Bữa tiệc
thưởng cúc kết thúc, mọi người cơ bản đều xem như ‘chủ khách đều vui
vẻ’, chỉ có Từ Man cảm thấy mẫu thân quản thúc quá mức, không cho nàng
ăn hơn hai con cua, thế là tiếc hùi hụi mất mấy ngày. Nhưng dần tới cuối thu, Từ Man lại đem tâm tư chuyển đến chuyện đạp thu du ngoạn, chẳng
qua sắp tới thời gian ra ngoài quá nhiều, sợ mẫu thân sẽ không cho phép, liền chuyển tâm tư, muốn thừa dịp hoàn tất khóa học ở Cung học, đi tìm
cữu mẫu cầu tình.
Chính là
nàng vừa mới bước vào Phượng Tê Cung, đã nhìn thấy một bóng dáng quen
thuộc, trong lòng khó tránh khỏi kích động, xách váy chạy tới, gọi vào
trong: “Nhị nương nương, dì về lúc nào vậy?”
Năm đó, Đại
trưởng công chúa cùng Hòa Húc đến Hàng Châu, sau lại vì Hòa Húc bệnh
nặng, lưu lại chăm sóc, mới có thể để cho người khác có cơ hội vươn tay
vào phủ công chúa, công chúa Hòa Húc vẫn luôn vì đó mà áy náy. Sau Đại
trưởng công chúa một mình trở về lo liệu công việc, công chúa Hòa Húc
một mình ở lại Hàng Châu du ngoạn giải sầu, chẳng những bệnh tình thuyên chuyển, còn sinh hảo cảm với Hàng Châu, từ đó về sau càng cực ít về
Kiến Khang.
Nghe giọng
Từ Man, công chúa Hòa Húc đứng cạnh cửa ôn nhu cười nhìn Từ Man, khuôn
mặt cùng khí chất của nàng vậy mà ôn hòa hơn nhiều so với mấy năm trước, ngay cả cách ăn mặc cũng không còn xa hoa diễm lệ nữa.
“A Man đã là đại cô nương rồi.” công chúa Hòa Húc nhìn Từ Man duyên dáng yêu kiều
đứng trước mắt mình, không hơn 5 – 6 năm quang cảnh (thời gian), mọi thứ cũng đã thay đổi.
“Nhưng trông nhị nương nương còn đẹp như trước đây nha.” Từ Man nói lời này cũng
không phải nịnh hót, dường như trút bỏ hết tình cảm bị tổn thương, công
chúa Hòa Húc tâm tình đã nhẹ nhõm trở lại, lòng mang hạnh phúc, người ta đều nói “tướng do tâm sinh”, đã từng một Hòa Húc mặc dù tuổi trẻ, lại
có chua xót trong lòng, không giống như hiện tại từ trong ra ngoài đều
thư thái. Huống chi Từ Man cũng không cho rằng phụ nữ hơn hai mươi đã là già.
Hòa Húc bị
nàng dỗ ngọt liền vui vẻ, lại không e dè nói: “Già rồi, cũng hơn 20, sắp 30 đến nơi rồi, người ta ở tuổi này, có người đã làm mẹ chồng rồi.”
Từ Man le
lưỡi, cũng không dám nói kiếp trước mình còn lớn tuổi hơn, nhưng Từ Man
không thừa nhận cũng không được, phụ nữ cổ đại tuy phạm vi sinh hoạt
không lớn, nhưng lại chịu khổ hơn nhiều so với phụ nữ hiện đại, cho nên
tại tuổi 16, bọn họ cũng đã bắt đầu trở nên thành thục. Không giống với
những cô gái mới hơn 10 tuổi của hiện đại, vẫn còn nét ngây thơ làm nũng của thời ấu niên. Ở nơi này, rất nhiều cô nương 14 tuổi đã làm mẹ, thậm chí bắt đầu phụ trợ trượng phu, hầu hạ cha mẹ chồng.
Lấy một vài gia tộc mà nói, rất nhiều tông phụ (chính thê của đích tông) hơn hai mươi tuổi thậm chí đã nắm công việc gia tộc với hơn một ngàn
người trong tay, chẳng những nắm kế sinh nhai của phủ, nhân tình qua lại còn phải làm trôi chảy, một vài gia đình bần hàn trong gia tộc, cũng
phải thường xuyên quan tâm một chút. Tâm lực và trí tuệ như vậy cũng
không phải điều mà một cô gái hiện đại không tim không phổi, từ nhỏ ngây ngô lớn lên như Từ Man có thể làm được.
“Cái gì mà
già, đúng là nói bậy, ca ca muội còn đang suy tính tìm cho muội một cửa
hôn sự tốt đó, cũng không thể lại chiều theo cái tính ham vui của muội
được.” mấy năm nay rõ ràng Hoàng hậu đã lão luyện hơn trước, phong thái
cũng trầm ổn hơn, tuy nói ngày thường còn có chút chuyện dính chua ghen
với Hoàng đế, nhưng trong hậu cung cũng dần dần náo nhiệt hẳn lên, Từ
Man rốt cuộc cũng không nghe thấy cữu mẫu tố khổ ở trước mặt mẫu thân
nữa. Con người, luôn phải học cách trưởng thành, đối mặt với sự thật, vợ chồng thiếu niên ân ái chỉ một hồi, về lâu về dài, cũng không hơn gì
tình thân và trách nhiệm. Hoàng hậu là người thông minh, xem ra hiện tại nàng cũng đã hiểu được, lại nói, dẫu sao nàng còn có con trai.
Hòa Húc bị
bà chị dâu này càm ràm suốt cả một buổi sáng, ngược lại không giận, còn
cười nói: “Xem ra sau này muội không dám trở về rồi, hay là tẩu không
tìm được người khi dễ, bèn trút lên đầu muội.”
Hoàng hậu bị nàng chọc tức đến bật cười, vươn tay vỗ lên tay nàng, nói: “Không biết
lòng tốt của người ta, buổi tối ta liền bảo ca ca muội tìm đại một người đem muội gả gấp cho hắn.”
Hòa Húc vội
giả vờ sợ hãi, ôm cánh tay chị dâu, cầu xin nói: “Tẩu tử vẫn nên thương
muội một chút đi, cho dù có tìm, cũng đừng tìm tên già khọm nào què chân ham bài bạc nhé.”
Từ Man bị hai người họ chọc cười không ngừng, ở một bên vui sướng khi người gặp họa nhìn công chúa Hòa Húc.
“Được rồi,
không phải lão già, muội có chịu gả không?” Hoàng hậu dường như trong
chớp mắt bắt ngay trọng điểm, kéo tay công chúa Hòa Húc qua, nửa thật
nửa giả hỏi.
Công chúa Hòa Húc sửng sốt, cũng không biết phải nói thế nào.
Nhưng Hoàng hậu lại nghiêm túc, làm như nhiều chuyện hỏi: “Thế cậu Lương tiểu tướng quân hộ tống muội kia, thấy thế nào?”
Hòa Húc xấu
hổ rút tay về, đối với việc này cũng không trả lời, ngược lại nói tránh
đi: “A Man tuổi cũng không còn nhỏ, sợ là tỷ tỷ cũng không giữ được nó
vài năm nữa đâu.”
Từ Man thấy
thế liền cảm thấy có nội tình, lại ngại bối phận không nên hỏi lung
tung, bèn quyết định phải về tìm mẫu thân nghe ngóng một chút, tin tưởng mẫu thân rất muốn cho Nhị nương nương sớm một chút có nơi có chốn. Về
chiêu “Họa dẫn Giang Đông” này của Nhị nương nương, đối với nàng hoàn
toàn không có tác dụng, từ lúc nàng qua mười tuổi, đã bị mọi người trêu
riết thành quen rồi.
* nương
nương: dì/ nương: mẹ
Hoàng hậu
thấy nàng nói lái đi, còn muốn hỏi lại, nhưng dù sao có tiểu bối ở đây,
cũng không thể nói nhiều, liền tức giận trừng Hòa Húc, đoạn kéo Từ Man
vào cửa, Hòa Húc đi theo sau họ, lặng lẽ thở hắt ra.
Trong hoàng
cung, tẩm cung của Hoàng hậu là nơi Từ Man thường hay đến nhất, cho dù
Từ Man cùng Thục Gia quan hệ không tệ, cũng rất ít đến chỗ Giang lương
nhân, ngược lại Thục Gia chạy đến Phượng Tê Cung không ít lần. Từ Man
rất để ý kiêng dè kết giao với những tần phi khác trong hậu cung, miễn
cho họ nổi lên ý niệm không nên nào đó.
Tự nhiên
ngồi vào chỗ mình hay ngồi, Từ Man nhấp ngụm trà hoa nữ quan bưng lên,
nói rõ ý đồ đến, Hòa Húc cũng tán thành việc này, muốn dẫn nàng đi chùa
Hồng Giác Tự dâng hương, thuận tiện gần đó cũng có rừng cây phong đỏ,
vừa vặn trúng ý Từ Man.
Từ Man hài
lòng thỏa dạ bèn thành thật ngồi yên ở một bên, từ đầu Hoàng hậu cùng
Hòa Húc còn có chút kiêng dè Từ Man, nhưng càng tán gẫu càng cao hứng,
thế là gạt phắt Từ Man qua một bên, cũng để cho Từ Man nghe được không
ít tin tức.
Nghe nói
công chúa Thục Thận và phò mã xem mắt qua vài lần, Trần mỹ nhân cũng
nhiều lần tới chỗ Hoàng hậu thỉnh an, đề xuất không ít thanh niên tuấn
tài, trong đó còn có vài vị là con cháu nhà thế gia đại tộc, bon họ còn
có công danh trong người, mặc dù phụ huynh ở trong triều không giữ chức
vị gì quan trọng, nhưng bản thân rất ngay thẳng chính trực, trong chúng
thanh lưu rất có lực ảnh hưởng. Những người này chẳng những là thế lực
mà Phái Cách Tân tranh giành, cũng là mục tiêu của Phái Bảo Thủ lấy Trần gia cầm đầu, hăm he như hổ rình mồi, không biết những thế gia kia sẽ
lựa chọn thế nào.
Kỳ thật, Từ
Man biết, nếu bỏ qua chuyện triều đình, Hoàng đế cữu cữu vẫn rất nguyện ý tìm một cửa hôn sự tốt cho đứa con gái lớn của mình, dù sao Thục Thận
là con gái đầu tiên của cữu cữu, tuy năm đó cưới Trần mỹ nhân cũng có ý
tứ sâu xa là để át chế nhà họ Hoàng, nhưng suy cho cùng cũng là con ruột của mình, khó mà không đau lòng cho được.
Chỉ tiếc,
Hữu tướng rất không biết đủ, Đại Đô Đốc lại chết quá sớm, cũng không để
cho Hoàng đế kịp dựng nên một không gian quản thúc, ngược lại nhân lúc
Hoàng đế tuổi nhỏ, cậy già lên mặt, kết đảng tiếm quyền, mặc dù mấy năm
gần đây Hoàng đế đã dần dần thu hồi quyền lực, nhưng thế lực của hắn từ
trước đã rắc rối khó gỡ, ngoài vấn đề những tâm phúc còn sót lại của lão Đại Đô Đốc ra, cũng trở thành chuyện khiến Hoàng đế đau đầu nhất.
Huống hồ,
Trần mỹ nhân không có con trai lại là chuyện tốt, nhưng ngấm ngầm, vì
Trần gia tiếp thu Phái Bảo Thủ càng ngày càng nhiều, không ít lần cấu
kết với bộ hạ của nhà họ Hoàng làm chuyện mờ ám, ái muội không rõ ràng.
Chỉ là trước mắt đang băn khoăn có nên tranh luận ủng hộ Đại hoàng tử
hay không, bằng không Hoàng đế quả thật ăn ngủ không yên rồi.
“Muội thấy
Thục Thận vẫn luôn rất có chủ ý, đoán là trong lòng đã có tính toán
rồi.” mặc dù mấy năm nay Hòa Húc không trở về, nhưng không có nghĩa là
nàng không để ý đến đám công chúa trong cung, như nàng thấy, trong cung
này ngoại trừ Thục Gia ra chỉ có Từ Man là sạch sẽ nhất, những người còn lại trong óc đều quanh co vòng vèo.
Hoàng hậu
cũng thấy lời này rất có lý, nhưng Thục Thận đã không nói, nàng cũng
không tiện hỏi, dù sao vẫn còn cách một tầng của mẹ ruột con bé đó thôi.
“Chuyện này
vẫn nên để hoàng huynh làm chủ, Trần mỹ nhân làm thì hơn, người khác làm cũng không nhất định sẽ cảm kích.” từ lúc phụ thân còn sống Hòa Húc đã
thấy rất rõ, trong cung vốn không có nữ nhân đơn giản, bởi vì nếu đơn
giản đã sớm chết từ lâu rồi.
Hoàng hậu
thở dài, gật gật đầu, chuyện này nàng cũng không muốn quản, nhưng dẫu
thế nào cũng là vị công chúa đệ nhất trong cung xuất giá, nếu làm không
ổn thỏa, sẽ khiến người khác thấy nàng làm qua loa có lệ mà trách là mẹ
cả không rộng lượng, Trần mỹ nhân ngày sau cũng sẽ không yên ổn, Hoàng
đế cho dù ngoài miệng không nói, trong lòng tất nhiên cũng sẽ nghi vấn.
Bọn họ ai cũng không dễ hầu hạ.
“Như tẩu
thấy a, chúng ta sống, quả thật không bằng vị huyện chủ nhà họ Hoàng
kia.” Hoàng hậu cũng là nhất thời bộc phát cảm xúc, nói đến cô nàng kia, có lẽ sẽ có vài người âm thầm kinh thường thậm chí sẽ dùng khuôn cũ thế tục đến gièm pha hạ thấp nàng, nhưng kỳ thật, trong thành Kiến Khang có người phụ nữ nào không hâm mộ nàng ta, được sống bừa bãi, theo ý mình
như thế.
Hòa Húc cũng có nghe nói, lại nhớ tới mấy chuyện phát sinh gần đây của nhà họ Hoàng, cho dù Ngự sử có buộc tội thì thế nào, người ta chiếu theo lệ thường
làm đến có âm có sắc thế kia, cũng chọc cho lão phu nhân nhà họ Hoàng
tức đến đổ bệnh vài lần.
Hai người
liếc nhau một cái, lại lia mắt đặt lên người Từ Man còn đang gà gật buồn ngủ, bọn họ đều không có con gái, cũng hy vọng Từ Man có thể gả cho một chàng trai chân tâm thật ý, đừng giống như họ, tuy thân tọa trên địa vị cao, lại thân bất do kỷ. Phụ nữ mặc dù muốn thanh danh, nhưng nếu có
điều kiện, hạnh phúc vẫn là quan trọng nhất.
Từ Man bất
tri bất giác đánh một giấc tỉnh lại, sau khi thầm bực mình còn chưa hóng được chuyện gì, nhưng hôm nay quả thật không còn sớm, nàng cũng đã hứa
với mẫu thân phải về dùng cơm trưa, vả lại tuy hôm nay sư phụ không tới, nhưng có giao bài tập về nhà, sáng nay nàng đã lười trốn rồi, còn nghĩ
buổi chiều cố gắng một chút, ngày mai cũng có bài tập để nộp lên rồi.
“A Man, con muốn về sao?” Hoàng hậu thấy Từ Man đứng dậy hành lễ, liền hỏi.
Từ Man vội
đem chuyện bài vở ra nói, cho dù bây giờ tuổi đã lớn hơn, mà các nữ quan không còn nghiêm khắc lắm, phần lớn thời gian đều dạy quy củ với vài
việc lặt vặt, song bài tập nên làm, các sư phụ chưa bao giờ qua loa, Từ
Man lại không có hứng thú lao động ngoài mức quy định. (bị phạt)
Hoàng hậu
cũng biết không giữ nàng lại được, bèn sai người đưa nàng ra Phượng Tê
Cung, trước khi đi còn cho nàng mang theo không ít trái cây tươi đầu
mùa, công chúa Hòa Húc cũng đồng ý sẽ nhanh chóng đi tìm Đại trưởng công chúa xin giúp.
Từ Man dẫn
theo nha hoàn phía sau, bước ra Phượng Tê Cung, trên đôi hài đỏ, hạt bảo châu đung đưa lóe ra ánh quang bảy sắc, nhưng không đợi nàng bước lên
kiệu mềm, đã nghe thấy sau lưng có người la lớn: “Man tỷ tỷ! Tỷ đã đến
rồi sao không đợi đệ?”
Bình luận
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1