Đi đôi với
việc cấm túc của hai vị công chúa, thời tiết cũng trở nên ngày càng
lạnh, trong khoảng thời gian này nghe nói Tần thái mỹ nhân bị mắc bệnh
ho. Vào một buổi sáng sớm, tại một ngày nghỉ học hàng tháng của Từ Man,
Đại trưởng công chúa liền mang theo A Man đích thân tiến đến vấn an thăm hỏi.
Vị Tần thái
mỹ nhân này là mẹ đẻ của công chúa Hòa Húc, lúc trước cũng là bạn tốt
của tiên hoàng hậu. Lúc ấy, sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, bà vẫn luôn
chiếu cố Đại trưởng công chúa và đương kim Hoàng đế, hơn nữa sau khi
đương kim Hoàng đế đăng cơ, bà lại tránh ở trong cung đóng cửa không ra, ngay cả công chúa Hòa Húc muốn bà chuyển ra hoàng cung, bà cũng không
đồng ý, muốn ở lại trông nom Hoàng đế, nhìn hắn con cháu đề huề, thân
thể khoẻ mạnh. Có thể nói là tấm lòng của từ mẫu. Hoàng đế cùng Đại
trưởng công chúa đều thập phần cảm kích, cũng kính trọng bà, xem bà là
trưởng bối.
Từ Man đã
từng gặp vị Tần thái mỹ nhân này, tuy rằng số lần cũng không nhiều, bà
cũng rất ít nguyện tiếp kiến đám vãn bối nàng, ngay cả con cái của Hoàng đế, ngoại trừ Tôn Mẫn Hi là đích tử do Hoàng hậu sinh ra, còn lại nhiều lắm thì chỉ gặp mặt vào ngày lễ ngày tết, ngược lại, số lần chịu gặp Từ Man xem như cũng có phần nhỉnh hơn.
Tần thái mỹ
nhân đã tầm bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn rất giống ba mươi, tướng mạo bình thường, cũng không phải nữ tử diễm lệ, công chúa Hòa Húc không có
mấy điểm tương tự bà lắm. Nhưng bình tĩnh mà xem xét, khí chất quanh
thân bà và ngữ khí nói chuyện, có thể làm cho người ta có cảm giác cực
kỳ ấm áp, quả thực như tắm trong gió xuân, hoàn toàn không có phú quý
bức người như những nữ nhân hậu cung khác, ngược lại rất giống những
người phụ nữ tài trí Từ Man từng gặp ở kiếp trước. Lúc tán gẫu, rất
thoải mái, cách nói năng văn nhã, cử chỉ đoan trang, lại ‘ngôn chi hữu
vật’, còn để ý đến mọi phương diện của bạn, khó trách trước đây trở
thành bạn tốt của tiên hoàng hậu.
(* Ngôn chi hữu vật: thành ngữ, chỉ những văn chương, giảng thoại có nội dung vừa cụ thể vừa phong phú)
Thật lòng mà nói, Từ Man rất thích nghe vị trưởng bối này nói chuyện, có đôi khi chỉ là một đoạn chuyện cũ, có đôi khi chỉ xem qua một quyển sách, chút trà
xanh, chẳng mấy chốc, một buổi sáng liền trôi qua, lúc trở về, trong
lòng vẫn còn dư vị ấm áp.
Từ lúc Tần
thái mỹ nhân trở thành chủ của một cung, đến bây giờ bà vẫn còn ở tại
Vĩnh Xuân Cung, sau khi Hoàng đế đăng cơ, lại càng không cho bà chuyển
đi, ngược lại đem những cung phi trước đây không an phận trong cung bà,
toàn bộ đều dời đi. Ai không có con nối dòng, thì đưa đi tổ miếu, làm
bạn với thanh đăng, sau còn xây dựng thêm lầu các thiên điện ở Vĩnh Xuân Cung. Mắt thấy đây vốn là hành động hiếu kính với vị trí Thái hậu, cho
nên trong cung bất luận là nữ nhân nào được sủng ái, cũng không dám xem
thường vị Thái mỹ nhân của tiên hoàng này, ngược lại càng nhiều là muốn
nịnh bợ, lại nịnh bợ không được.
Từ Man đi
theo mẫu thân vào Vĩnh Xuân Cung, vốn tưởng Tần thái mỹ nhân thân mình
không khoẻ, sợ là còn đang nằm, lại không nghĩ rằng, bà đã sớm ngồi ở
trong phòng, chờ họ đến.
“Tần nương nương, nương nương đây là…” Đại trưởng công chúa vừa vào cửa liền oán trách nói.
Tần thái mỹ
nhân môi kiều mắt cong, kéo Từ Man từ sau Đại trưởng công chúa qua, liền nói: “Ta nghĩ các ngươi sẽ đến, nằm cũng không còn hứng thú.”
“Bà dì.” Từ
Man tựa vào trong lòng Tần thái mỹ nhân, lộ ra hai cái lúm đồng tiền,
ánh mắt sáng lấp lánh, khiến Tần thái mỹ nhân yêu thích không thôi.
“A Man quả
thật càng xinh hơn rồi, lớn lên thể nào cũng vượt qua cả mẫu thân con.”
Tần thái mỹ nhân vươn bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng xoa xoa hai má Từ Man,
ấm áp, nộn nộn.
Đại trưởng
công chúa hiển nhiên cũng thấy con gái mình xinh đẹp, trong bụng đầy tự
hào, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tần nương nương quá khen nó rồi, con
nít con nôi, đẹp cái gì?”
Tần thái mỹ
nhân lại tức tối nói: “Thế nào mà còn nhỏ, qua năm liền 7 tuổi rồi,
ngươi cũng nên chuẩn bị cho con bé váy quây đi, ngươi nhìn Thục Viện đi, mới bây lớn đã mặc rồi, A Man lại cứ như một thằng nhóc.” (A Man còn đang mặc quần áo ngắn)
Từ Man chột
dạ, nàng thật lòng không muốn mặc váy lắm, vốn muốn kéo dài được ngày
nào hay ngày đó, mặc thứ kia thật sự hành động rất bất tiện, nhưng xem
ra, rất nhanh mẫu thân sẽ không còn dung túng nàng nữa.
“Là con sơ
sẩy, trở về sẽ tìm tú nương chuẩn bị ạ.” Đại trưởng công chúa nhìn một
thân quần áo ngắn của nữ nhi, vốn chỉ thấy thú vị, một cục tròn tròn như đứa trẻ, nhưng sau khi nghe Tần thái mỹ nhân nói, thấy con gái ngày một lớn, có một số việc cũng nên suy nghĩ, thời gian vậy mà trôi thật
nhanh.
“Bà dì, A
Man nghe nói bà bị ho, hiện tại đã khỏe chưa ạ?” Từ Man không dám để cho đề tài này tiếp tục, bằng không đồ trang sức gì đó, đều phiền chết
nàng, nàng nhưng mà kéo dài đến bây giờ vẫn chưa xỏ lỗ tai, lúc trước
mẫu thân thấy nàng vẫn còn nhỏ, hiện tại phỏng chừng đã ý thức được,
nàng sắp 7 tuổi.
Tần thái mỹ
nhân bị nàng chen vào một cái, liền quên luôn lời muốn nói, ngược lại an ủi nàng: “Chỉ là mùa thu thời tiết khô hanh bị ho thôi, uống chút thuốc là tốt rồi.”
“A Man nghe nói ăn lê sẽ hết ho đó ạ, bà dì ăn vào sẽ hết liền.” Từ Man ôm lấy cánh tay Tần thái mỹ nhân, đong đưa nói.
Tần thái mỹ nhân bị dỗ vui vẻ hẳn lên, tâm tình dần tốt hơn nhiều.
Trông vẻ mặt đầy ý cười của bà, Đại trưởng công chúa liền nói: “Tối hôm qua mới nhận được một tin tốt, không biết Tần nương nương đã hay tin chưa?”
Tần thái mỹ nhân rõ ràng rất nghi hoặc, nhìn Đại trưởng công chúa đầy nghi vấn.
Đại trưởng công chúa không dám thừa nước đục thả câu, vội nói: “Nha đầu Hòa Phong kia, đã có thai.”
Tần thái mỹ nhân hai mắt sáng lên, vui mừng nói: “Thật sao? Vậy là chuyện vui rồi, lão bà ta còn đang ngóng trông đây.”
Đại trưởng
công chúa che miệng cũng vui vẻ cười nói: “Còn không phải sao, phò mã
nhà nàng ta xem ra cũng mừng đến điên rồi, đêm hôm khuya khoắt, không
cần biết gì cả, cư nhiên đích thân chạy thẳng đến phủ con, làm cho Văn
Bân buồn cười hẳn một lúc lâu.”
Bởi vì hôm
qua Từ Man ngủ sớm, đương nhiên cũng không biết tin này, nhưng nàng thật lòng mừng cho công chúa Hòa Phong. Công chúa Hòa Phong hai năm trước đã gả cho vị Trịnh phò mã này, gia đình phò mã cũng không thuộc loại hiển
quý gì, phụ thân phò mã ở trong triều đảm nhiệm chức Quang lộc đại phu,
phò mã vì trước đó làm thủ hạ dưới quyền Chinh bắc tướng quân có công,
được phong làm Việt kỵ tướng quân, cũng xem như một người trẻ tuổi đầy
hứa hẹn, tính cách hào phóng sang sảng, lại không phải là trưởng tử của
tộc, nhìn ra được, Hoàng đế và Hoàng hậu là thật lòng chọn chồng cho Hòa Phong.
Bất quá lại
nói tiếp, vị Trịnh phò mã kia coi như cũng là người của mình, Chinh bắc
tướng quân họ Triệu, vốn xuất thân hàn môn, nhưng vì trung tâm với chủ,
lại từng làm lính dưới trướng của cậu ruột Hoàng đế, từ khi cậu ruột
Hoàng đế trở về triều làm Vệ úy, liền đem con gái của huyện chủ huyện
Lâm Xuyên gả cho vị Triệu tướng quân kia làm vợ, nay đã có ba đứa con
trai, lại không có một mụn con gái nào. Triệu tướng quân rất tán thưởng
vị Trịnh tiểu tướng quân kia, cho nên cũng từng nói đùa, nếu có một đứa
con gái sẽ gả cho hắn làm vợ, chỉ tiếc mãi không thực hiện được, đến lúc được Hoàng đế nhìn trúng, bèn đem công chúa Hòa Phong gả cho hắn.
Cái ngày của ba năm trước, Hòa Phong công chúa cũng vì muốn nhìn thấy phu nhân của
Quang lộc đại phu và bào muội của Trịnh tiểu tướng quân mới có mặt tại
đó.
Từ Man dựa
vào lòng Tần thái mỹ nhân, nghe mẫu thân cùng bà dì trò chuyện, trong
lòng lại đang suy nghĩ. Xem ra, Hoàng đế cữu cữu thích đề bạt những quân thần hàn môn hơn, mà những thế gia kia, sợ là rất chướng mắt cữu cữu,
cũng là đám lão già mắt kèm nhèm tự xưng là trọng thần đắc lực kia, còn
muốn lấy công lao phò tá đế vương lúc trước, lại hoàn toàn quên rằng,
năm đó, sở dĩ bọn họ ủng hộ tân hoàng, tất cả đều là vì cố Đại đô đốc
nhà họ Hoàng, mà vị Đại đô đốc kia, cho dù đã chết, cũng vẫn cái gai
trong thịt, cái ác trong tim tân hoàng đế.
“Hàizz… Cũng không biết nha đầu Hòa Húc kia, rốt cuộc nghĩ gì.” Tần thái mỹ nhân cảm thán, lại thở dài.
Nụ cười của
Đại trưởng công chúa cũng không duy trì được nữa, cũng phải thôi, Hòa
Phong đã thành gia lập thất, nay lại đang mang thai, mà Hòa Húc cư nhiên đến từng tuổi này vẫn chưa thành hôn. Năm đó quả thực không nên nghe
lời nó, bảo a đệ hạ chỉ cho phép nó tự chủ chuyện hôn sự, kết quả kéo
dài đến ngày nay.
“Hòa Húc nó… luôn có chủ kiến.”
Con ngươi
Tần thái mỹ nhân thoáng lóe lên, lắc đầu nói: “Tính tình nó rất bướng
bỉnh, các ngươi đừng cho là lão bà ta ở trong cung nên không biết gì,
chỉ là ta không muốn nhiều lời trước mặt nó, khiến nó khó chịu thôi,
nhưng mà người kia… quả thật không xứng đôi.”
Đại trưởng
công chúa cũng không kinh ngạc, sau khi tiên hoàng hậu qua đời, Tần thái mỹ nhân có thể vẫn sừng sững không ngã, lại còn có thể bảo vệ hai đứa
con của tiên hoàng hậu, tuyệt không phải là người đơn giản không biết
đấu tranh, hiểu được tiến lùi.
“Con sẽ lựa lời khuyên nhủ nó.” Đại trưởng công chúa trầm tư một lát, hứa hẹn nói.
Tiếc rằng,
Tần thái mỹ nhân lại vỗ vỗ tay nàng, thấp giọng nói: “Không cần, tính
tình nó ta còn không biết sao? Nó ấy à, không đụng phải tường nam thì
không quay đầu lại, con khuyên cũng vô dụng, thôi thôi, cứ để cho nó
chịu khổ một thời gian đi.”
Từ Man lo
lắng nhìn Tần thái mỹ nhân cầm khăn tay che miệng, dùng sức ho khan,
chuyện của công chúa Hòa Húc, chẳng những Tần thái mỹ nhân lo lắng, ngay cả mẫu thân mình cũng thường xuyên nhắc đến việc này với phụ thân. Kỳ
thật, đối với chuyện Hoàng đế cữu cữu cho phép công chúa Hòa Húc tự chủ
hôn sự, nàng sẽ thích loại người gì, muốn gả cho người nào, hoàn toàn
không phải là vấn đề, cho dù công chúa Hòa Húc thích một thường dân,
Hoàng đế cữu cữu cũng sẽ ân chỉ ban cho một chức quan không có thực
quyền, hoàn thành chuyện tốt này. Cho dù hiện tại dì thích kẻ mang nhạc
tịch kia, hay là con hát nào đó, nhưng mẫu thân cũng có nói, muốn thoát
tịch, đổi một thân phận thể diện khác cũng không có người dám chất vấn.
Nhưng ngặt
nỗi là chuyện dễ dàng như vậy, đến giờ này vẫn chưa hoàn thành được,
nguyên nhân tất nhiên không tại công chúa Hòa Húc, mà là tại tên nam tử
kia.
Nam tử kia,
Từ Man cũng từng gặp qua, công chúa Hòa Húc chưa bao giờ để ý đến con
mắt của người khác, cho nên bình thường chỉ cần nam nhân kia nguyện ý,
công chúa Hòa Húc đều mang gã theo bên cạnh. Nhưng theo Từ Man thấy, tuy bộ dạng gã rất đẹp, nhưng khí chất sầu muộn, đứng cạnh công chúa Hòa
Húc cũng không vui vẻ, thậm chí còn có thật sâu mệt mỏi và chán ghét.
Như thế hoàn toàn không giống như một đôi tình nhân tình cảm nồng nhiệt, ngược lại càng giống như công chúa Hòa Húc bức bách hắn hơn. Chả trách
bên ngoài người ta nói công chúa Hòa Húc xấu xa, nói nàng cưỡng đoạt nam nhân, nuôi làm trai lơ.
Việc này
khiến Từ Man vô cùng khinh thường nam nhân kia, nếu gã đã hưởng thụ tiền tài từ phủ công chúa, lại là công chúa Hòa Húc giúp gã loại bỏ những
ánh nhìn thèm muốn, bụng dạ khó lường khác. Phải biết rằng trên thế giới này, con hát chỉ giống như thứ đồ chơi, không do các quý nữ sở hữu, thì đám người có quyền cũng sẽ không bỏ qua. Vậy gã dựa vào cái gì mà không hồi báo lại, gã có bản lĩnh thì đem mọi chuyện nói cho rõ ràng đi, làm
gì cứ mập mập mờ mờ đeo theo công chúa Hòa Húc. Từ Man tin tưởng, chỉ
cần gã mở miệng nói rõ ràng, công chúa Hòa Húc tuyệt đối không phải
người thích dây dưa, hai người đã đến với nhau được thì chia tay được,
không tốt sao? So với hiện tại gã cứ bày ra cái vẻ thanh cao bị bức
bách, còn dây dưa hại công chúa Hòa Húc không lập gia đình được, thì tốt hơn nhiều.
Đàn ông, có đôi khi cũng sĩ diện khiến người ta phát tởm.
Bình luận
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1