chương 5/ 150

Từ Man ngồi trong xe ngựa, oán hận cắn khăn tay, không phải chỉ trở về nhà cũ thôi sao, làm gì đến mức trời chưa sáng bảnh mắt đã phải rời giường, loay hoay bận rộn, làm gì mà huy động lực lượng lớn như vậy, còn không để nàng được ngủ yên ổn một giấc, đến giờ đầu óc còn đang mơ mơ màng màng. Nhưng Từ Man nghiêng đầu nhìn mẫu thân, lại âm thầm thở dài, cho dù ở mặt ngoài thoạt nhìn không để bụng, kỳ thật trong lòng nàng cũng có chút bất an, cũng không phải là mẫu thân chờ đợi cái gì từ người nhà họ Từ, mà dù sao bọn họ vẫn là người thân của phụ thân.

“A Man, buồn ngủ sao?” Từ Man thấy mẫu thân quay người lại, vươn tay về phía mình, nàng cũng thực tự nhiên vươn tay ra, chui vào lòng mẫu thân, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong khuỷu tay mẫu thân, mùi hương quen thuộc kia, bất luận đi đến thời không nào, đều không thay đổi.

“Hai đứa con cũng nhanh chợp mắt một chút đi, còn phải một lúc nữa mới tới nơi.” Đại trưởng công chúa lại nhìn cặp sinh đôi chen chúc bên cửa sổ, tò mò ló đầu ra bên ngoài nhìn.

“Dạ!” Ngoài miệng vâng dạ, nhưng thân mình hai tiểu hài tử lại không hề nhúc nhích, vẫn chụm đầu lại một chỗ nhỏ giọng thầm thì.

Từ Man ngáp một cái, dựa vào thân thể mềm mại của mẫu thân, cảm thụ xe ngựa chạy lắc lư, bất tri bất giác mí mắt bắt đầu rũ xuống, nàng cũng không thèm quan tâm đến hai xú tiểu tử kia, không bằng nhân lúc này mà đánh một giấc, ai biết đến Từ phủ sẽ là tình huống gì.

Từ Man mơ mơ màng màng, lúc xe ngựa dừng lại, cũng tỉnh lại một lần, nhưng nhìn các ca ca đều được ôm trong lòng nhũ mẫu, ngủ ngon lành, chính mình cũng lười biếng tựa vào lòng Niên ma ma, tiếp tục ngoẹo đầu qua, ngủ đến quên cả trời đất.

Đợi đến khi Từ Man nhập nhèm tỉnh dậy, trở mình mới phát hiện chính mình đang nằm trên giường, giường lớn nhưng có hơi cũ, khung giường khắc hoa ngọc lan nở rộ, tấm chăn đắp trên người cũng không phải mới, là chăn bông gấm màu xanh ngọc, mặt trên thêu hoa văn ‘ngũ phúc nạp tài’, nhìn sao cũng giống như là đồ dùng của nam tử. (ngũ phúc nạp tài: loại hoa văn phúc tài hình tròn chuyên được vẽ hoặc khắc trên dĩa)

Dụi dụi mắt, Từ Man từ trên giường bò dậy, vừa định chìa tay kéo chiếc áo khoác đỏ thẫm của mình, lại nhớ tới gương mặt nghiêm túc của ma ma giáo dưỡng, không khỏi rút tay về, khẽ ho một tiếng.

Quả nhiên, Hồng Thược cùng Niên ma ma từ bên ngoài đi vào, thấy Từ Man đang ngồi ở trên giường, còn là dáng vẻ nhập nhèm đáng yêu, không nhịn được cười nói: “Quận chúa ngủ thật say, mắt thấy đã sắp đến giờ cơm trưa rồi.”

“Các ca ca đâu?” Vươn tay phối hợp mặc áo vào, Từ Man sực nhớ tới ca ca của mình, liền mở miệng hỏi.

Niên ma ma vừa lấy đôi giày thêu mang vào chân cho Từ Man, vừa cầm quần bông qua, vừa nói: “Hai vị tiểu lang đã chạy đi chơi rồi ạ, Tam lang của Từ gia vừa mới đến.”

Từ Man mặc quần vào, ngồi ở cạnh giường, đầu đảo một vòng mới nhớ được người Niên ma ma nói chính là tiểu thúc thứ xuất** của mình, bởi vì mẫu thân là Đại trưởng công chúa, những người còn lại, bao gồm cả phụ thân trong đó, đều xem như là người hầu của mẫu thân, cho nên người của Phủ trưởng công chúa ngoài miệng sẽ không cho rằng người Từ gia là họ hàng thân thích, chỉ biết dựa theo đối ngoại mà xưng hô.

“Tổ mẫu có hỏi ta không?” Từ Man mang giày bước trên mặt đất cọ cọ vài cái, thấy mang vào chắc rồi mới nhận lấy chén trà súc miệng từ Hồng Thược.

Niên ma ma dọn chăn đệm, bị Từ Man hỏi, trên mặt có chút không được tự nhiên, Từ Man vừa nhìn liền biết tại sao, thân phận của mình như thế, mặc dù không đến mức phải kêu tổ mẫu hành lễ với mình, nhưng nói thế nào tốt xấu cũng phải hỏi thăm con cháu một tiếng, không ngờ lại lãnh đạm đến mức này.

“A nương đâu?” làm biếng quan tâm đến mấy người lạ đó, Từ Man buông chén trà hỏi.

Niên ma ma dọn chăn đệm xong, đi đến sửa sang lại góc áo cho Từ Man, thuận miệng nói: “Đang cùng Từ gia Đại phu nhân uống trà ở phía trước ạ.”

“Quận chúa từ lần trước bị cảm xong, trưởng thành lên rất nhiều, cũng đã biết quan tâm người khác.” Màn cửa vừa được nhấc lên, từ bên ngoài đi vào một cô nương, Từ Man biết nàng ta chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, cũng không khỏi có chút sửng sốt, tự mình kiểm điểm lại.

“Hồng Quế, nếu ngươi còn không biết giữ mồm giữ miệng nữa, cẩn thận ta nói cho chủ mẫu nương nương.” Hồng Thược vẫn luôn ổn trọng, rất coi trọng quy củ, vừa nghe lời này liền không vui.

Hồng Quế cầm hộp đựng thức ăn, le lưỡi, lại không dám nói lời nào, đi đến cạnh Từ Man, thi lễ rồi nói: “Nghĩ chắc quận chúa đã đói bụng rồi, bữa sáng cũng chưa dùng, vẫn nên dùng chút điểm tâm lót dạ đi ạ.”

Mở hộp đựng thức ăn, Hồng Quế vừa muốn dọn thức ăn ra, lại bị Từ Man cản lại, nàng giương đôi mắt to ngây thơ, bĩu môi nói: “Ngươi đi gọi các ca ca đi, chúng ta cùng ăn.”

Hồng Quế khó xử nhìn nhìn Hồng Thược, Hồng Thược tiếp nhận hộp đựng cơm gật gật đầu, Hồng Quế liền đi ra ngoài.

Từ Man theo Hồng Thược từ buồng trong đi ra, ngồi ở phòng ngoài, tùy tiện quét mắt đánh giá xung quanh, dần dần xác định dự đoán trong lòng, nơi này quả nhiên không phải nơi Từ gia dùng tiếp khách, ngược lại rất giống phòng của phụ thân lúc chưa thành thân với mẫu thân. Cũng không biết tổ mẫu mình nghĩ gì, mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng dù sao mang theo nhiều nha hoàn ma ma như vậy, sao có thể nghênh ngang ở trong tiền viện như vậy được chứ. (nữ quyến ở tại hậu viện)

“Muội muội!! Muội đã dậy chưa?”

“Muội muội!! Huynh đói bụng!!”

Màn được hất lên, từ ngoài lủi vào vài cái bóng đen, đi đầu không cần nhìn cũng biết là ca ca của mình, sau đó màn lại được vén lên, là mấy nhũ mẫu, đại nha hoàn bên người cùng đi vào.

“Tiểu tổ tông của tôi ơi!” Đúng lúc Niên mama thu dọn xong rồi đi ra, nhác thấy bộ dáng của cặp sinh đôi, sợ tới mức vỗ đùi một cái, vội kêu đại nha hoàn múc nước, tìm xiêm y, may mà Đại trưởng công chúa cũng biết con trai mình nghịch ngợm cỡ nào, nên cũng chuẩn bị vài bộ quần áo.

Từ Man chờ các ca ca đi vào, mới phát hiện đi theo bên cạnh ca ca còn có một bé trai vẻ mặt cười hiền hòa, so với các ca ca nhìn có hơi lớn hơn một chút, có điều lại hơi gầy yếu, áo mặc vải dệt cũng không bằng các ca ca.

“Quận chúa muội muội vậy mà không nhớ huynh sao?” đứa bé kia đi tới, như khuôn như dạng mà chắp tay thi lễ với Từ Man, ngữ khí lộ vẻ thân thiết.

Từ Man nghiêng đầu, thắc mắc nhìn Hồng Thược bên cạnh.

Nhưng đứa nhỏ kia cũng không cần phiền người khác, tự mình nói: “Huynh là đích tử của Từ gia Tam lang, là Nhị đường ca của quận chúa muội muội.”

Từ Man nghĩ ngợi, hình như thực sự có một người như thế, lão đại và lão nhị nhà họ Từ đều do tổ mẫu sinh ra, duy nhất một thứ tử bởi vì không được tổ mẫu ưa thích, mà đã sớm dọn ra ngoài ở, cũng chính là tiểu thúc thúc mà nhũ mẫu vừa nhắc tới, mà bởi vì tiểu thúc và tiểu thẩm trước đó mãi không có con, cho nên năm đó tổ mẫu nhúng tay vào chuyện trong nhà của tiểu thúc, về sau liền có một thứ nữ – con gái đầu tiên của tiểu thúc ra đời, chỉ là không nhớ rõ do cô nha hoàn được tổ mẫu đưa tới sinh ra, hay là do nha hoàn hồi môn đi theo tiểu thẩm sinh ra, dù sao chuyện này cũng đã qua hơn một năm, đích tử* của tiểu thúc mới sinh ra.

* Đích xuất/ đích tử/ đích nữ: con cái do chính thê sinh ra.

** Thứ xuất/ thứ tử/ thứ nữ: con cái do thiếp thất sinh ra.

“Nhị đường ca.” Thanh âm mềm mại, mang theo vẻ non nớt dễ thương đặc hữu của hài đồng, Từ Man không chút nào keo kiệt lộ ra đôi má lúm đồng tiền của mình, ngọt ngào chào hỏi.

“A!” Từ Hải Phong sờ sờ túi tiền, có chút xấu hổ, nhưng thấy đường muội đáng yêu như vậy, cắn răng một cái từ trên tay lột xuống một chiếc vòng đeo tay được xâu thành chuỗi từ Mặc ngọc châu (trân châu đen), đoạn nhét vào tay Từ Man.

Nhìn ánh mắt có chút luyến tiếc của Từ Hải Phong, Từ Man cũng biết đây là vật yêu thích trong lòng người ta, vội đẩy trở về nói: “Như vậy không được đâu, a nương muội nói, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.”

Từ Hải Phong bị dáng vẻ bà cụ non của nàng chọc cười, tâm tình luyến tiếc vừa rồi dường như tiêu tán đi một chút, lại đem vòng đeo tay kia nhét lại vào tay Từ Man, nói: “Đây không phải là tùy tiện cho, đây là lễ gặp mặt đường ca tặng muội.”

Bị hắn khăng khăng nhét như vậy, Từ Man cũng không còn cách nào, bèn nhận lấy vật nọ, mặc dù có hơi lớn, nhưng vẫn đeo vào tay mình, thực hiển nhiên, nhị đường ca thấy vậy thật cao hứng, vì thế, trong lòng nàng không khỏi thầm nhủ, đợi lát nữa gặp mẫu thân, phải kêu mẫu thân giúp mình trả một phần trọng lễ mới được, miễn cho tiểu thẩm trong lòng không thoải mái.

“Các ngươi sao không tự ăn trước đi!” cặp sinh đôi từ trong phòng vọt ra, lao thẳng tới đĩa điểm tâm, bộ dạng ăn như hổ đói vồ mồi, khiến Từ Man thấy mà mất mặt.

“Eo ôi! Muội còn phần này…” Từ Man ra hiệu cho Hồng Thược bế mình từ trên ghế xuống, đi đến cạnh Từ Hải Phong, vẻ mặt ghét bỏ nhìn hai ca ca.

Cặp sinh đôi quay đầu nhìn em gái mình cư nhiên mới đây còn chung phe với mình, chẳng bao lâu đã đứng chung chỗ với đường ca mới quen, ghen tuông trong đáy lòng rốt cuộc không che dấu được, bỏ điểm tâm xuống bèn đi tới, muốn ngăn Từ Man và Từ Hải Phong ra, đem muội muội kẹp giữa hai người bọn chúng.

Từ Man bị bọn họ chen vào chịu không được, thân thể nhỏ bé rút lui khỏi hai người họ, một phen kéo Từ Hải Phong còn đang buồn cười ở một bên qua, ngoảnh đầu về phía các ca ca, khinh thường nói: “Các huynh thật hẹp hòi, lại còn khi dễ người thành thật nữa.”

Bị muội muội nhìn như vậy, cặp sinh đôi cũng thấy hành vi của mình có chút ngây thơ đáng xấu hổ, liền buông thõng hai tay, đầu cúi gằm. Lúc này Hồng Quế cùng nha hoàn Trân Châu của Hải Sinh từ bên ngoài đi vào, đoán là sợ đám trẻ đông, điểm tâm không đủ ăn. Vì thế đối mặt với mỹ thực trước mặt, tất cả ân oán đều là mây bay, bọn chúng ngồi lên bàn, được nha hoàn hầu hạ, ăn uống ngon lành, thỉnh thoảng còn nói đôi câu, cười vài tiếng, không khí trầm thấp vừa rồi như chưa từng xuất hiện.

Cắn miếng bánh hoa mai, Từ Man vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói, nơi này là nhà của Từ gia đại bá, tuy nói con trai lớn của Từ gia đại bá đã gần 10 tuổi, sẽ không cùng chơi với đám trẻ đầu củ cải bọn họ, nhưng đại bá còn có một thứ tử năm nay 7 tuổi, vừa vặn chỉ nhỏ hơn Từ Hải Phong vài tháng, hoàn toàn có thể chơi cùng với bọn họ, lại nói, dù thế nào đại tỷ tỷ nhà đại bá cùng nhị tỷ tỷ nhà tiểu thúc cũng có thể lộ diện mà, thế nhưng chỉ có đích tử nhà tiểu thúc là cùng chơi với bọn họ, xem ra tình huống ở Từ gia, còn rối rắm hơn so với nàng nghĩ.

Đám trẻ đang ăn uống, bên ngoài một ma ma đi vào, vị ma ma này Từ Man đã gặp qua, là một ma ma thân cận bên người mẫu thân, ngoài Trần ma ma ra, thì vị Trương ma ma này cũng có mặt mũi.

Niên ma ma cùng ba ma ma bên người ba vị ca ca đều đi ra, sau khi hành lễ hàn huyên xong, mới biết được là một lát nữa lão phu nhân Từ gia (tổ mẫu) sẽ cho người đến gọi, đoán chừng là muốn đi gặp mặt.

Đợi kêu người dọn bàn ăn xong, vài nhũ mẫu mang theo một nhóm đại nha hoàn, vây quanh ba đứa bé, người thì bế người thì dắt, đi đến nội viện. Từ Man cẩn thận quan sát, quả nhiên nhị đường ca khác với bọn họ, nàng và hai ca ca, mỗi người hai nhũ mẫu, hai đại nha hoàn, mặc dù lần này đến Từ phủ, chỉ mang theo một nhũ mẫu, nhưng mỗi người họ cũng có ba người hầu hạ, còn bên người nhị đường ca, cũng chỉ có hai người, một nhũ mẫu, một nha hoàn, hơn nữa trông cũng không quy củ danh giá như người hầu bên cạnh họ.

Bình luận





Chi tiết truyện