, liền có một loại cảm giác thân thiết, vì thế thản nhiên nói: “Em lưu lại bên người hầu hạ ta đi.”
Hương Xuân
hai mắt sáng rỡ, vui mừng nhướn mày, nhưng cũng không tỏ vẻ đắc ý, ngược lại càng dụng tâm nói: “Đa tạ quận chúa, Hương Xuân nhất định sẽ hầu hạ quận chúa thật tốt ạ.”
Nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn của Hương Xuân, không biết sao, Từ Man bỗng nhiên nhớ tới
một khắc Xuân Nha chắn trước người mẫu thân, không biết liệu Hương Xuân
tương lai có thể trung thành như đường tỷ của con bé không.
Dù sao Hương Xuân tuổi còn nhỏ, tuy rằng đã học qua kỹ năng hầu hạ, nhưng vẫn chưa
thành thạo, mặc dù trước đây Từ Man không dùng những người tiện tay chọn như thế, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ nhìn Hương Xuân cố gắng lần
này hết lần khác hoàn thành công việc. Nha hoàn đều phải trải qua những
điều đó, gian xảo mánh khóe mặc dù có cái miệng tốt, biết ăn nói, dẫu
sao cũng không phải lâu dài, cái chủ nhân cần là nô bộc, chứ không phải
thú nuôi để chơi đùa, hầu hạ thuận tay mới là công việc quan trọng nhất
của họ.
Ít nhất thái độ làm việc của Hương Xuân rất được lòng Từ Man.
Sự tình vẫn
luôn tiếp tục phát triển, người trong phòng Từ Man bao gồm cả nhũ mẫu
cũng bị giam lại, đổi mới lại toàn bộ. Sau khi Trần ma ma biết được
việc, một mực quỳ tại chính phòng, bất luận phụ thân giải thích thế nào, bà cũng không nghe, mắt thấy bệnh trên người bà càng trở nên nặng hơn,
đành phải lấy cớ chăm sóc Từ Man, để cho bà lấy công chuộc tội, vào viện Từ Man chiếu cố cuộc sống của nàng, chờ Đại trưởng công chúa hồi phủ.
Nhìn lão ma
ma dâng hiến cả đời vì mẫu thân, Từ Man nhớ tới ngày thanh minh của một
năm nào đó, bà ấy ôn nhu tự tay đóng đế giày cho mẫu thân, trong lòng
dấy lên nỗi xấu hổ và chua xót, nếu không phải tại nàng không can ngăn
ca ca, sự tình có lẽ không đến tình trạng này.
Nhưng mà,
mọi thứ đã muộn, Từ Man lại một lần nữa hiểu được, có đôi khi khôn vặt
là không đáng tin cậy, buông câu dài dụ cá lớn cũng phải có đủ thực lực
mới hữu dụng, kiêu ngạo có thể có, nhưng tự phụ thì có thể mang đến hậu
quả cực kỳ đáng sợ.
Từ Man đẩy
cửa sổ ra, nhìn ráng chiều ở đường chân trời, một ngày nữa lại trôi qua, thời gian vẫn quá chậm, bọn họ lại còn quá nhỏ.
Ngày hôm
sau, Từ Man lấy cớ thân thể không thoải mái không đi học, các ca ca đồng dạng cũng bị nhốt trong viện của mình, nhưng vừa qua khỏi buổi trưa,
phụ thân đã tới, bởi vì người gác cổng nhận được thiệp mời, nói là Đại
hoàng tử mời Từ Man cùng cặp sinh đôi ba ngày sau đi du ngoạn. Lúc này
Từ Man mới nhớ tới chuyện nói với Hoàng Tú Oánh ở Cung học ngày hôm qua, lại vội vàng nhìn hoàng lịch, quả nhiên hai ngày sau chính là Kinh
trập, vậy quả thật là sau kinh trập rồi.
Phụ thân Từ
Văn Bân cũng có dụng ý rất rõ ràng, hy vọng ba huynh muội nàng ra ngoài
giải sầu, dù sao cùng đi theo đều là hoàng tộc, lại còn có đám thư đồng
với gia thế hiển hách, an toàn hẳn là không có vấn đề, còn hơn là ở lỳ
trong phủ chờ đợi chuyện còn chưa tra ra được chút gì, kỳ thật, nếu
không phải sợ để lộ chuyện gây phiền phức, Từ Văn Bân càng hy vọng có
thể đưa bọn nhỏ đến chỗ Hoàng hậu.
Từ Man vốn
không có bụng dạ đi du ngoạn cái gì, nhưng nếu phụ thân đã cảm thấy ở
trong phủ không an toàn, vậy nàng cùng các ca ca tất nhiên cũng sẽ không ở lại phủ, dù sao rốt cuộc là ai hạ độc, còn chưa rõ ràng.
Sau sự việc
Từ Man cũng từng suy nghĩ, lúc đầu người pha trà là Hồng Quế, nhưng nàng ta gặp được San Hô ở trong phòng trà nước, mà Hồng Quế cũng không dùng
nước mà San Hô đưa cho nàng, như vậy cũng không loại bỏ khả năng San Hô
dùng phương pháp khác hạ độc, nhưng nếu nói là người trong phòng nàng,
thì vì sao bấy lâu nay, nàng cùng các ca ca uống trà cũng không phải một lần, tại sao không hề có chuyện gì, ngược lại đợi đến lúc San Hô vào
phủ mới xảy ra chuyện này?
Vả lại,
trong phủ công chúa vẫn luôn rất nghiêm ngặt, ngoại trừ một số ít lão ma ma xin được ân điển, có cơ hội ra phủ, còn lại những đám tiểu nha hoàn
căn bản đừng nghĩ ra cửa. Hơn nữa trong phủ phần nhiều là con cái của
người hầu, lúc xây phủ công chúa, đều là thái giám hoàng môn trong cung
đặc biệt tuyển chọn hơn mười hộ gia đình điều đến, có nội có ngoại, sau
khi công chúa thành hôn, nhiều năm qua, lại lục tục có thêm người, nhưng người nhà họ đều ở trong phủ, những tiểu nha hoàn kia cũng không phải
ra phủ thăm người thân gì đó.
Bên cạnh đó, nha hoàn bên người Từ Man đều đã được ma ma bên người mẫu thân kiểm tra định kỳ, trên người hoặc trong phòng không có khả năng giấu thuốc độc.
Như Quan ma ma luôn luôn tự xưng từng là ma ma giáo dưỡng của phò mã,
sau khi hồi phủ cũng sẽ bị người kiểm tra, có đôi khi còn nghiêm khắc
hơn, ngay cả mảnh vải trang sức mang theo từ ngoài về cũng không được.
Nhưng nếu
nói chính là Quan ma ma muốn hại mình, Từ Man cũng không thể chắc chắn,
lúc trước mụ ta từng mang không ít đồ ăn cho mình, mặc dù rất ít ăn
thật, nhưng trong phủ cũng có ma ma nghiệm độc, chưa bao giờ gây ra lỗi, mà mụ ta cũng không có lá gan lớn như vậy.
Đến tột cùng là ai? Ai có thể vươn tay len lỏi vào phủ công chúa, thậm chí là tiểu viện của nàng.
Từ Man tựa
vào cây cột ở hành lang, ngắm hoa viên dường như trong cùng một ngày đã
hiện ra mầm lộc non xanh biếc mà ngẩn người. Ngay sau đó bỗng nhiên hồi
thần lại, xốc váy chạy về hướng viện của các ca ca, hiện tại mặc dù các
ca ca bị cấm túc, nhưng nàng thì không, nàng còn có thể đi vào hỏi một
hai. Ở trong sách, vì Đại trưởng công chúa và phụ thân Hoàng Tú Oánh
không phải là nhân vật chính, hơn nữa hôn phối của hai người lại là
chuyện cũ, cho nên cũng không được miêu tả tỉ mỉ, thành thử nàng cũng có hơi xem nhẹ, chính là lúc mẫu thân thành thân lần đầu tiên, là ở tại
phủ công chúa, hay là ở trong Hoàng phủ, nếu là phủ công chúa, thì phụ
thân của Hoàng Tú Oánh có lưu lại người nào lại hay không, sự kiện hạ
độc này rốt cuộc có quan hệ đến Hoàng Tú Oánh hay không.
Tà váy tung bay, nhưng sương mù trong lòng lại ngày càng nặng.
Bình luận
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1