chương 149/ 150

Tiểu huyện chủ Miên Miên năm nay vừa tròn 2 tuổi, dung mạo xinh xắn, tính tình thông minh lanh lợi, duy chỉ có điểm khiến người lớn đau đầu là, con bé bình thường không khóc, nhưng mỗi lần khóc lên thì ngay cả Đồng nhũ mẫu cùng tất cả người chăm sóc nó, đều muốn che lỗ tai, lập tức lẩn trốn. Huống chi, những lúc con bé thực thương tâm, cổ họng chẳng những to rõ, mà tính kéo dài cũng không phải đứa trẻ bình thường nào có thể sánh bằng. Nhưng cũng may nó rất ít khóc, ngày thường cũng sẽ vì một hai chuyện mà nhỏ vài giọt nước mắt, mà trong đó, mẫu thân Từ Man chính là một chuyện trọng yếu nhất.

Chuyện tiểu huyện chủ quấn mẹ, cả phủ quận chúa đều biết, thậm chí ngay cả hoàng cung, phủ công chúa, Gia Cát gia, và cả Hoàng phủ đều biết. Đừng thấy con bé ngày thường thích dính lão cha đẹp trai của mình nhất, chỉ khi nào mẫu thân rời khỏi tầm mắt của nó, là đối với một đứa bé như nó, liền giống như trời sập vậy, thế nào cũng phải khóc cho long trời lở đất, chỉ để vòi mẫu thân đến dỗ dành.

Thành thử đối với tiểu bảo bối này Từ Man vừa yêu vừa hận, cũng không thể không ở lúc con tỉnh, mà tùy thời mang theo bên cạnh, chỉ sợ con khóc khản cổ họng. Điều này khiến cho Gia Cát Sơ Thanh – vừa trở thành phụ thân được hai năm, vừa ao ước vừa ghen tỵ, lại hoàn toàn không biết làm cách nào. Có thể nói như vầy, đối với tiểu Miên Miên mà nói, phụ thân chỉ là bạn cùng chơi, mà a nương lại là người quan trọng nhất cũng là người bé ỷ lại nhất trên đời.

Nhưng trên thực tế, thời gian Từ Man chơi với con gái còn không nhiều bằng Gia Cát Sơ Thanh, dù sao sau khi Hoàng đế nắm được toàn cục, Gia Cát Sơ Thanh cũng có ý định nhượng lại tất cả buôn bán trong tay cho Hoàng đế, cho dù chính hắn cũng có chút sản nghiệp, nhưng đó cũng là của riêng mình, không cần hắn phải đi liều mạng nữa. Đối với hắn mà nói, vợ và con gái, là người mà trên thế giới này không có thứ gì sánh bằng.

Gia Cát Sơ Thanh được nhàn rỗi, mà Từ Man lại không, chẳng những trong phủ có một đống chuyện lặt vặt cần nàng xử lý, thỉnh thoảng nàng còn phải tham dự không ít bữa tiệc thượng lưu của nhóm phu nhân. Bởi vì sau màn cung biến hai năm trước, có một đoạn thời gian rất dài mọi người bị vây trong trạng thái khủng hoảng, dù sao giết quá nhiều người, phần lớn lại là thế gia. Lúc bấy giờ, không chỉ mỗi Từ Man, mà các vị công chúa đều muốn tổ chức một vài bữa tiệc, nhằm xoa dịu đi không khí căng thẳng của mỗi nhà, khôi phục lại giao tế bình thường ngày xưa, ngay cả công chúa Thục Gia mới tân hôn không bao lâu cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên trong hai năm nay, Từ Man sống rất hạnh phúc, trượng phu thường xuyên âu yếm bên người, con gái vừa đáng yêu vừa tri kỷ, người thân ngoài Chu Hoàn là chưa có con ra, Gia Cát Mỹ Yên gả cho Đàn Hương năm đó cũng đã mang thai, nay con trai cũng chỉ kém Miên Miên vài tháng. Hoàng Tú Lệ lại sinh một đôi long phượng thai, rất được người Giang gia yêu thích. Thục Gia gả trễ, nhưng năm nay cũng đã mang thai, cuối năm sẽ sinh, càng miễn bàn đến đại tẩu Thôi thị, đã mang thai lần hai.

Lại nói tiếp, Gia Cát Mỹ Yên và Đàn Hương quả thật chỉ đơn thuần là trùng hợp, ban đầu Gia Cát Mỹ Yên vốn là có hảo cảm với một vị tiểu tướng bên người Gia Cát Sơ Liêm. Lại không ngờ tên Đàn Hương đã tới cái tuổi xem như đại thúc kia, cư nhiên vào một ngày sau khi uống rượu say, tưởng nhầm Gia Cát Mỹ Yên là vị cô nương từng thân mật, kết quả giữa đường hôn má Gia Cát Mỹ Yên. Thế là hai người họ bắt đầu kéo dài màn “ngươi truy ta đuổi” đến nửa năm. Mới đầu Gia Cát Mỹ Yên là muốn xử lý Đàn Hương, mà Đàn Hương còn chưa chơi đã, không muốn chịu trách nhiệm với Gia Cát Mỹ Yên. Ai dè chẳng hay giữa họ đã xảy ra cái gì, cuối cùng thế mà biến thành Gia Cát Mỹ Yên vừa nghe đến hai chữ Đàn Hương liền lẩn nhanh còn hơn thỏ, mà Đàn Hương lại khăng khăng một mực muốn lấy Gia Cát Mỹ Yên vào cửa. Hai người cứ thế mà anh tranh tôi cãi, còn kinh động đến Công tử Tiềm, cũng không biết hắn ta tác hợp thế nào, mà đôi oan gia này cuối cùng thành một đôi lương duyên. Có điều trong đó còn phải kể đến có một dạo Gia Cát Mỹ Yên muốn gả cho người khác, mà Đàn Hương ác ý bày trò phá đám trong đó.

Những người đề cập ở trên đều là đám bạn khuê mật của Từ Man, về phần những người không thân khác, phần lớn ở Kiến Khang thậm chí là trên thế giới này, đều không thấy nữa, ngoại trừ vị công chúa ngu muội bị giam lỏng – Lưu Kim Thoa. Tôn Phỉ Nghiên thì dù đã thành thân cũng vẫn đến phủ quận chúa Từ Man, hận không thể đem ánh mắt dán lên người Gia Cát Sơ Thanh, điểm này chẳng những khiến Từ Man và Gia Cát Sơ Thanh trong lòng khó chịu, về sau mỗi khi nàng ta tới cửa, đều bảo người gác cổng ngăn ngoài phủ.

Mà trượng phu của Tôn Phỉ Nghiên – Đinh Hạo Nhiên mặc dù chỉ là vì dựa thế leo lên, mỗi ngày đều cảm thấy mình được trùm lên đầu đám mây xanh biếc (đội nón xanh). Lại xem Gia Cát Sơ Thanh người ta, mặc dù không có chức quan, nhưng ngày ngày sống cuộc sống khiến người khác cực kỳ hâm mộ, ăn mặc không lo, thê tử xinh đẹp ôn nhu, con gái đáng yêu động lòng người. Đem ra so sánh, Đinh Hạo Nhiên rốt cuộc vào một ngày sau khi mượn rượu, chẳng những đánh Tôn Phỉ Nghiên, còn đem “chuyện động phòng” chậm chạp chưa đến kia, hoàn thành triệt để.

Đối với việc này, Chiêu Vương phủ đã hoàn toàn bỏ mặc Tôn Phỉ Nghiên, cũng chỉ tới cửa nói đôi câu tượng trưng, lại không muốn cho đứa con gái tùy tùy tiện tiện kia về nhà mẹ đẻ. Về phần mẹ đẻ của Tôn Phỉ Nghiên, bởi vì dì của Tôn Phỉ Nghiên lúc trước ở trong cung xỉa xói Từ Man – có chỗ giao hảo với nhà họ Hoàng, trong màn thanh tẩy lần đó, tất nhiên cũng không may mắn thoát được, còn trực tiếp ảnh hưởng đến địa vị của mẹ đẻ Tôn Phỉ Nghiên ở trong phủ, lúc này bà ta cũng không dám xuất đầu vì nữ nhi nữa.

Thấy thế, Đinh Hạo Nhiên cảm thấy mình đã đi một nước cờ sai, bởi vì Tôn Phỉ Nghiên không được Vương phủ yêu thương, cơ hội cho hắn được dựa thế ngày sau càng nhỏ. Mà Vương phủ lại không giống nhà khác: sau khi không thể lợi dụng còn có thể ném qua một bên. Không nói Vương phủ là chính tông hoàng thất, mà nói vài vị vương tử vương tôn trong Vương phủ kia, nếu Tôn Phỉ Nghiên có mệnh hệ nào, là đủ cho toàn bộ Đinh gia ăn một lần thua thiệt rồi. Dù sao Tôn Phỉ Nghiên có quá quắt cách mấy, thì đó cũng là con cháu Tôn gia, có thể quở trách, có thể coi thường, nhưng cái mạng của nàng ta vẫn còn là của Vương phủ.

Sau khi đấu tranh nội tâm, Đinh Hạo Nhiên cũng không thể không cắn răng chịu trận, nhưng hai người luôn cãi nhau ỏm tỏi, thậm chí mỗi ngày bất chấp thể diện đấu đá nhau, khiến cho Đinh gia hoàn toàn biến thành trò cười, ngay cả em gái đã xuất giá của Đinh Hạo Nhiên, cũng không muốn về nhà đối mặt với cục diện khó coi này.

Đương lúc ở không, nhìn cuộc sống nước sôi lửa bỏng của một tra nam trong sách, Từ Man vẫn cảm thấy rất hả giận, nhưng nàng cũng có điều phiền não, tỷ như nhị ca nhà nàng, tuổi đã không còn nhỏ, cả ngày lại cứ lởn vởn trong quân doanh, có nhiều lúc không trở về nhà, ngay cả một nàng dâu cũng không có, khiến Đại trưởng công chúa phát sầu hận không thể tìm toàn bộ cô nương chưa gả của Kiến Khang đến, cho con trai lựa chọn một người ưng ý.

Nhưng ngặt nỗi, nhị ca lại không phối hợp, mãi đến có một ngày, hắn chẳng những trở về, còn dẫn theo một vị cô nương, điều này khiến Đại trưởng công chúa mừng như điên, vừa hỏi thăm thân thế của cô nương kia, lại khiến Đại trưởng công chúa sầu chết. Cô nương kia chẳng những là hậu duệ của nước Thục – thời kỳ tam quốc trước nước Ngô, mà tổ tông nàng cư nhiên là đại gia tộc tinh thông chế tạo binh khí, liên đới đến cô bé này ngay từ nhỏ đã theo người nhà ra ra vào vào phòng luyện sắt, cho nên tuổi đã sắp 20, mà cũng chưa ai thèm rước.

Nguyên bản một cô nương như vậy, Đại trưởng công chúa tuyệt đối sẽ không cho nàng vào cửa, chẳng những không thông việc nhà thì thôi, còn cả ngày nện nện đập đập mấy chuyện của đàn ông. Nhưng tiếc bởi tấm lòng của người làm mẹ, lại thấy con trai khăng khăng cố chấp, nàng còn sợ bỏ qua cửa này, con trai sẽ không tìm được con dâu nữa. Bất quá, cũng may ánh mắt nhị ca không kém, cho dù cô nương kia lúc trước chỉ mải miết nghiên cứu kỹ thuật của tổ tiên, nhưng không thực sự là không biết đạo lí đối nhân xử thế, hơn nữa người lại thông minh hiểu chuyện, rất nhanh đã hiểu được nỗi băn khoăn của Đại trưởng công chúa, thậm chí khiêm tốn thỉnh giáo học vấn từ quản gia trong phủ.

Như thế tất bật ngược xuôi, vị cô nương kia chẳng những học được rất nhanh, quy củ cũng học ra khuông ra dạng, Đại trưởng công chúa rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi dài. Nhưng nào ngờ, một hơi này còn chưa thở xong, cô nương kia liền được Hoàng đế thỉnh vào trong cung, nguyên nhân là việc chế tạo sắt tinh, còn cần cô nương người ta tự mình chỉ đạo, kết quả là, con đường hôn nhân của nhị ca, ở trong thời gian ngắn, vẫn làm cho mọi người sốt ruột như trước.

Một ngày nọ, Từ Man ôm con gái mềm mại, nhìn đầu con tựa vai mình, xinh xắn đánh ngáp một cái, lúc đôi mắt to tròn đã sớm đượm sương kia bắt đầu từ từ khép lại, Gia Cát Sơ Thanh đột nhiên từ ngoài tiến vào, mặt đầy mồ hôi, thần sắc cũng có chút kích động.

Từ Man nhíu mày, chỉ sợ hắn quấy nhiễu đến con, nhưng cũng may chỉ cần ở trong vòng tay của a nương, Miên Miên luôn ngủ đặc biệt sâu, cho nên bộ dáng thất hồn lạc phách của lão cha, không có cơ hội triển lãm cho con bé xem.

Chậm rãi đặt con gái lên chiếc giường nhỏ, rồi dặn dò nhũ mẫu trông coi cẩn thận, Từ Man kéo Gia Cát Sơ Thanh trở về phòng ngủ của mình, vốn định trách vài câu, nhưng bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của Gia Cát Sơ Thanh, bèn nuốt xuống, ngược lại cầm khăn tay lau mồ hôi cho hắn hỏi: “Làm sao vậy? Vừa rồi không phải huynh đang ngủ trưa sao?”

“A… A Man… Quận chúa?” Gia Cát Sơ Thanh giọng có chút khàn khàn.

Từ Man sờ sờ đầu của hắn, kỳ quái nói: “Sơ Thanh, huynh bị sao vậy?”

Gia Cát Sơ Thanh dường như mới bừng tỉnh từ trong mộng, ôm chầm lấy Từ Man, hôn tới tấp, chỉ chốc lát sau hai người đã lăn đến trên giường. Ban đầu Từ Man còn bị hoảng sợ, sau nghĩ lại trong khoảng thời gian này hai người vì Miên Miên mà quả thật rất ít thân cận, liền ỡm ờ chiều theo hắn. Hai người quấn quít một lúc liền rơi vào cảnh đẹp.

Sau đó Từ Man mệt lả ngủ thiếp đi, nhưng Gia Cát Sơ Thanh lại mắt thao láo, gắt gao nhìn sườn mặt Từ Man, trong đầu hắn đều là giấc mộng kỳ lạ của buổi trưa. Hắn mơ thấy mình từ nhỏ đã thích biểu muội Hoàng Tú Oánh, rồi sau đó Hoàng Tú Oánh bị A Man thiết kế gả cho Đinh Hạo Nhiên, chính hắn vì Gia Cát gia vì nhà họ Hoàng, mà lấy vị quận chúa A Man kiêu ngạo ương ngạnh kia, do đó dẫn đến một màn bi kịch.

Nhưng Gia Cát Sơ Thanh vẫn liên tục nhớ lại, Từ Man trong mộng tuy hắn thấy mà giật mình, nhưng lại không hề chán ghét. Trong mộng, tình yêu của nàng đối với chính hắn vừa cố chấp cũng vừa khắc sâu trong lòng hắn. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được, hắn trong giấc mộng kia, tại khoảnh khắc cuối cùng, lúc hắn sắp bệnh chết, đối với vị nữ nhân ép gả mình kia, kỳ thật trong lòng đã thích nàng, mà tình cảm yêu thích này đã sớm lấn át mối tình đầu ngây thơ kia. Chỉ vì không đúng thời gian, không đúng địa điểm, cho nên hai người vốn nên yêu nhau bên nhau đến già, lại chỉ có thể rơi vào kết cục bi thảm kia.

“Trong mộng, nguyện vọng trước khi huynh chết, là hy vọng kiếp sau muội vẫn có thể trở thành vợ của huynh, hy vọng chúng ta còn có thể làm lại một lần. Lúc ấy, sẽ không còn Hoàng Tú Oánh, không còn những chuyện vụn vặt ưu phiền ngăn cách giữa hai ta, càng không còn một chút tự tôn buồn cười của công tử thế gia nữa… ” Gia Cát Sơ Thanh dán mặt mình lên mặt Từ Man, thanh âm nhỏ dần: “Tuy rằng kiếp này muội đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà huynh biết, muội vẫn là muội, là người mà huynh luôn yêu.”

Từ Man chu môi, uốn éo người.

Gia Cát Sơ Thanh cười khẽ, kéo Từ Man vào trong lòng, thở dài nói: “Mặc kệ nó, biết đâu chỉ là một giấc mộng mà thôi. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau trường trường cửu cửu, chuyện của kiếp trước, ai thèm quan tâm.”

Thế là một chút nhạc đệm trong cuộc sống rất nhanh liền trôi qua, mà Gia Cát Sơ Thanh cũng đem giấc mộng kia ném vào một góc trong trí nhớ, bởi vì hai tháng sau, Từ Man lại mang thai…

Bình luận





Chi tiết truyện