“A Man, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?”
“Láo xược, ai cho phép ngươi gọi tên của bản quận chúa.”
“Vâng… thưa quận chúa.”
Hai người
đưa lưng về phía Từ Man, tựa như đang đứng trên một hành lang dài, không nhìn rõ mặt, nhưng Từ Man lại biết rất rõ hai người họ là ai.
“Quận chúa, chúng ta đã thành hôn rồi, không thể bắt đầu lại từ đầu sao?” nam tử kia đứng ở một bên, dường như có chút sốt ruột.
“Bắt đầu
lại? Không phải trong lòng ngươi chỉ có mỗi tiểu tiện nhân kia sao? Còn
muốn cùng ta bắt đầu cái gì?” nữ tử kia quật cường hừ lạnh nói.
“Muội ấy đã
lập gia đình, mà ta cũng đã cưới nàng, A Man, ta và muội ấy căn bản là
không có khả năng.” Nam tử kia nói xong, chợt ho khan vài tiếng, vịn lên cây cột hành lang.
Nhưng nữ tử kia lại không hề nhúc nhích, cười lạnh nói: “Thật sao? Ta cũng không quên lúc trước ngươi lấy ta là duyên cớ gì.”
“Đúng, ta
thừa nhận, lúc trước ta lấy nàng, là vì muốn nàng buông tha muội ấy, còn có duyên cớ bởi Thánh nhân tứ hôn, nhưng hôm nay chúng ta đã thành vợ
chồng, ta cũng đã muốn buông xuống, vì sao… vì sao nàng lại không nguyện buông.” Nam tử thở hổn hển một hồi, thân thể loạng choạng thở dài nói.
“Buông
xuống? Nực cười! Ngươi thật sự nghĩ rằng ta yêu thương ngươi sao? Cùng
lắm ta chỉ không thích nhìn cái dáng vẻ kia của nàng ta, ta không muốn
nàng ta sống tốt. Người nàng ta thích, ta đều phải cướp được.” Nữ tử kia cười điên cuồng, bước đi trên hành lang gấp khúc, ống tay áo tinh xảo
vung vẩy.
Nam tử kia
như bị những lời nói này đả thương, cánh tay đỡ lấy cột trụ cũng bắt đầu rũ xuống, nhưng vẫn kiên trì nhìn nàng, đầy đau thương nói: “A Man,
nàng không phải nữ tử như thế, ta biết.”
Nhưng trả lời lại hắn, chỉ là bóng lưng nữ tử càng xa dần.
Cảnh tượng
thay đổi, dường như ở bên trong khuê các của ai đó, bóng dáng tương tự
nữ tử kia ngồi bên cửa sổ, bên người là một lão ma ma.
“Quận chúa,
ngài đừng nghe hắn ta dụ dỗ a, tên nam nhân này ấy à, ăn trong bát nhìn
trong nồi, không phải hắn thích tiện nhân kia sao, nào thật sự muốn sống cùng ngài, nhất định là muốn lừa gạt ngài rồi.”
Nữ tử kia dường như cực kỳ buồn bực, phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, biết rồi, bà đã nói rất nhiều lần rồi.”
“Dạ dạ, lão nô lại nhiều miệng, chính là, Phương Thảo lâu gần đây có một tiểu quan (kỹ nam) mới đến, bộ dạng mi thanh mục tú, nghe nói còn là con trai của một tội
thần, chậc chậc, da dẻ trắng nõn, quận chúa, có muốn nếm thử chút
không?” lão ma ma kia xoa xoa tay, con ngươi mắt đảo tròn nói.
Nhưng nữ tử kia chỉ gật gật đầu, không nhìn thấy có vẻ gì là kích động.
Khung cảnh
lại chuyển, dường như nữ tử kia đang uống rượu cùng người nào đó, chén
tạc chén thù, sau đó cửa lớn bị người mở ra, một gã sai vặt vọt vào, nói gì đó, nàng ta một phen đẩy người bên cạnh ra, túm váy bỏ chạy ra
ngoài, tốc độ cực nhanh.
Lại chuyển
cảnh, tại bên giường, một nam tử gầy như que củi nằm nơi đó, không thấy
rõ mặt, hắn giống như đang gồng mình cố gắng chống đỡ, như đang chờ đợi
ai, chỉ chờ đến khi nữ tử kia bổ nhào vào bên giường hắn, thân mình hắn
mới mềm nhũn xuống, nâng cánh tay lên.
“Ai cho phép ngươi chết, bản quận chúa nói không được chính là không được!!”
“A Man, đừng tự hành hạ bản thân mình nữa, được không?” tay nàng bị hắn cầm, mà bàn tay hắn cũng đã không khép lại được.
“Chỉ cần ngươi không chết, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi…” thanh âm nghẹn ngào, mang theo yếu ớt.
“A Man, ta vẫn luôn biết, nàng là một cô nương tốt, vẫn luôn biết…” thanh âm yếu dần, lại mang theo ý cười.
“Xin ngươi…
đừng chết…” thanh âm của giọt nước mắt nhỏ xuống, không biết cớ sao,
bỗng trở nên càng lớn tiếng hơn, tựa như đang gõ lên phiến đá.
“Thật xin
lỗi, ta không có cách nào làm cho nàng buông bỏ chấp niệm trong lòng,
cũng không có cách nào sưởi ấm trái tim nàng, ta vốn nghĩ là có thể…”
Nam tử nghỉ ngơi một lúc, lại nói tiếp: “Đừng tùy hứng nữa, được không,
về sau hãy tìm một nam nhân đối đãi với nàng thật tốt, cùng nàng mùa
xuân ngắm hoa, mùa đông thưởng tuyết, rồi sinh một đám trẻ.”
“Ngươi…” Nữ
tử kia nức nở, muốn hỏi cái gì, lại đột nhiên thay đổi, hỏi: “Kiếp sau,
liệu ngươi có thể thích ta không? Chỉ thích một mình ta thôi.”
Nam tử kia
nhẹ nhàng nở nụ cười, lại vươn tay, vén những sợi tóc lòa xòa bên tai
nàng lên, sau đó tinh nghịch nói: “Ta sẽ thử thích thê tử của ta, kiếp
sau cũng sẽ vậy.”
“Vậy… vậy ta…” Không đợi nữ tử nói xong, cánh tay của nam tử kia đột nhiên mềm nhũn, từ trên má nàng chậm rãi tuột xuống.
“Về sau, đừng khóc nữa…”
Hình ảnh đột nhiên bị một tầng mây mù ngăn trở, lại giống như một bức tranh thủy mặc, dần dần tiêu tán.
“Quận chúa…
Quận chúa đã tỉnh chưa?” thanh âm phảng phất như đã cách mấy đời vang
lên, Từ Man mở choàng mắt, một cảm giác phẫn nộ không biết từ đâu ập
tới, thiếu chút nữa làm cho lồng ngực nho nhỏ của nàng nổ tung, nhưng
nước mắt từ trong khóe mắt lăn dài xuống tai, xúc cảm ấm áp kia, lại
nóng rát giống như nước sôi vậy, khiến nàng bừng tỉnh.
Từ Man giơ
hai tay lên, dùng sức lau thật mạnh đôi mắt đầy lệ, sau đó hít sâu một
hơi, nàng không biết cớ sao lại nằm mơ thấy giấc mộng vừa chân thật lại
vừa hoang đường đến vậy, trong mộng rõ ràng chính là Gia Cát Sơ Thanh
cùng quận chúa Từ Man đã trưởng thành, những cảnh tượng kia, những câu
đối thoại kia, Từ Man càng không sao quên được. Đây là một đoạn cuối
cùng trong truyện, một ngoại truyện nhỏ về Gia Cát Sơ Thanh và Từ Man ở
kiếp thứ nhất, chỉ để nhấn mạnh rằng Từ Man là một nữ tử xấu xa, không
biết quý trọng, tùy hứng đến mức chỉ vì nhìn Hoàng Tú Oánh không vừa
mắt, lại còn thích biểu ca Gia Cát Sơ Thanh của nàng, bèn tính kế hãm
hại Hoàng Tú Oánh, đến mức làm cho nàng ta gả cho một người đàn ông xấu
xa, cuối cùng còn cấu kết với người đàn ông kia, làm cho Gia Cát Sơ
Thanh cam tâm tình nguyện cưới mình.
Nhưng mà,
sau khi kết hôn, dưới sự xúi giục của Quan ma ma, tính cách của Từ Man
càng trở nên quái đản và vặn vẹo, chẳng những cự tuyệt thiện ý của Gia
Cát Sơ Thanh, còn cả ngày nghi thần nghi quỷ, lòng ghen tuông lại càng
trở nên tăng vọt. Chỉ cần nàng nhìn thấy Gia Cát Sơ Thanh, là sẽ nghĩ
đến chuyện hắn trước kia thích Hoàng Tú Oánh, vì thế đủ loại ngược tâm,
đủ loại mâu thuẫn, từng chút từng chút làm hao mòn dần lòng kỳ vọng vào
cuộc sống mới của Gia Cát Sơ Thanh, cũng chầm chậm đẩy Gia Cát Sơ Thanh
hướng càng gần về con đường chết.
Còn nhớ rõ,
lúc nàng còn là Từ Mãn, ngồi trong tiệm sách cổ quái kia đọc hết đoạn
ngoại truyện này, đối với Từ Man mang đầy tố chất của người bị thần kinh kia, nàng tràn ngập khinh thường. Nếu đã thích người ta, vì sao sau khi kết hôn, còn phải tra tấn nhau, rõ ràng bản thân mình cũng không muốn
sống phóng đãng như thế, nhưng vì để tra tấn Gia Cát Sơ Thanh, mà tìm
đến nhiều trai bao để chọc tức hắn. Một Từ Man như vậy, chỉ làm nền cho
nữ chính Hoàng Tú Oánh trọng sinh thiện lương luôn bị tính kế kia thôi,
cũng dán lên đầy người Từ Man những cái nhãn ti bỉ, xấu xa, cao ngạo,
vặn vẹo, bị độc giả phỉ nhổ.
Nay, nàng
nằm mơ thấy Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh trong sách, lại bất ngờ khi
mình hoàn toàn không còn nghĩ như vậy nữa, nàng sâu sắc cảm nhận được
loại cảm giác bi ai từ trên người Từ Man, cái loại cố chấp và điên cuồng đối với tình yêu. Tính cách tùy hứng của nàng được tạo nên từ sự kiêu
ngạo và thân phận của chính mình cùng với sự tự ti trong tình yêu. Nếu
nàng không làm như vậy, thì dường như chắc chắn nàng có tình cảm với Gia Cát Sơ Thanh. Nàng không thể dễ dàng tha thứ, cũng không bỏ xuống được
sự tự tôn của mình, nên đành mặc kệ tất cả thiện ý mà Gia Cát Sơ Thanh
mang đến. Thậm chí nàng còn cho rằng, Gia Cát Sơ Thanh đối tốt với nàng, tất cả chỉ vì muốn nàng che chở cho Hoàng Tú Oánh, là vì có mục đích,
chứ không phải vì nàng là thê tử của hắn.
Hơn nữa bên người còn có một ‘cây gậy’ Quan ma ma chuyên ‘quấy phân heo’ (có thể hiểu là: thọc bánh xe), thì quan hệ căng thẳng là chuyện không thể tránh khỏi. Thế nhưng, nỗi
tuyệt vọng với tình yêu và nỗi áy náy với Gia Cát Sơ Thanh kia, không
biết tại sao, đều đồng thời đông tụ trong lòng Từ Man, thật lâu thật lâu mới từ từ tiêu tán đi được.
“Quận chúa
ngoan của lão nô, nên dậy rồi, một lát nữa còn phải đi đến nhà Gia Cát
chúc thọ đó, dù sao vẫn không nên đến trễ.” Màn che bị người mở ra từ
bên ngoài, lộ ra bản mặt già nua của Quan ma ma, đang híp mắt cười nói.
Nhìn thấy
khuôn mặt kia, tim Từ Man đánh thót một cái, sau đó vội nghiêng người
qua, chui vào trong ổ chăn, giống như nàng lại muốn nằm ỳ trên giường.
“Ta chưa từng yêu Gia Cát Sơ Thanh, ta chỉ là vì chán ghét ngươi, mới giành lấy
hắn, ngươi xem hiện tại ta có bao nhiêu trai lơ sẽ biết.”
Lúc nói những lời này, A Man… trái tim của cô, liệu có đau không, có muốn khóc không…
Đợi cho Từ
Man rửa mặt, lại thất thần ăn sáng xong, mãi đến khi nàng ngồi trên xe
ngựa, mới hậu tri hậu giác hồi thần, nàng sắp phải đến nhà Gia Cát chúc
thọ, vậy… vậy người kia nhất định sẽ đến.
Yên lặng rúc vào trong lòng mẫu thân, hai mắt nhắm nghiền, chỉ làm cho người khác
nghĩ là nàng vì dậy sớm nên vẫn buồn ngủ, nhưng trong lòng nàng lại cảm
thấy rệu rã, làm sao cũng không nói thành lời, giấc mộng đêm qua rất
chân thật, cũng rất chấn động, làm cho nàng bị động mà thừa nhận một
tình cảm sâu nặng, làm cho lòng nàng tràn ngập bi phẫn và thống khổ, mặc dù trước đó cũng đã lặng yên tan đi, nhưng nỗi chua sót kia vẫn còn lưu lại trong tận đáy lòng.
Mình là Từ Mãn, không phải Từ Man, Từ Man thầm nhủ.
Bước xuống
xe ngựa, Từ Man còn có chút thảng thốt, vừa rồi ngồi trên xe ngựa, nhìn
thấy hai con sư tử đá uy vũ trước cánh cổng lớn, lần đầu tiên nàng mới
hiểu rõ về dòng họ Gia Cát vốn được xem là thế gia này.
“Lão thần cùng gia quyến, thỉnh an Đại trưởng công chúa, công chúa nương nương vạn phúc.”
Từ Man nép
trong lòng Niên thị, nhìn một đám người đông đúc trước xe, dẫn đầu là
hai vị lão nhân, một nam một nữ, đầu đầy tóc bạc, trông quần áo của bọn
họ, áo gấm đỏ thẫm, hoa văn đoàn phúc tự (chữ Phúc tròn), trên đầu lão phu nhân còn cắm một bông hoa đỏ bằng nhung, không cần
đoán cũng biết, hai người này là đương gia và phu nhân nhà Gia Cát, cũng chính là chủ nhân của thọ yến hôm nay.
Lại nhìn
phía sau hai vị lão nhân, là hai cặp vợ chồng, trong đó có một cặp Từ
Man đã gặp qua, chính là Đại cô cô và Đại cô phụ của nàng, còn có hai
đứa trẻ đang cúi đầu, không nhìn rõ mặt lắm. Bọn họ và con cái, bởi vì
nam nhân có chức quan trong người, nên đều đứng hành lễ, mà nhũ mẫu sau
bọn trẻ, cùng với những nô bộc trong nhà, chỉ có thể quỳ thỉnh an. Từ
Man liếc trộm một vòng, quả nhiên không có một thiếp thất, nói vậy điều
trên sách nói nhà Gia Cát có gia quy: “nam tử chưa đến 40, không con trai, không được nạp thiếp” là sự thật.
“Đứng lên
đi, đều là thân thích, không cần khách khí.” Đại trưởng công chúa đợi
bọn họ hoàn lễ, mới cười cho ma ma bên người đi qua, đỡ Gia Cát lão phu
nhân dậy.
Sau khi mọi
người đứng dậy, đám đàn ông đương nhiên là có chuyện giữa đàn ông, phụ
thân Từ Văn Bân rất nhanh cùng đại cô phụ xáp vào một chỗ, bọn họ cùng
Gia Cát lão thái gia hàn huyên vài câu, sau đó cùng nhau đi đến thư
phòng.
Lúc này, Đại trưởng công chúa có thân phận cao nhất, nàng mang theo cặp sinh đôi và
Từ Man bồi bên cạnh Gia Cát lão phu nhân, hai người từng câu từng chữ,
tuyệt không nhìn ra nửa điểm dị thường. Nếu không phải Từ Man đã từng
đọc qua truyện, nàng căn bản sẽ không tin thật ra Gia Cát lão phu nhân
trong lòng không hề thích mẫu thân mình, có thể thấy được công phu mặt
ngoài của họ thật tài, ít nhất so với tổ mẫu nàng mạnh hơn nhiều.
“A Man?”
Một giọng nói mà A Man thật sự không muốn nghe nhất, rất vui mừng kêu lên.
Từ Man hất
mặt qua, chôn ở trong lòng Niên thị, làm như không nghe thấy, Gia Cát Sơ Thanh lại gọi hai tiếng, thấy Từ Man vẫn không quay đầu, bất giác mất
mát cúi mắt xuống.
Bình luận
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1