Sự kiện xây
xát ở bến tàu, tuy ở mặt ngoài chỉ là một sự kiện quần chúng ẩu đả bình
thường, nhưng chẳng may là trong đó vừa vặn có một vị quý tộc của tộc
người Hồ tham gia, mà cũng chính từ vụ án nói lớn không lớn, nói nhỏ
không nhỏ này. Gần đây trên triều đình lại bắt đầu một loạt hành động
nhằm vào cải cách chính trị, cả ngày tranh cãi ầm ĩ không ngớt, ngay cả
phụ thân của Từ Man mỗi ngày về nhà, đều trông cực kỳ mệt mỏi không chịu nổi, chút thịt dưỡng được của vài ngày trước đó lại bắt đầu chậm rãi
gầy sọp xuống, khiến Đại trưởng công chúa lo lắng không nhẹ.
Kể từ ngày
đó, có một đoạn thời gian Từ Man không gặp lại Gia Cát Sơ Thanh, có lẽ
là bởi vì chuyện làm ăn của hắn bận rộn, có vài lần Từ Man đi ngang qua, muốn lên tiếng gọi, đều không gặp người, hạ nhân trong nhà nói là hắn
đã ra ngoài. Cho nên mặc dù Từ Man lo lắng tiến độ trị liệu của hắn,
cũng không có cách nào khác biết được tình huống thực tế.
Hôn sự của
công chúa Hòa Húc và Lương tướng quân đã định ngày rồi, đây vẫn là công
chúa Hòa Húc đích thân gật đầu ở trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế mới hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ. Ngày được chọn thành hôn là ba tháng sau, đó là
ngày sớm nhất mà Hoàng hậu có thể chọn rồi, dù sao công chúa Hòa Húc
tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Vì thế ý chỉ vừa ban xuống, chưởng sự hậu
cung gần như cuống cuồng hẳn lên, đầu tiên là áo cưới của công chúa, cần dùng một tháng để chuẩn bị, hơn nữa việc chọn mua đồ cưới, nghi thức
hôn lễ, còn có rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám, ba tháng đã đủ làm
cho đám quan viên Thiếu phủ luống cuống tay chân.
Người được phái đến Hà Nam Lạc Dương vẫn chưa trở về, nhưng Từ Hải Sinh lại lấy được một ít tin tức năm xưa từ Kiến Khang.
“Nghe nói
thê tử của Trực vương Tôn Giản là con thứ của chi trưởng nhà họ Ninh ở
Lạc Dương, từ nhỏ tú lệ đoan trang, làm người cũng rất hiền hòa, tình
cảm với Trực vương rất sâu đậm, chỉ tiếc, đến lúc Tôn Giản chết, hai
người vẫn chưa có một mụn con. Mà vợ của Trang Thành – Ninh thị còn là
đường tỷ thứ xuất của vợ Tôn Giản, hai chị em họ từ nhỏ đã chơi thân với nhau, tình cảm không tệ, chỉ vì vị đường tỷ thứ xuất kia ở nhà không
được mẹ cả yêu thương, nếu không nhờ vợ của Tôn Giản, vị đường tỷ thứ
xuất kia có lẽ còn lâu mới tìm được một vị hôn phu như Trang Thành.” Mấy ngày nay Từ Hải Sinh cũng không nhàn rỗi, ngoài việc san sẻ công việc
giúp phụ thân ra, còn tìm một vài con cháu thế gia có quan hệ tốt, ngầm
điều tra chuyện năm đó, mặc dù Ninh gia ở Lạc Dương xa xôi, nhưng lúc
Tôn Giản lấy Ninh thị, xác thực từng ở Kiến Khang, thậm chí tiên đế còn
ban hôn cho bọn họ, cũng coi như một đoạn giai thoại đẹp.
Từ Man nhăn mày nói: “Vậy nói đúng là, vợ của Trang Thành quả thật là thứ nữ nhà họ Ninh ở Lạc Dương?”
“Huynh đã
tìm hiểu không ít người, thậm chí còn có họ hàng Ninh gia, năm đó chuyện phu nhân Trực vương tác hợp cho đường tỷ và Trang tướng quân, rất nhiều người đều biết.” Từ Hải Sinh nhỏ giọng nói, hắn cũng bắt đầu nghi ngờ,
suy đoán trước đó của hắn và Từ Man liệu có thái quá hay không, cũng quá lớn mật rồi, dù sao không có người phụ nữ nào có thể thật sự một thân
một mình giả chết rồi trốn khỏi nhà chồng được.
“Vậy cũng
không thể chứng minh vị đường tỷ thứ xuất kia không phải là Từ thị.” Từ
Man suy nghĩ, vẫn cảm thấy không thể buông tha cho manh mối này, nàng
không phải cổ nhân, ở hiện đại từng xem qua đủ loại tiểu thuyết muốn bao nhiêu ly kỳ đều có bấy nhiêu, vả lại ở một xã hội quyền lực là tối
thượng này, thay đổi thân phận một người cũng không khó.
“Vậy cũng phải chờ người về từ Lạc Dương thôi.” Từ Hải Sinh cũng thấy không còn cách nào khác.
Từ Man im
lặng một lúc, đột nhiên hỏi nói: “Đại ca có cách nào tiếp xúc với vị
quản gia tiền nhiệm nhà họ Trang kia một chút không.”
Từ Hải Sinh nhìn nàng hỏi: “Muội muốn bắt tay vào Trang gia?”
Từ Man khẳng định gật đầu nói: “Nếu hắn là quản gia tiền nhiệm của Trang gia, như
vậy nhất định hắn đã từng gặp Trang phu nhân, nếu chúng ta có cách lấy
được bức họa của Từ thị hoặc là biết được đặc điểm nhận dạng của bà ta,
huynh có thể tìm hắn đối chứng.”
Đây coi như
là bằng chứng trực tiếp nhất, ở thế giới không thể phẫu thuật thẫm mỹ
này, thân phận có thể thay đổi, dáng người béo gầy có thể thay đổi,
nhưng đặc điểm dung mạo thì tuyệt đối không có khả năng sai sót, chỉ cần tìm cách chứng minh Từ thị chính là Trang phu nhân, như vậy sự tình sau đó sẽ càng dễ dàng hơn.
Trong lòng
dâng lên từng trận sóng nước cuộn trào, Từ Hải Sinh cũng hiểu được dụng ý của Từ Man, bất luận Lạc Dương bên kia có kết quả hay không, vẫn phải
cần người Trang gia chứng minh mới có thể xác định được, vì thế hắn
trong lòng thấp thỏm không yên, rất nhanh đã đem khả năng bị phụ thân
phát hiện vùi lấp dưới đáy lòng, nhiều lúc, phải mạo hiểm lớn mới có kết quả thực thụ.
“Gần đây,
huynh đi thám thính thấy quản gia tiền nhiệm của Trang gia lại tới đây,
sợ là cũng muốn xác nhận phụ thân có phải là con trai của Trang Thành
hay không, lại e ngại vì đại tội của Trang gia mà không nói rõ. Nhưng
Trang gia đã là một gia tộc bị chặt đứt hương khói, nếu phụ thân thật sự là con trai của Trang Thành, đối với Trang gia mà nói, quả thực chính
là…”
Từ Hải Sinh
nói đến hưng trí bừng bừng, lại bị Từ Man ngắt lời: “Nếu cả nhà đã bị
sao trảm, vậy Trang phu nhân làm cách nào đào thoát được, còn giao phụ
thân lại cho tổ phụ nữa?”
Lời nói ra
đến cửa miệng, lại bị chặn nghẹn, Từ Hải Sinh nghĩ đến số tuổi của phụ
thân, nếu phụ thân được sinh ra trước khi Trang gia bị sao trảm cả nhà,
vậy tại sao không có người biết được.
“Vậy cũng có thể là trước khi Trang gia xảy ra chuyện thì sao?” Từ Hải Sinh do dự
nói, bọn họ chỉ biết là Từ thị đem phụ thân giao cho tổ phụ, nhưng lại
không thể đoán được thời gian rốt cuộc là trước hay sau khi Trang gia bị sao trảm.
(* sao trảm: tịch biên tài sản, giết kẻ phạm tội)
“Chuyện này
vẫn phải tìm quản gia tiền nhiệm của Trang gia, mặc dù ông ta thoát tịch rời phủ trước một bước, nhưng chuyện Trang gia, ông ta không thể không
biết tý gì được.” Từ Man cảm thấy sự tình tựa như vô số vòng tròn, chồng chồng lớp lớp đan xen vào nhau, nhìn qua như thể vừa xem là hiểu ngay,
nhưng nghiên cứu sâu vào, lại giống như càng xem càng mờ mịt hồ đồ.
“Vậy cứ theo như chúng ta đã bàn lúc nãy đi, trước tìm được bức họa của Từ thị cái
đã.” Từ Hải Sinh sờ sờ cằm, cảm thấy cách này nhanh và tiện nhất.
“Tổ phụ chắc chắn là không có khả năng nói cho chúng ta rồi đó.” Gần đây bọn họ cũng vài lần đến thăm hỏi Từ gia tổ phụ, nhưng do bệnh tình lúc tốt lúc xấu, phần lớn thời gian đều đang hôn mê, mà Từ Hải Sinh cũng không dám đến
hỏi chuyện của Từ thị. Còn nói đến tổ mẫu thì căn bản là tránh mặt không gặp, đã một thời gian dài, đừng nói cả nhà bọn họ, mà ngay cả nhà của
tiểu thúc, tổ mẫu cũng không gặp.
“Vậy năm đó
Từ thị có bạn khuê phòng hoặc là bạn học cùng trong gia tộc nào không?”
Đây là cách trực tiếp nhất mà Từ Man có thể nghĩ ra, những trưởng bối
thân cận nhất của Từ gia đã sớm mất, con nối dõi lại không đông, những
người cùng thế hệ đã từng gặp qua Từ thị năm đó, không ít người đã qua
đời, hoặc là được gả đi xa, rất nhiều năm không qua lại, cũng không dễ
tìm.
“Được,
chuyện này giao cho huynh, năm đó những người trong tộc Từ gia cùng học
chung không hề ít, thể nào sẽ có người tuổi tác tương đương còn sống,
hơn nữa năm đó chức quan Từ gia không lớn, bạn bè Từ thị có thể giao hảo cũng rất ít, hẳn là sẽ dễ tìm.” Từ Hải Sinh vỗ bàn quyết định.
Không nhắc
đến chuyện Từ Hải Sinh lòng đầy nhiệt huyết đi “tình cờ gặp được” tiền
tổng quản của Trang gia, cùng với việc sai người đi tìm bạn khuê mật của Từ thị năm đó. Mà nói đến Từ Man sau khi chui rúc trong nhà hồi lâu,
rốt cuộc vẫn phải đi theo mẫu thân tiến cung một lần, nguyên do là nửa
tháng sau đã đến đại thọ của Tần thái mỹ nhân.
Bao nhiêu
năm nay, Tần thái mỹ nhân rất ít mừng thọ, cho dù mọi người đều biết
ngày sinh của bà, vào ngày đó cũng chỉ đưa tặng một ít quà mừng thọ qua, lại cực ít được ở lại dự tiệc, năm nay không phải Tần thái mỹ nhân muốn tổ chức mừng thọ, mà do có chuyện đại hỷ của công chúa Hòa Húc phía
trước, nên đại thọ năm nay có vẻ phá lệ ăn mừng hơn chút.
Hoàng đế và
Đại trưởng công chúa hiển nhiên đều cực kỳ coi trọng thọ yến lần này,
mỗi quà mừng thọ thôi Đại trưởng công chúa đã chuẩn bị hết ba lượt, vốn
ấn theo thường lệ mà chuẩn bị quà mừng thọ, nhưng Hoàng đế hạ chỉ cố ý
muốn làm lớn, nên từng ấy quà mừng thọ có vẻ quá mức bình thường, hơn
nữa còn có hôn sự của công chúa Hòa Húc, phủ Đại trưởng công chúa tất
nhiên muốn đưa tặng một ít quà mừng tương đối đặc biệt lại có hỷ khí cát tường, nhưng lại không thể vượt qua chính cung, vì thế trái lo phải
nghĩ, Đại trưởng công chúa bén dẫn theo Từ Man vào cung, muốn tìm Hoàng
hậu và hai vị công chúa Hòa Húc, Hòa Phong tham mưu một chút, cũng để
tránh việc đưa quà mừng quá lớn, biến thành xấu hổ. (sợ vượt mặt chính cung Hoàng hậu là không phải lẽ)
Đại trưởng
công chúa vào cung, Từ Man cũng không từ chối đi cùng, dù sao nàng trốn
trong nhà lâu như vậy, nếu lại không vào thỉnh an nữa, trông có vẻ quá
mức cố ý, vả lại mấy ngày trước Hoàng hậu cũng đưa tin đến, nói là lâu
không gặp rất nhớ nàng. Hoàng hậu trước nay luôn thương nàng, quả thật
là không muốn vì chuyện của Đại hoàng tử mà sinh ra xa lạ với cữu mẫi
Hai mẹ con
họ thuộc loại người hành động, sáng sớm ngày hôm sau đã đến Phượng Tê
Cung, hôm nay vừa vặn là ngày mười lăm, nhóm cung phi phải đến thỉnh an
Hoàng hậu, vừa giải tán không lâu. Từ Man vừa bước vào đã bắt gặp Hoàng
mỹ nhân đang ngồi bên dưới Hoàng hậu.
Kỳ thật nhìn sơ qua, Hoàng mỹ nhân thật đúng là một người dung sắc kiều mỵ, lại thêm khí chất thượng thừa, có sự ung dung lắng đọng từ mấy đời của con nhà
thế gia đại tộc, thậm chí ngồi cùng Hoàng hậu, cũng không hoàn toàn che
khuất đi hào quang của nàng.
Hoàng mỹ
nhân tuổi cũng không nhỏ, nàng là nhóm phi tử vào cung đầu tiên, từ thời Hoàng đế còn niên thiếu, xem như là một trong những nữ nhân làm bạn với hắn lâu nhất, ngay cả Hoàng hậu cũng vào cung sau nàng. Cho nên mặc dù
Hoàng đế thâm hận nhà họ Hoàng, nhưng ở một mức độ nào đó, Hoàng mỹ nhân sống trong cung cũng không khó khăn lắm, cũng nhờ có vài phần tình
nghĩa của Hoàng đế đối với nàng, chẳng qua chút tình nghĩa ấy, nếu đặt
lên nỗi thù hận đối với Đại Đô Đốc, hiển nhiên sẽ trở nên bé nhỏ không
đáng kể.
Có lẽ chính
bởi điểm này, cho nên Hoàng mỹ nhân không bao giờ lộ mặt tranh giành
thiệt hơn trong hậu cung, cho dù có vài động tác nhỏ (chuyện mờ ám), trên căn bản cũng sẽ tìm vài con tốt xung phong, sau nếu có người điều
tra, cũng không tra đến trên người nàng, đoán chừng ở trong mắt Hoàng đế cữu cữu, Hoàng mỹ nhân coi như là một người sạch sẽ.
Ngoài ra, Từ Man còn biết Hoàng mỹ nhân rất giỏi diễn kịch, một mặt diễn rất giỏi
vai một người con gái lâm vào thế khó xử khi thân bị kẹt giữa gia tộc và phu quân, mặt khác lại tập hợp gia tộc đứng về phía con trai mình, thậm chí tại những việc quan trọng, còn vươn độc thủ đến người đàn ông mà
nàng luôn luôn nói là yêu thương sâu sắc.
Tâm cơ của
người đàn bà này không thể nói là không sâu, thủ đoạn cũng không có thể
nói là không độc ác. Đẳng cấp của nàng ta tuyệt đối trên cơ cả Hoàng Tú
Oánh.
“Ra là Hoàng mỹ nhân cũng ở đây.” Ngoài Hoàng hậu ra, tất cả cung phi còn lại đều là thiếp thất của Hoàng đế, đều phải hành lễ với Đại trưởng công chúa.
Từ Man đi theo sau mẫu thân, Hoàng mỹ nhân hành lễ với mẫu thân xong, nàng cũng hơi cung kính khom người.
“Hôm nay
thiếp đặc biệt có chuyện muốn cùng thương lượng với Hoàng hậu nương
nương một hai, nên lưu lại làm phiền.” Hoàng mỹ nhân trong nụ cười mang
theo cung kính, không hề tìm thấy một tia tỳ vết nào.
“Vậy là bản
cung đến không đúng lúc rồi.” Kể từ sau khi Đại trưởng công chúa hòa ly
với nhà họ Hoàng, thì chưa bao giờ che dấu bất mãn với người nhà họ,
Hoàng đế tất nhiên cũng không can thiệp vào.
Hoàng mỹ
nhân cười cười nói: “Sao có thể ạ, cũng là tỳ thiếp có vận khí tốt, còn
muốn cầu điện hạ giúp đỡ tham mưu một chút đây.”
Đại trưởng công chúa không đáp lại, ngược lại nhìn về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu
đành phải đứng dậy đi đến giải thích: “Thục Viện năm nay cũng không còn
nhỏ nữa, Hoàng mỹ nhân đến là muốn hỏi ý tứ muội, nàng ta muốn lười nhác trốn việc ấy mà.”
Từ Man đứng
một bên, có chút kinh ngạc, trong sách không có đoạn này, kiếp thứ nhất
cũng không nói nhiều, mà kiếp thứ hai, Hoàng hậu lúc nào cũng không khỏe trong người, nên hôn sự của Thục Viện do một tay Hoàng mỹ nhân xử lý.
Bình luận
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1