Từ Man tựa vào bức tường ngọc, nhẹ nhàng thở ra, vùng đầy đặn
trước ngực cũng theo đó mà khẽ rung rinh, mặt nước dập dềnh rẽ ra từng
lớp sóng vòng cung. Mái tóc đen bóng như mực bập bềnh trong nước, thoắt
chìm thoắt nổi, phảng phất như đều mang theo nhịp điệu vậy, sợi tóc ướt
nước hơi dán lên gương mặt được bôi đầy kem bóng, dưới ánh sáng rọi của
dạ minh châu, trông càng phá lệ đen bóng.
Thanh Mai đứng hầu ở một bên thấy canh giờ không sai biệt lắm, liền cùng hai
tỳ nữ khác cởi áo khoác ngoài ra, từng bước một bước xuống ao, từ trong
chiếc hộp gỗ chương thơm lấy ra một cây lược, lại bảo hai tỳ nữ kia nâng mái tóc dài của Từ Man lên, tiện cho Thanh Mai cẩn thận chải vuốt từng
đường một. Lúc này cạnh ao lại có hai tiểu nha hoàn đi ra, khoảng chừng
trên dưới mười tuổi, ai nấy đều mượt mà nhanh nhẹ, song tay nghề cũng
không kém, hai người chia ra mỗi người một bên, cầm tay Từ Man nâng lên, đầu tiên là cầm chiếc dũa mềm gạt sạch vùng da chết quanh móng tay, sau đó lấy ra một chiếc bình bạch ngọc, lại lấy dung dịch kem bao gồm phấn
trân châu, trứng gà và tinh dầu ở bên trong ra, thoa lên toàn bộ tay Từ
Man.
Chờ Thanh Mai chải cho từng sợi tóc suôn mượt
xong, lại thêm một lớp nước dưỡng tóc lên nữa, mới từ trong một chiếc
hộp dây mây khác lấy ra một miếng bọt biển tinh mịn cố ý chấm thêm một
ít nước hoa cúc bạc hà trong chiếc bát ngọc bên cạnh, đoạn lau lớp kem
trên mặt Từ Man, sau khi lau sạch, lại cầm vải mềm lau sạch lớp kem thừa sót lại, thẳng đến lúc sạch sẽ khoan khoái cả người.
Đợi qua một lúc, đám tiểu nha hoàn lau sạch lớp kem trên tay Từ Man xong,
rồi dùng nước hoa hồng rửa lại một lần, Thanh Mai cùng với hai tỳ nữa
lại cầm lên một chiếc khăn bông mềm thấm nước, bao Từ Man vào trong, hai tiểu nha hoàn lập tức đi vòng ra sau, hai tay nâng mái tóc dài lên, đi
theo sau bọn họ.
Từ Man tinh thần sảng khoái đứng sau tấm bình phong, Hương Xuân từ phòng trong cẩn thận bưng hương dịch màu
trắng sữa tới, đợi Từ Man bỏ khăn bông xuống, liền nhanh tay bôi lên
người Từ Man, chỉ có chỗ riêng tư thì để cho Từ Man tự tay dùng một loại nước thuốc bảo dưỡng khác.
Có điều, còn chưa thoa
xong một lớp mỏng, Từ Man đã xỏ chiếc áo choàng rộng vào, nhắm mắt nằm
lên chiếc giường hẹp đã chuẩn bị sẵn, hai tiểu nha hoàn ban nãy quỳ trên mặt đất, tiếp tục bảo dưỡng hai chân Từ Man, trên mặt cũng được thoa
thêm một lớp sữa nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả cổ hai tai cũng không bỏ sót.
Thanh Mai cùng Hương Xuân thì hợp lực lau khô
tóc cho Từ Man, muốn đảm bảo sau khi Từ Man ra ngoài, không còn một sợi
tóc ẩm nào, mà phải từng sợi suôn mượt, không có tạp chất, xoã tung tự
nhiên.
(MTY: đính chính là editor cũng rất bất mãn với màn tắm rửa tốn chữ này.)
“Nô tỳ thỉnh an quận chúa.” nha hoàn bên ngoài không dám vào, thanh âm cũng không lớn.
Từ Man không lên tiếng, Thanh Mai lên tiếng thay: “Có chuyện gì sao?”
“Bên ngoài Xuân Duẩn tỷ tỷ tự mình đến đây, hỏi quận chúa đã xong chưa, chủ mẫu nương nương đã dậy.” nha hoàn kia báo lại.
Thanh Mai lập tức trả lời: “Qua gần nửa canh giờ nữa là sẽ qua đó, thỉnh Xuân Duẩn tỷ tỷ cáo tội giúp với chủ mẫu nương nương.”
Nha hoàn lên tiếng thưa vâng, một lát sau ngoài cửa liền im lặng.
Có người đến thúc dục, tốc độ của mọi người trong phòng tất nhiên nhanh
hơn vài phần, đợi bảo dưỡng cho hai chân Từ Man non mịn xong, Hương Xuân lại dùng một loại nước hoa có màu phấn nhạt bôi lên móng tay móng chân
Từ Man, trong phút chốc, móng tay dường như càng trở nên trơn bóng hơn,
còn toát lên ánh trong suốt như chất ngọc, càng làm nổi bật lên những
ngón tay búp măng tròn đầy, tinh xảo mượt mà.
“Quận
chúa hôm nay muốn chải kiểu tóc gì?” Tóc đã được lau khô, Thanh Mai lấy
áo váy đã chuẩn bị từ trước ra, từng món mặc vào giúp Từ Man.
Từ Man cúi đầu nhìn lớp váy tơ trắng màu u lan trên người, thản nhiên mở
miệng nói: “Chải búi tóc xoắn ốc đơn là được rồi, không cần đeo nhiều
trang sức quá, đem cây trâm ngọc bích đính hoa lan mà lúc trước đại ca
đưa tới, lại phối thêm vài đóa hoa vải vàng nhạt là được rồi.”
Thanh Mai Hương Xuân thưa vâng, đoạn đỡ Từ Man đi vào phòng trong, hai người
vừa bận rộn bới tóc, lại theo ý Từ Man, gắn lên cây trâm hoa lan màu
ngọc bích rồi điểm xuyết thêm vài đóa hoa vải vàng nhạt, cuối cùng còn
từ hộp trang sức chọn ra một đôi hoa tai bạch ngọc, giúp Từ Man đeo vào. Trên người cũng chỉ đeo một sợi dây ngọc bội hình hoa mơ bằng bạch
ngọc, Từ Man lại sửa sang y phục từ trên xuống dưới lại một lần, bất đắc dĩ cảm thụ bộ ngực “sóng lớn cuộn trào” trước ngực, khẽ nhíu mày, liền
quăng phắt ra sau đầu, mang theo một đám nha hoàn ma ma hướng đến chính
phòng của mẫu thân.
Lúc này sắc trời còn sớm, chân trời chỉ thoáng vắt ngang một vệt sáng trắng mờ, Từ Man vén váy bước vào chính phòng, phát hiện mẫu thân đã ăn vận
chỉnh tề đâu ra đó, lại còn mộc mạc đơn giản giống nàng.
“A đa con còn đang cùng với hai ca ca con chuẩn bị thứ gì đó ở ngoài
trước, một lát sẽ đến đây, nếu con đói bụng thì dùng trước chút điểm tâm lót dạ đi đã.” Đại trưởng công chúa hài lòng nhìn thiếu nữ mỹ mạo phổng phao trước mắt, trên thân mình còn phảng phất hương thơm, mặc dù hôm
nay không cố ý trang điểm, nhưng từ đầu đến chân không có chỗ nào mà
không tỉ mẩn, không có một chút gì là không hài hòa, quả thật y hệt như
một viên minh châu vậy.
Từ Man thướt tha đi đến cạnh
mẫu thân, cây trâm đính ngọc khẽ lắc lư, một chiếc vòng tay dương chi
bạch ngọc trên cổ tay càng làm nổi bật lên nước da trắng nõn của nàng.
“A Man chưa đói bụng, vẫn là đợi A đa và các ca ca cùng dùng bữa, cũng tại lúc nãy tắm rửa thay quần áo rườm rà hết sức, nên bây giờ mệt mỏi
thôi.” Từ Man rúc vào bên người mẫu thân, bất mãn nói.
Nhưng Đại trưởng công chúa sao có thể bị lừa bởi trò cũ rích này được, liếc
mắt một cái đã nhìn thấu nàng, nhẹ điểm cái trán của nàng nói: “Nha đầu
con đúng là lười biếng, con gái trong nhà ai mà không phải cẩn thận tỉ
mỉ, mấy năm nay con mà không được vi nương kèm cặp, sợ là không biết đã
nuôi thành con bé ma lem xấu xí nào rồi.”
Từ Man bị
bóc tẩy, cũng không cãi lại, nàng là một người hiện đại, lại còn xuất
thân bình dân, ai mà chịu nỗi mỗi ngày chỉ có bảo dưỡng thân thể thôi,
đã phí vài canh giờ rồi, lúc trước còn nhỏ thì thôi. Nhưng từ khi nàng
qua 14 tuổi, thời gian bảo dưỡng mỗi ngày càng dài hơn, năm trước nàng
vừa qua khỏi cập kê, mẫu thân liền giống như tìm được lạc thú gì đó, hận không thể đem các phương thuốc cổ truyền trong cung, toàn bộ đều dán
lên người mình, sau đó còn đặc biệt từ bên ngoài tìm được vài bài thuốc
gia truyền gì đó, quả đúng là dưỡng từ trong ra ngoài mà. Từ Man thật
sâu sắc hoài nghi, liệu có phải là dạo này mẫu thân nhàn rỗi quá hay
không, nên lấy mình ra làm thí nghiệm đây.
“Cái con
bé này, mọi ngày ở trong nhà thì thôi, nhưng con cũng đã đến tuổi cập kê rồi, ra ngoài kết bạn, bớt chải mấy cái kiểu tóc thiên nga, xoắn ốc hai bên đi, kẻo lại bị người ta xem là con nít.” Thực hiển nhiên, Đại
trưởng công chúa đối với chuyện này rất là bất mãn.
Từ Man cúi đầu, nhìn “con sóng” bá đạo trước ngực mình mà cả đầu hắc
tuyến, kể từ lúc nàng bắt đầu phát dục năm 12 tuổi, đến 14 tuổi đã phá
lệ cao ngất, ai lại đui mù mà nhìn nàng thành con nít chứ.
Hai mẹ con đang nói chuyện, rèm được vén lên, phò mã Từ Văn Bân mang theo
hai thiếu niên đã 17 – 18 tuổi đi vào. Hai năm trước Từ Hải Sinh đã thi
đậu tiến sĩ, nay đang làm Biên tu (sử quan thời xưa) ở Hàn lâm viện mới
được thành lập, cũng coi như để rèn luyện. Mà Từ Hải Thiên vì ở trong
quân đội có võ nghệ siêu quần, lại trong năm trước mang về kỹ thuật tinh luyện thép, dâng lên cho Hoàng đế, đã sớm được Hoàng đế phong làm Tạp
Hiệu tướng quân, chỉ chờ ngày sau lập được chiến công, lại thăng thêm
một bước.
Ngô quốc bây giờ, trong vài năm dần dần cải cách, Lục bộ rõ ràng phát huy nhiều hữu dụng hơn so với Chư tào trước
đây, mà thể chế của Ngô quốc từ có điểm tương tự với quan chế* của Đông
Ngô trong lịch sử Trung Quốc, cũng chậm rãi chuyển hướng về phía quan
chế của đời Đường thậm chí là đời Minh. Không thể không nói, tại thời
không này, Hoàng đế hiện tại chính là vị Hoàng đế lớn gan nhất và cũng
quyết đoán nhất trong số các thế hệ Hoàng đế của Ngô quốc.
* Quan chế: từ này có trong sách sử VN nhé, là chế độ quan chức từ trung ương đến địa phương, có thể hiểu là bộ máy nhà nước.
Cũng chính nhờ một loạt cải cách biến chế kia (biến chế: thay đổi chế độ), mà ảnh hưởng của thế gia chậm rãi được thay thế, chế độ tiến cử cũng bị chế độ khoa khảo gạt ra khỏi vũ đài lịch sử, giảm bớt đi tệ nạn các văn nhân thế gia cấu kết với nhau, gia tăng cơ hội cho nhiều hàn môn vào
triều làm quan. Nguyên bản đám chính khách của thế gia nắm chính quyền
trong tay, áp bức Hoàng đế, cho dù có tức giận hơn nữa, cũng không thể
không kiêng kị tránh né, co đầu rút cổ mà làm người, xem ra chẳng bao
lâu nữa, Hoàng đế đương triều có thể hoàn toàn tập trung quyền lực hết
vào trong tay, từ lúc sáng lập lên Ngô quốc qua nhiều thời đại đến nay,
là thời đại thịnh thế phồn hoa nhất.
“Mấy cha con
cũng thật là, sao đến trễ như vậy, A Man còn đang bụng rỗng đấy.” nhác
thấy người tiến vào, Đại trưởng công chúa liền bắt đầu quở trách. Mặc dù phò mã Từ Văn Bân đã được thừa kế vương vị Trực vương, nhưng hắn vẫn
không chuyển ra phủ công chúa, cũng mặc kệ người ngoài nghị luận thế
nào, chê cười ra sao, hắn đều chẳng quan tâm, càng đừng nói gì mà kim ốc tàng kiều trong phủ Trực vương, ngược lại tình cảm với công chúa càng
trở nên nồng ấm, so với tân hôn cũng không kém là bao.
Từ Văn Bân vừa thấy thê tử than phiền, lập tức đầu hàng, cười xin tha nói: “Là chúng ta không phải, chẳng là năm trước A Man đã cập kê, năm nay
khẳng định phải chuẩn bị nhiều hơn chút, báo cho mẫu thân biết.”
Đại trưởng công chúa nghe vậy quả nhiên không nhiều lời nữa, chỉ phân phó
hạ nhân nhanh dọn bữa sáng lên, chỉ sợ ăn muộn quá, trễ giờ cao tăng
tính toán, hôm nay cả nhà họ đi tảo mộ, không còn phải lén lén lút lút
như xưa nữa.
Ăn sáng xong, cả nhà người ngồi xe người cưỡi ngựa, đoàn người đóng gói đơn giản thẳng hướng núi Hoa Mai Sơn. Từ Man cùng mẫu thân ngồi trong xe, lại bảo hạ nhân đếm lại giấy tiền vàng bạc mới yên lòng.
“Đại ca con cũng không biết nghĩ
cái gì, đến tuổi này còn chưa chịu thành thân, hôm nay đi tảo mộ, tổ mẫu con mà biết được, ở dưới đó khẳng định sẽ không vui.” Nhắc tới chuyện
này Đại trưởng công chúa lại đau đầu, con cái nhà ai không phải mười sáu mười bảy liền thành hôn, cho dù không thành hôn cũng đính hôn. Thấy Từ
Hải Phong của tam phòng Từ gia năm trước cũng đã lấy vợ, tuy nhà không
cao, nhưng ít nhất trong nhà có người coi quản, vợ của lão tam Từ gia
cũng không cần phải vì tính tình yếu đuối mà cực khổ nhẫn nhịn nữa. Lại
nói đầu năm nay đứa con trai chất phác của Từ gia Nhị cô cũng sắp đính
hôn rồi, thế mà đứa con trai của đường đường công chúa nàng đây, cư
nhiên ngay cả một cái ‘liếc mắt đưa mày’ cũng không có, chẳng phải là
khiến cho nàng nóng ruột đến bốc hỏa sao?
“A nương
không cần bận tâm, chắc là đại ca còn chưa gặp được người vừa ý thôi, Sơ Liêm biểu ca của phủ Gia Cát không phải cũng chưa thành hôn sao.” Từ
Man nghĩ người ta đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn không vội, đại ca nhà mình chỉ mới 17 – 18, còn sớm chán.
“Cái này có thể
đánh đồng sao? Thằng bé Sơ Liêm kia nay ở biên quan, lại không có mẫu
thân lo liệu, tổ mẫu thằng bé là hạng người nào con còn không biết sao?
Một lòng chỉ muốn trèo lên nhà cao cửa rộng để kéo phủ Gia Cát vực dậy,
nào có dễ dàng như vậy, nhà ai có con gái tốt lại muốn tìm một người
quanh năm suốt tháng ở biên quan, bản thân ở nhà sống như góa phụ chứ.”
Đại trưởng công chúa cũng thương tiếc cho Gia Cát Sơ Liêm, một thằng bé
tốt như thế, đáng thương cứ ở miết tại biên quan dưới trướng Triệu tướng quân, những ngày tháng khổ sở kia cũng không biết khi nào mới chấm dứt.
Từ Man không nói gì, quay đầu đi. Chưa đến hai năm trôi quan, rất nhiều
chuyện đã bắt đầu thay đổi, Thục Thận gả cho con trai Tư Không, ở tại
trong phủ công chúa của mình ở Kiến Khang, ngược lại không còn dè dặt
cẩn thận như lúc còn ở trong cung, thậm chí càng mang theo người nhà
chồng qua lại thường xuyên với Trần gia hơn, quan hệ với nhà họ Hoàng
cũng dần dần thân thiết hẳn lên. Thế nhưng Hoàng đế cữu cữu chỉ mắt lạnh nhìn, ngay cả một câu chất vấn nhắc nhở cũng không có, xem ra, lại là
muốn mặc kệ. Thục Viện đã bắt đầu nghị thân, nhưng đối với ai cũng không vừa ý, Hoàng đế dứt khoát buông tay ném cho Hoàng mỹ nhân tự tìm kiếm,
đến cả Hoàng hậu cũng lười nhúng tay vào.
***
Nhắc lại: ông ngoại Thục Thận là Trần Hữu thừa tướng
Bình luận
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1