Mấy ngày nay Từ Man tích lửa đến sắp bùng cháy rồi, ngày ấy rõ ràng nàng đối mặt với Hoàng Tú Oánh, nàng ta cư nhiên dám làm như không thấy, còn giả khuôn
giả dạng như thế rồi rời đi. Nếu không phải mấy ngày nay mẫu thân quản
quá chặt, không cho nàng đến Cung học, nàng đã sớm muốn tìm Hoàng Tú
Oánh tính sổ rồi. Không ngờ nha đầu chết tiệt kia lại còn có mặt mũi tới cửa bồi tội!
Từ Man vừa
đi vừa nghĩ giả sử mình không được cứu, ngày sau cuộc sống sẽ thống khổ
cỡ nào, còn cả sợ hãi cùng đói khát hôm ấy lúc chạy trốn bị người đuổi
sát, đương nhiên cả màn đỏ sẫm chói mắt kia nữa…
Có nghĩ thế
nào, lửa giận trong lòng cũng không xua đi được, nàng bảo Hương Xuân đỡ
mình, lại nói với Chu Sa: “Nói với mẫu thân, đây là chuyện của nữ nhi,
vẫn nên để cho nữ nhi tự giải quyết.”
Chu Sa nhún người một cái, do dự đứng thẳng lên.
Từ Man cũng
không thèm quan tâm mẫu thân có phái người đến ngăn mình không, nếu mẫu
thân đã không muốn cho mình đích thân đi giải quyết, thì sẽ không kêu
một nha hoàn cố ý đến thông báo chuyện này cho mình.
Ra sân, lên
kiệu mềm, hiện tại thân thể Từ Man vẫn còn hơi yếu, không tiện tự đi ra
ngoài, vả lại nàng cũng không muốn đang lúc khí thế cao lại bại bởi
Hoàng Tú Oánh. Càng đến gần cửa phủ, Từ Man cũng nghĩ ra nguyên nhân
Hoàng Tú Oánh chạy tới quỳ gối trước cửa. Hiện tại vì thân thể nàng, mẫu thân vừa chăm sóc nàng rồi xử lý chuyện trong phủ, tạm thời chưa làm gì Hoàng Tú Oánh, nhưng một khi mẫu thân rãnh tay, sợ là Hoàng Tú Oánh
thậm chí đến cả Hoàng phủ cũng khó tránh được lửa giận lôi đình của
hoàng gia.
Từ Man ngồi
trên kiệu cười lạnh, có lẽ ngay cả Hoàng Tú Oánh cũng không ngờ mình sẽ
còn sống trở về, có điều nàng ta cũng là người thông minh, nghe đâu tin
tức nàng mất tích lần này cũng chính là Hoàng Tú Oánh tung ra ngoài,
nàng ta liền biến thành người quan tâm mình nhất.
Chẳng mấy
chốc đến được cửa phủ, Từ Man xuống kiệu, vịn tay Hương Xuân, nay Hồng
Thược bị liên lụy, sớm đã được gả ra ngoài, Hồng Quế cũng không có khả
năng trở về nữa. Nững a hoàn còn lại, tất cả đều bị mẫu thân viện mọi lý do đuổi đi hết, còn Thanh Mai vì mình mà trúng độc, được lưu lại làm
nha hoàn nhất đẳng, chờ thân thể khỏe hơn sẽ chuyển đến phòng nàng. Trừ
những người đó ra, ai mẫu thân cũng không tín nhiệm, thậm chí chuẩn bị
điều thêm vào bốn nha hoàn thiếp thân mười tuổi mới đến, lại trang bị
thêm bốn nha hoàn nhị đẳng, tính toán đã có tám nha hoàn nhị đẳng, vì
thế, nhị đẳng đã tăng thêm, đương nhiên tam đẳng không phải là ít, ngoại trừ những người không thể vào phòng, cũng đã có mười người. Lần này mẫu thân xem như quyết tâm không cho phòng nàng có chỗ trống, Từ Man có nói kiểu nào cũng vô dụng.
Từ Man đứng
trong cửa phủ, mặc dù nàng chỉ dẫn theo một nha hoàn thiếp thân, nhưng
nha hoàn ma ma theo sau cũng không ít, tất cả đều đi theo sau Từ Man,
vây quanh nàng, cũng khiến nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng hiện ra vài phần khí thế.
“Mở cửa đi.” Từ Man đứng tại chỗ, những nô bộc hạ đẳng đều bị đuổi qua một bên, chỉ
có quản sự ngoại môn đích thân tiến lên mở cửa phủ cho Từ Man.
Theo cánh
cửa đại môn mở ra, Từ Man đứng trong cửa, nhìn ngoài bậu cửa cao cao
kia, thiếu nữ một thân sắc phấn, hoặc là nói một cô bé, lúc này đang
đoan đoan chính chính quỳ ở ngoài cửa, ánh mặt trời rọi lên mái tóc đen
láy của nàng, phản xạ ra ánh vàng kim nhàn nhạt, giống như độ cho cô bé
kia một tầng kim quang vậy.
Trên đường
lớn, có rất đông người đi ngang qua, hầu hết toàn người ngồi kiệu lưu
thông, lại nhìn thấy tấm bảng phủ công chúa bèn không dám tiến lên hỏi,
chỉ dừng lại phía xa xa, rồi phái tôi tớ đi hỏi thăm. Nơi này không phải khu phố bình dân, không có khả năng phát sinh hiện tượng mọi người vây
xem, phụ cận phủ công chúa phần lớn ở đều là nhà của lũ quan viên lươn
lẹo trong triều đình có chút tài năng, hoặc là nhà thế tộc trăm năm, mặc dù những thế gia này ở mặt ngoài chức quan không cao, nhưng trong đó,
lại có không ít dây mơ rễ má với không ít quan lớn thậm chí là hoàng
cung.
“Đại cô
nương nhà họ Hoàng là muốn thị uy trước cổng phủ công chúa chúng ta ư?”
Từ Man không đi ra ngoài, chỉ đứng trong cửa nhìn Hoàng Tú Oánh vẫn cúi
đầu nãy giờ không nói gì.
Hoàng Tú
Oánh chậm rãi ngẩng đầu, hơi lấy làm kinh ngạc nhìn Từ Man, trước khi
đến đã đoán rằng Đại trưởng công chúa sẽ không gặp mình, nhưng nàng lại
không nghĩ rằng nàng lại có thể gặp Từ Man vừa trở về từ đại kiếp nạn.
Đối với Từ Man, sau khi nàng phát hiện Từ Man thật sự mất tích, quả thực từng có suy nghĩ sợ hãi và áy náy, dù sao Từ Man vẫn còn là một đứa bé
rất nhỏ, bất luận kiếp trước có thế nào, nhưng nàng ta ở kiếp này chưa
có thù hận lớn gì với mình. Tuy nhiên, chút áy náy ít ỏi và rối rắm kia
rất nhanh đã bị cơn ác mộng còn sót lại của kiếp trước đánh vỡ. Thậm chí Hoàng Tú Oánh còn nghĩ, có lẽ lúc này ông trời thật sự đang giúp mình,
làm cho Từ Man trước khi lớn lên gây họa cho Hoàng gia và biểu ca, gặp
phải đại nạn này. Như vậy vừa có thể trừ bỏ nàng ta, lại vừa có thể
không cần vấy bẩn tay mình, sau khi chuyện xảy ra cũng sẽ không có người biết mình từng chứng kiến Từ Man bị người bắt đi.
Về phần Từ
Man có được cứu về hay không, dựa theo Hoàng Tú Oánh quan sát, có thể
lẻn vào tửu lâu được bảo vệ nghiêm mật mà bắt người, nhất định không
phải hạng xoàng. Chỉ cần Từ Man bị bắt đi, rất ít có khả năng được tìm
về, vả lại cho dù sau này công chúa nghĩ cách tìm được Từ Man, cả đời
này Từ Man cũng coi như bị hủy, nói không chừng căn bản sẽ không nhớ rõ
chuyện mình thấy chết mà không cứu, huống chi, thời điểm ấy ở tửu lâu,
không ai biết mình làm gì, ai cũng không thể chứng minh mình có thấy Từ
Man hay không.
Hoàng Tú
Oánh dùng tóc mái chặn ánh mắt mình, quả nhiên Từ Man chính là một tai
họa, 3 – 4 năm trước mẫu thân nàng ta hủy hoại cả nhà Gia Cát, mà hiện
tại biểu ca vì cứu nàng ta mà bây giờ sống chết còn chưa biết. Cư nhiên
lần nào nàng ta cũng may mắn vượt qua được, nghe nói lần này vì nàng ta
mà bọn bắt cóc bị xử tử đã vượt lên con số hơn hai mươi người. Như vậy
nếu nàng ta lớn lên, tương lai không biết sẽ gây họa cho biết bao nhiêu
người, thậm chí người vì nàng ta mà chết không biết sẽ có thêm bao nhiêu đây.
Hoàng Tú Oánh vô thức cắn môi dưới, những người khác nàng không quan tâm, nhưng biểu ca tuyệt đối không được!
“Thỉnh an
quận chúa, Tú Oánh là tới tạ lỗi.” Hoàng Tú Oánh vốn đã tính toán, vạch
kế để cho Đại trưởng công chúa tránh mà không gặp, sau đó chính mình quỳ một màn này cũng coi như biểu hiện thiện tâm của mình, dù sao một quận
chúa bị bắt cóc, ai cũng không thể trách mình, cho dù Đại trưởng công
chúa có đến đây, cũng ngại làm khó dễ một đứa bé như mình. Thế là, nàng
đã có tư thái rồi, đương kim thánh thượng cũng không thể vô cớ làm khó
phụ thân nàng.
“A? Ta quả
thực không biết, Hoàng Đại cô nương đây có áy náy gì với phủ công chúa
ư.” Từ Man lãnh đạm nhìn Hoàng Tú Oánh, đã đến nước này, nàng cùng Hoàng Tú Oánh xem như không đội trời chung rồi.
Hoàng Tú
Oánh nghe ra ý lạnh băng từ trong giọng nói của Từ Man, cũng biết lúc Từ Man bị bắt, thật sự đã nhìn thấy mình. Trong lòng trầm xuống, đáy mắt
trào lệ nói: “Là Tú Oánh không phải, nếu Tú Oánh có thể phát hiện quận
chúa mất tích sớm hơn một chút, quận chúa cũng sẽ không chịu khổ như
vậy.”
Từ Man thiếu chút nữa tức đến cười thành tiếng, nói như vậy xem như là tránh nặng
tìm nhẹ? Nói gì mà phát hiện mình mất tích sớm hơn chút chứ, nàng ta ấy
thế mà thấy rõ mồn một quá trình mình bị bắt, tại sao lúc ấy nàng ta
không kêu lên, ngược lại chờ tới bây giờ mới đến sám hối. Xem ra, nàng
ta đã không có ý định thừa nhận chuyện khi đó rồi. Hơn nữa, nàng ta
gióng trống khua chiêng bày trò ở trước cửa như vậy, là muốn đem chuyện
mình bị bắt cóc tuyên dương ra ngoài sao?
Từ Man rũ
mắt xuống, Hoàng Tú Oánh vẫn không tiếc sức lực muốn hủy thanh danh của
mình như vậy, cho dù bản thân mình mới chỉ có 7 tuổi thôi ư.
Vịn tay
Hương Xuân, Từ Man từng bước một đi tới trước mặt Hoàng Tú Oánh, nhìn
đỉnh đầu nàng ta, Từ Man nhếch khóe miệng lên, hạ thấp giọng nói: “Thấy
ta bị bắt đi, trong lòng thật sảng khoái, nhỉ?!”
Thân mình
Hoàng Tú Oánh run lên, ngẩng đầu nhìn Từ Man, mắt đầy vô tội nói: “Sao
có thể ạ, đợi đến lúc Tú Oánh phát hiện không thấy quận chúa đâu, quận
chúa đã cùng ác nhân kia mất hút một lúc lâu.”
Từ Man nhìn
nàng một cái thật sâu, nàng ta biết mình không có chứng cớ, cũng biết
Hoàng Tú Oánh giỏi xảo biện, tuy nhiên, phải nói thế nào, làm thế nào để vạch trần màn kịch của nàng ta, đối với Từ Man mà nói, kỳ thật đều
không quan trọng. Nàng vốn đã quá rành những người phụ nữ ác tâm này
rồi, chỉ là đến nhìn một chút, xem thử kẻ được gọi là “người bị hại
trong sách” này, hiện tại, liệu còn sót lại vài phần lương tâm nào
không.
“Hoàng Tú
Oánh, kiếp trước, ngươi xứng đáng gả cho Đinh Hạo Nhiên!” Từ Man mỉm
cười, né tránh những người khác, bỗng nhiên dùng thanh âm nhỏ nhất, kề
sát bên tai Hoàng Tú Oánh, ác ý nói.
“Ngươi!!”
Hoàng Tú Oánh vụt trợn to hai mắt, môi không tự chủ được run run, ngay
lúc này thần kinh giống như đột nhiên bị người kéo đứt ra, một cảm giác
đau nhói lại thêm sợ hãi, ngăn chặn hô hấp nàng, trái tim vốn đang đập
tức khắc như bị ngâm trong nước đá.
Chẳng lẽ Từ
Man cũng giống mình? Hoàng Tú Oánh ngã ngồi co quắp dưới đất, ánh mặt
trời rực rỡ, nàng lại không cảm thụ được một tia ấm áp. Loại hơi thở âm
ám như đến từ địa ngục trên người Từ Man, quấn chặt lấy nàng, dường như
muốn lôi nàng trở lại âm tào địa phủ. Đầu lưỡi đau đớn khiến Hoàng Tú
Oánh khó khăn khôi phục một chút thần trí, mồ hôi sớm đã vã ra thấm ướt y phục nàng tỉ mỉ chuẩn bị, nàng không biết lai lịch của Từ Man, nàng sợ
hãi Từ Man từ địa phủ lên bắt nàng, chỉ vì sau khi chết nàng không luân
hồi, ngược lại nghịch thiên trọng sinh.
Từ Man hài
lòng nhìn vẻ mặt xám như tro tàn của Hoàng Tú Oánh, nàng sẽ không hạ thủ lưu tình với Hoàng Tú Oánh nữa, nếu nàng ta đã trọng sinh, như vậy
trọng sinh đối với Hoàng Tú Oánh là bàn tay vàng, cũng có thể là lá bùa
lấy mạng nàng ta. Từ Man không tin, cổ nhân này có thể không sợ quỷ
thần.
Bất quá, nếu chỉ có thế đã để cho mẫu thân giết nàng, thì cũng quá có lỗi với tất cả ấm ức mà mình phải chịu trước đó rồi.
“Ngày đó
ngươi thấy chết mà không cứu, hôm nay ta không so đo cùng ngươi, dù sao
ai nấy đều còn nhỏ, có điều, ngày sau ngươi đừng hòng bước qua cửa lớn
phủ công chúa một bước. Còn nữa, đừng mưu toan muốn uy hiếp phủ công
chúa, chúng ta không so đo với ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ mặc người khi dễ!” Từ Man cố ý cao giọng nói trắng ra, liếc nhìn
vài tên nô bộc lấp ló trong một góc đường, trong lòng cười thầm. Có đôi
khi ở ngoài sáng nên rộng lượng một chút, về phần trong tối…
Từ Man khinh miệt liếc nhìn Hoàng Tú Oánh, mẫu thân sẽ đưa một phần đại lễ tặng cho Hoàng Tú Oánh và mẫu thân nàng ta.
“Tú Oánh
không có, Tú Oánh…” Hoàng Tú Oánh hoảng hốt một chút, mới kịp phản ứng
những lời Từ Man nói, đây là muốn chứng thực tội danh mình thấy chết mà
không cứu sao, sao mình có thể nhận được, mục đích hôm nay đến cũng là
vì làm mờ đi cái tội danh này.
Từ Man lại
mặc xác nàng ta, vừa chậm rãi xoay người, vừa tùy ý nhỏ giọng hát: “Hồn
về, hồn về, hồn về đi, luân hồi chuyển thế mới là chính đồ, hồn về nơi
nào đều có nguyên nhân…”
Hoàng Tú Oánh tích tắc chết lặng, cả người tựa hồ như muốn ngất đi.
Cánh cổng
lớn phủ công chúa từ từ khép lại, Từ Man loáng thoáng còn nghe thấy
tiếng xe ngựa bên ngoài, xem ra Hoàng Tú Oánh đã sớm tính kế sẵn, người
tới nhất định là công chúa Thục Viện trong cung, bất quá, chắc hẳn hiện
tại Hoàng Tú Oánh sợ là có muốn diễn cái gì cũng không diễn được.
Bình luận
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1