Theo vòng quay của bánh xe, Từ Man rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đại hoàng tử đã cưới một vị cũng xem như thân phận cao quý, là cháu nội của hoàng cô quá cố, chỉ tiếc vị hoàng cô kia lúc trước quan hệ bất hòa với Tiên hoàng hậu, liên đới đến vị phò mã kia cũng không giành được thứ gì tốt, lại mất sớm khiến con trai thừa kế tước vị càng không vực lên
được, đến cả vào cung cũng không đi được vài lần, hoàng thất dường như
có ý định bỏ quên luôn một chi này, thành thử cả Hầu phủ trông bề ngoài
thì vẻ vang, kì thực cuộc sống còn không bằng một quan viên có thực
quyền của địa phương. Nhưng bởi vì vị phò mã của hoàng cô này có chút
sâu xa với Đại Đô Đốc nhà họ Hoàng, Đại hoàng tử cũng không thể không
cho vị chính thê này ít thể diện, trước mắt hậu viện của Đại hoàng tử đã hình thành thế chân vạc, làm cho Đại hoàng tử đau đầu không thôi.
Nhị hoàng tử có một vị mẹ đẻ rất tốt, bởi vì Đào gia giao quyền thoái ẩn,
mà Đào lương nhân lại tìm một vị cô nương bình thường cho con trai mình, là con gái của Hữu Phù Phong mới được tấn phong. Mặc dù Kinh Triệu
Doãn, Hữu Phù Phong và Tả Phùng Dực cùng được liệt vào Tam phụ quản lý
kinh đô, nhưng theo gót Kinh Triệu Doãn được thuyên chuyển đi, quyền lợi đã được tập trung lại, cùng với việc quyền lợi của Chấp Kim Ngô càng
lớn, Hữu Phù Phong có thể nắm trong tay thật sự không nhiều lắm. Cho nên Nhị hoàng tử đã không còn trong phạm vi cảnh giác của Hoàng đế, thậm
chí năm trước Đào lương nhân còn được Hoàng đế lấy công lao sinh dục,
tấn phong bà làm Đào mỹ nhân. Được liệt vào hàng ba vị mỹ nhân, đứng
ngang hàng với Hoàng mỹ nhân và Trần mỹ nhân, chỉ tiếc Hoàng mỹ nhân
tính kế bao năm, lại chỉ ngồi mãi ở vị trí phu nhân.
Hai năm nay, những người có tâm tư đều nhìn ra được, Hoàng đế ngày càng xem trọng học trò xuất thân hàn môn hơn, cũng càng yên tâm dùng bọn họ hơn, nhưng đối với hậu cung, Hoàng đế dường như lại trở nên càng mơ hồ. Đối
với đích tử – Tứ hoàng tử tuy có chút coi trọng, song Đại hoàng tử lại
được phân đến Hộ bộ, Nhị hoàng tử cũng được phân đến Binh bộ, đều xem
như là ủy thác trọng trách, cũng khiến cho những kẻ nuôi tâm tư “phò vua*” kia, hết sức mờ mịt.
* phò vua, vua ở đây không phải Hoàng đế đương nhiệm mà là hoàng đế tân
nhiệm, đó là những kẻ nuôi ý định phò trợ, nâng đỡ hoàng tử kế vị lên
làm vua, còn là hoàng tử nào thì tùy mỗi người.
“Thằng bé tên Đinh Hạo Nhiên kia, gần đây còn tới tìm đại ca con không?” Đại
trưởng công chúa thấy nữ nhi trầm mặc, không khỏi mở miệng hỏi.
Từ Man quay người nhìn mẫu thân lo lắng, cười nói: “Hắn đến tìm đại ca,
chẳng qua là vì chính sự, a nương hà tất phải nghĩ nhiều.”
“Không phải mẹ nghĩ nhiều, mà mẹ thấy thằng bé kia tuy dáng dấp không tệ,
nhưng tâm tư quá nặng, nếu nói Sơ Thanh có tâm tư, cũng có chấp nhất,
nhưng đều là hướng về con, mà tiểu lang nhà họ Đinh kia, vi nương thấy
càng giống như là hướng về phía phủ chúng ta mà đến hơn.” Đại trưởng
công chúa sợ nhất là nữ nhi sẽ bị tướng mạo kia của Đinh Hạo Nhiên mê
hoặc, Mỹ Yên của nhị phòng Gia Cát gia không phải là nhìn trúng người ta rồi sao?
Từ Man sâu sắc cảm nhận được ánh mắt sắc
bén của mẫu thân, nhớ lại trong sách, Đại trưởng công chúa cũng từng nói những lời tương tự như vậy, chỉ tiếc lúc bấy giờ Từ Man bị Hoàng Tú
Oánh hãm hại, đã không còn kịp rồi.
“A nương đừng
nghĩ lung tung nữa, tình huống của con thế nào, ngài còn không biết
sao?” Từ Man vừa nhớ tới người nọ trong lòng liền ấm áp, hơn hai năm nay tuy hắn vẫn luôn ở bên ngoài, nhưng hàng tháng cũng không quên gởi ít
đồ từ bên ngoài về, có lúc chỉ là một phong thơ, có lúc chỉ là một viên
đá, có lúc lại là một cái vỏ sò, nhưng nỗi hoài niệm trong đó, Từ Man
lại trọn trọn vẹn vẹn cảm nhận được.
“Vậy thì được…”
Đại trưởng công chúa ôm lấy nữ nhi, thở dài. Mấy năm gần đây theo chân
Từ Văn Bân nước lên thì thuyền lên, Từ Man lại được Hoàng đế sủng ái,
khiến những mối hôn sự vì địa vị mà đến càng trở nên nhiều hơn hẳn,
chính là bởi vì phạm vi lựa chọn quá lớn, cho nên Gia Cát Sơ Thanh với
tấm lòng si tâm cuối cùng đột nhiên nhảy ra. Đại trưởng công chúa cũng
nghe được tin tức của hắn từ bên ngoài, từ từ cũng tin tưởng thân mình
Gia Cát Sơ Thanh dần chuyển biến tốt là chuyện thật.
“A nương, phụ thân hôm qua đến Từ phủ, Từ gia tổ phụ tốt chứ ạ?” Từ Man
không muốn mẫu thân lại nói đến chuyện hôn sự của mình, liền lái đề tài
hỏi.
Đại trưởng công chúa liếc nàng một cái, nhưng
vẫn trả lời: “Vẫn thế, không thể nói chuyện, nhưng từ từ đã có thể ngồi
dậy, nhìn thấy phụ thân con còn đặc biệt cao hứng, bây giờ đang ở tại
nhà Từ gia tiểu thúc, so với người kia còn tốt hơn gấp trăm lần.”
Từ Man thấy mẫu thân ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc tới đại bá Từ gia, trong lòng cũng đồng dạng tức giận.
Từ gia tổ phụ từ sau khi trúng độc tỉnh lại, cư nhiên lại tương tự như bị
trúng gió. Chẳng những không thể nói chuyện, đến cả ngồi cũng khó khăn.
Ban đầu Từ gia đại bá còn muốn giấu giếm, đại bá mẫu lại ghét bỏ người
già, bèn chỉ phái nha hoàn ma ma trông nom, vì trong nhà không có mẹ
chồng, Từ gia tổ phụ lại không có khả năng đi lại, toàn bộ Từ gia quả
thực liền biến thành của Từ gia đại bá và đại bá mẫu, đám nha hoàn ma ma đưa tới kia đều muốn nịnh bợ tân chủ nhân, nào còn biết đối tốt với lão nhân. Cho nên đợi đến khi phụ thân hay tin bèn cùng Gia Cát tiểu thúc
đến đó, thế mà phát hiện Từ gia tổ phụ đã hoại tử.
Vì thế trong cơn phẫn nộ, Từ gia tiểu thúc đưa tổ phụ về nhà mình, Hải
Phong biểu ca và biểu tẩu lại hiếu thuận, chăm sóc tổ phụ tốt hơn nhiều.
“Nghe nói đại bá vì chuyện này mà làm ầm ĩ khắp nơi.” Từ Man thật sự không
nghĩ nổi, hắn không muốn đối xử tử tế với lão nhân thì thôi đi, sao lại
còn muốn ngăn trở người khác tốt với lão.
“Cứ để cho
hắn lăn lộn đến chết đi, nháo càng lớn thì tống cổ cả nhà hắn đến ngoài
Lĩnh Nam đi.” Đại trưởng công chúa hừ lạnh nói, nàng chướng mắt nhất là
những kẻ bất hiếu kia, trước kia là nhìn vào mẹ chồng mà còn nhẫn nhịn,
ai biết mẹ chồng không phải là mẹ chồng thật, mà lại là người có thù
oán, đã thế cái nhà kia cũng không cần phải che chở nữa.
Từ Man che miệng cười, nghe nói nơi đó kham khổ vô cùng, cả nhà kia không nổi điên là không thể đâu.
“A Man này, con thấy, Chu gia Đại cô nương kết đôi với nhị ca con có được
không?” Đại trưởng công chúa do dự mãi, vẫn là hỏi ra miệng.
Từ Man tần ngần, chuyện này nàng vậy mà chưa từng nghĩ qua, dù sao Chu gia trong tay nắm binh quyền, cũng rất khiến người khác đỏ mắt, mà thân vệ
của tổ phụ ruột nhà mình nay đã trải rộng khắp các đại quân doanh, ngộ
nhỡ nhị ca thật sự cưới Chu Hoàn, chỉ sợ trong lòng cữu cữu không an
tâm.
Đại trưởng công chúa cũng nhìn ra bất an của nữ
nhi, mở miệng toan cam đoan gì đó, cuối cùng lại thở dài, vỗ tay nữ nhi
nói nhỏ: “Thế thì tìm nhà khác thôi.”
Xe ngựa đi tới một mô đất trống, Từ Man cùng mẫu thân xuống xe, tụ hợp
cùng với phụ huynh xong, rồi mang theo nha hoàn ma ma bên người đi lên
ngọn núi đằng trước. Nói là núi, kỳ thật so với đồi núi cao hơn không
bao nhiêu, ít năm trước sau khi phụ thân biết được thân thế, đã mua lại
tòa núi thấp và ụ núi này, lại dời mộ phần, còn dùng đá xanh rải lên
đường núi, xây thành cầu thang, cũng không còn khó đi nữa.
Đoàn người dọc đường không nói gì, một lát sau, thời tiết u ám cư nhiên lất
phất mưa phùn, Thanh Mai bên người Từ Man vội vàng bung dù cho nàng,
chặn lại mưa gió. Từ Man dìu mẫu thân từng bậc từng bậc bước tiếp vững
vàng, nỗi niềm trong lòng giống như màn mưa xuân của tiết Thanh minh
này, tối tăm phiêu diêu.
Lên đến lưng chừng núi, rồi
rẽ vào một góc ngoặt, hai ngôi mộ cẩm thạch mới được tu sửa nằm song
song hiện ra trước mắt, bên trái đề: Tiên phụ Trực vương Tôn Giản, tiên
mẫu Ninh thị, bên phải đề: tướng quân Trang Thành, phu nhân Từ thị. Như
thế ngôi mộ bên trái lớn hơn một chút, bên phải thì hơi nhỏ hơn một
chút, ngọa long bên trái, ngọa hổ bên phải, xem như phụ họa cho thành
tựu lúc sinh tiền của hai người.
Từ Man quay đầu,
phát hiện hốc mắt phụ thân đã ươn ướt, trước đây nếu không nhờ Mai bà bà thì còn chưa biết chôn dưới nấm mộ này là bốn hũ tro cốt, chỉ là sợ bị
dư nghiệt phát hiện, nên ngay cả một cái văn bia cũng không có. (văn bia: văn tự khắc trên bia)
“Con bất hiếu Văn Bân xin dập đầu với phụ thân mẫu thân, thúc thúc thẩm
thẩm.” Từ Văn Bân cho hạ nhân mang nệm bồ đoàn lên, quỳ xuống đất hành
lễ, sau lưng ngoại trừ công chúa chỉ cúi người ra, ngay cả Từ Man và các ca ca đều quỳ xuống đất hành lễ như nhau.
Giữa không trung u ám ẩn hiện màn mưa phùn, đồng tiền giấy trắng tang thương bay
lả tả, trong chậu than đốt giấy tiền vàng bạc mà mẫu thân tự tay gấp,
còn có cả kinh văn mà Từ Man đã chép từ vài ngày trước.
Cũng không biết là ai bắt đầu, tiếng khóc nức nở bị đè nén ở trước phần mộ
dần lan ra, Từ Man hai mắt đẫm lệ, trong lòng rất thương phụ thân, từ
nhỏ ngưỡng mộ cha mẹ cũng không phải là cha mẹ thật của mình, lại còn
không được yêu thương, mà khi biết được cha mẹ mình là ai, lại phát hiện cha mẹ đã sớm không còn trên nhân thế. Loại chuyện cầu mà không được
này, đâu chỉ là khổ mà thôi.
Đại trưởng công chúa ôm lấy trượng phu, nước mắt lăn xuống hai gò má, lặng lẽ an ủi.
Từ Văn Bân nguôi ngoai một chút mới từ trên đất đứng lên, nhìn mãi cho đến khi tiền giấy trong chậu than cháy sạch, mới khàn khàn nói: “Mai cô cô
đã đến đây.”
Từ Man giương mắt nhìn lại, trước mộ tổ mẫu quả nhiên có đặt một lẵng hoa, lẵng hoa này hàng năm đều có.
“Mai cô cô sao lại không chịu đến phủ chúng ta dưỡng lão chứ? Cứ khăng khăng cùng Cẩn cô cô ở tại phủ mà tiểu tử Sơ Thanh kia vừa mua, đến cả a đệ
cũng mất hứng.” Đại trưởng công chúa đỡ trượng phu dậy, bất đắc dĩ nói.
“Tuổi đã lớn, không muốn làm phiền đến chúng ta.” Từ Văn Bân lộ ra nụ cười
đầu tiên trong ngày, lại nhìn về phía nữ nhi, vui đùa nói: “Giao cho
tiểu tử Sơ Thanh kia, ngày sau cũng giống như giao cho khuê nữ của chúng ta thôi.”
Đại trưởng công chúa huých hắn một cái, cũng không phản bác.
Từ Man lại giả vờ không nghe thấy.
Viếng mộ xong, Từ Man cùng mẫu thân ngồi lên xe ngựa trở về, lúc này mới phát hiện trên đường có không ít người mang theo gia quyến lục tục đi viếng
mộ trên quả núi phụ cận, hoàn toàn không ngại trời mưa phùn.
Về đến phủ, Từ Man lại qua quít tắm lại một hồi, vì buổi sáng dậy quá sớm, thành thử lúc này buồn ngủ không chịu nổi, nghĩ bụng quay lại giường
đánh một giấc chút đã. Ai ngờ còn chưa kịp bò lên giường, bên ngoài
Hương Xuân liền đi vào.
“Quận chúa, gã sai vặt ở nhị môn báo lại là tiểu lang Gia Cát gia lại đưa đồ tới.”
Từ Man đang để cho Thanh Mai cởi áo ngoài, nghe thế không khỏi ngẩn ra,
quay đầu nói: “Tháng này không phải đã đưa thư tới rồi sao?”
Hơn nữa còn để cho đại ca xem qua trước, đến cả hồi âm đều là đại ca viết
thay, ai bảo thế giới này nữ tử khuê các không thể đưa thứ gì ra ngoài
chứ.
“Lần này đưa tới thứ gì đó, còn đặc biệt đưa cho Hàn Y tiểu ca mang tới.” Hương Xuân bảo một ma ma khỏe mạnh mang một
bao đồ nhỏ đặt lên kỷ trà, rồi thuật lại lời của Hàn Y: “Gia Cát gia
tiểu lang nói là tháng sau sẽ trở lại, lúc trước đi ngang qua Ngọc Điền
(Sơn Đông, Hà Bắc) thấy được thứ gì đó thú vị, lại còn chưa từng thấy ở
Kiến Khang, liền vội vàng đưa đến chỗ quận chúa trước. Có điều có thể ăn được không, còn chưa thử qua, nhắn là để quận chúa thử trước.”
Từ Man tò mò xoay người lại nhìn bao đồ trên bàn, là thứ gì mà người còn chưa về đã vội vàng đưa tới rồi, đến là lạ.
Cho hạ nhân lui xuống, Từ Man đi đến cạnh bàn, bảo Thanh Mai mở bao ra, vừa liếc mắt nhìn một cái đã ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trong bao kia,
đầy ắp đều là hạt gạo dài nhỏ, có điều, không phải màu trắng mà là những đường vân mang màu đỏ sậm.
“Gạo yên chi?” Từ Man không nhịn được hô nhỏ.
Hai nha hoàn bên cạnh rất khó hiểu, ngược lại hoài nghi không biết thứ này có đủ vào miệng hay không.
Từ Man sờ sờ hạt gạo trong bao, nhịn không được cảm thán, loại gạo yên chi ngự dụng (thứ vua dùng) này kiếp trước đến năm Khang Hi mới được phát
hiện, tại thời không này cư nhiên được Gia Cát Sơ Thanh phát hiện, chính nàng lại trở thành người đầu tiên trong thành Kiến Khang nhìn thấy vật
này, hơn nữa còn là người biết cách ăn nó như thế nào.
* gạo yên chi: là một giống lúa cực kỳ quý, hình dạng dài hơn hạt gạo
bình thường, có màu đỏ sậm, khi nấu lên có màu như son, tỏa ra mùi thơm
lạ, ăn rất ngon, có giá trị dinh dưỡng cao.
Bình luận
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1