Con hoang?
Từ Man quả
thực không biết nên phản ứng thế nào, có người mẹ nào lại nói với con
mình: mày là con hoang? Chuyện này đã không còn đơn giản là bất công
nữa, đây quả thực đã thương tổn đến tinh thần rồi. Một luồng cảm giác
phẫn hận dần bốc lên trong lòng Từ Man, nàng cố gắng kiềm chế không để
cho mình xông vào trong phòng, cái xã hội này, bất luận mẫu thân có nhục mạ con cái ra sao, con cái đều phải chịu, nếu không chính là đại bất
hiếu.
“Họ Lữ kia, bà ăn nói cho cẩn thận!”
Trong giọng
nói đè nén hỏa khí, nhưng vẫn duy trì phong thái của công chúa hoàng
gia, Từ Man biết mẫu thân rất tức giận, bằng không dưới tình huống tương tự, vì phụ thân, mẹ tuyệt đối sẽ không gọi tổ mẫu bằng họ.
“Vâng, công
chúa điện hạ, nhưng cũng thỉnh công chúa điện hạ cấp cho bà già này chút phương tiện, lão đây thân thể không khoẻ, muốn cáo tội lui xuống.”
Giọng nói lạnh như băng, dường như lạnh hơn trước đây rất nhiều.
Đối với tổ
mẫu, từ trước tới nay Từ Man không thể sinh ra loại tình cảm yêu mến
ngưỡng mộ, kiếp trước bà nội của nàng mặc dù có chút trọng nam khinh nữ, nhưng đối với nàng luôn luôn ôn hoà, có đồ ăn ngon cũng sẽ để giành một phần cho nàng, ngày thường đi thăm bà, bà luôn phá lệ vui vẻ, kéo tay
nàng trò chuyện hỏi han rất lâu. Nhưng tổ mẫu ở nơi này lại giống như
một bức tượng hộ pháp Kim Cang trong miếu vậy, lãnh khốc không có chút
nào giống người.
“A nương!”
giọng nói bi thương của phụ thân từ trong truyền ra, dường như còn chưa
từ bỏ ý định, nói: “A nương, đừng như vậy, con là con trai của ngài,
khẳng định là con của ngài, phụ thân nhất định là hồ đồ… Ông ấy…”
“Câm mồm!
Sao mày có thể là con tao, mày xứng là con tao sao?” trong phòng truyền
đến tiếng nện bước thật mạnh, hình như tổ mẫu thở gấp dữ dội, nhưng vẫn
lớn tiếng mắng chửi: “Mày là đứa con hoang mà Từ gia không biết mò ra từ nơi nào, lại muốn thay thế đứa con khốn khổ của tao, tất cả những gì
mày có hôm nay đều là của con tao, mày có tư cách gì gọi tao là mẹ. Con
trai của tao, thậm chí không sống được đến lúc gọi mẹ, còn mày dựa vào
cái gì mà còn sống, mày dựa vào cái gì!!”
Tiếng khóc
đè nén, đứt quãng từ bên trong truyền ra, Từ Man đứng ngoài cửa cứng đờ
cả người. Phụ thân không phải con của tổ mẫu, phụ thân thật sự không
phải con của tổ mẫu ư? Điều này sao có thể? Trong sách căn bản không hề
nhắc tới, ở trong sách, kiếp đầu tiên, lúc Từ Man còn nhỏ tổ mẫu đã qua
đời. Cho dù ở kiếp thứ hai, phủ công chúa suy tàn, cũng không xảy ra
chuyện phò mã không phải do Từ lão phu nhân sinh ra. Tại sao đến nơi này của nàng, tất cả chuyện tình đều trở nên chệch hướng chứ?
“Vậy tại sao a nương còn muốn nuôi dưỡng con, vì sao muốn nhận con làm con.” Sau một lúc trầm mặc, giọng nói đờ đẫn của Từ Văn Bân khiến lòng Từ Man chua
xót, lệ nóng doanh tròng.
“Mày nghĩ là tao nguyện ý sao?” giọng Từ lão phu nhân đột nhiên rít cao, sau đó khí
thế bức người nói: “Nếu không phải lão ép tao, mày tưởng rằng tao sẽ
nguyện ý nhận mày làm con, làm đích tử của nhà họ Từ ư? Một đứa con
hoang lai lịch bất minh như mày, là vũ nhục đối với Lữ thị tao! Mày nên
biết, từ nhỏ đến lớn tất cả những thứ mày hưởng thụ, lý ra đều là của
đứa con đáng thương kia của tao, mày ăn, mày mặc, thậm chí vợ con mày,
đáng lý ra đều là của con trai tao.”
“Nếu không
phải là Văn Bân, ta sẽ không lấy, nhà họ Từ bà cũng không có thứ gì đáng giá để ta hy sinh một lần nữa.” Giọng của Đại trưởng công chúa cũng
cứng rắn chêm vào, khiến Từ lão phu nhân nghẹn ngắc ngứ, nửa ngày không
nói được gì nữa.
Từ Văn Bân
tựa hồ đang do dự, nhưng cuối cùng còn lên tiếng hỏi: “Phụ thân nói, con là do tỷ tỷ của phụ thân sinh ra, là thật sao? Vậy ngôi mộ hàng năm đi
tế bái kia, chính là của mẹ ruột con, là tỷ tỷ của phụ thân ư?”
Từ lão phu nhân không nói gì.
Từ Văn Bân
chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gặng hỏi: “Vậy mẹ ruột con và Trang gia có
quan hệ như thế nào, vì sao bọn họ muốn nghe ngóng chuyện ngôi mộ kia,
năm đó Nhị muội có nói với con, muội ấy có bắt gặp người Trang gia đến
tìm phụ thân, trong chuyện này rốt cuộc có nguyên do gì?”
“Nó nói với mày? Sao nó biết được?” Từ lão phu nhân lúc này mới kinh ngạc lên tiếng.
“Lúc muội ấy về nhà, có việc tìm phụ thân liền nghe lén được.” Khúc mắc trong đó, Từ Văn Bân không rõ ràng lắm, còn nhớ rõ năm đó, phụ thân kêu mình tiếp
quản ngôi mộ kia, dặn mình hàng năm tránh đám đông, đến đó tảo mộ. Chỉ
nói là của một người thân trong gia tộc bị hoạch tội. Tuy đã xuống mồ,
lại không ai coi sóc, chết còn quạnh quẽ cô đơn một mình, bèn giao cho
Từ Văn Bân chuyện này. Từ Văn Bân vốn hiếu thuận, cũng không hỏi gì
nhiều liền chấp nhận.
Nhưng tại
ngày ấy, nhị muội đột nhiên nói người nhà họ Trang đã trở lại, còn có
khả năng liên quan đến ngôi mộ không tên kia, Từ Văn Bân cũng từng sợ
hãi một thời gian, nhưng hồi lâu vẫn không thấy ai đến hỏi thăm, hắn mới an tâm. Lại không ngờ rằng, cách nhiều năm như vậy, Trang gia vẫn tìm
tới cửa, lại còn… thân thế của hắn cũng trở thành điều bí ẩn.
“Hừ!” Từ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, như thể không muốn trả lời Từ Văn Bân.
Từ Văn Bân
lòng nóng như lửa đốt, càng trực tiếp hỏi: “Tỷ tỷ của phụ thân không
phải đã gả đến Hà Nam Lạc Dương sao? Nhà chồng không phải họ Trương sao? Cớ sao có quan hệ đến Trang gia? Tỷ tỷ của phụ thân không phải đã qua
đời trước khi con sinh ra sao?”
Từ lão phu
nhân vẫn không trả lời hắn, ngược lại nói: “Nếu mày muốn biết, sao không đi hỏi lão ta, lão nay đã bệnh sắp chết tới nơi, còn nhớ thương nói cho mày biết mà.”
Từ Văn Bân
cười khổ nói: “A nương, ông ấy là phu quân ngài, ngài tội gì… Là ông
không chịu nói cho con biết, con mới đến cầu ngài.”
“Mày đi đi,
tao chả biết gì hết.” Dứt lời, Từ gia lão phu nhân lại quay sang nói với Đại trưởng công chúa: “Công chúa điện hạ mời trở về cho, nếu lão già
này đột nhiên chết tại trong phòng, đến lúc ấy khiến công chúa dính phải khí xui không chừng.”
Sau đó, Từ
Man không nghe thấy Từ lão phu nhân nói gì nữa, nàng quay đầu nhìn đại
ca, phát hiện đại ca đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, cả người
đứng tựa lên cây cột, gắt gao nhìn chằm chằm rèm cửa.
“Đại ca…” Từ Man toan duỗi tay kéo đại ca, lại bị đại ca cầm ngược lại, ngay sau đó
kéo nàng chạy ra ngoài sân, mãi đến khi ra khỏi viện, mới chậm rãi ngừng lại, cũng không đi đến cửa phủ, ngược lại dắt Từ Man đến nói với ma ma
trông cửa, rằng đã tìm được đồ trong phòng khách.
Trong lúc
nói chuyện, Đại trưởng công chúa cùng Từ Văn Bân từ trong đi ra, đầu
tiên là nhìn thấy hai anh em Từ Man, sắc mặt hơi khựng lại, sau nghe Từ
Hải Sinh nói, sợi dây tua trên túi thơm của Từ Man đánh rơi trong phòng
khách, bọn họ quay lại nhặt, lại nghe nói cha mẹ ở bên trong cùng lão
phu nhân, nên ra cửa viện đứng chờ.
Cũng không
biết cha mẹ có tin hay không, nhưng nhìn bước chân hơi loạng choạng, và
cả thần sắc suy sụp của phụ thân, Từ Man rất đau lòng, liền tiến lên cầm lấy bàn tay lớn của ông, nhỏ giọng nói: “A đa, chúng ta về nhà đi.”
Lúc nghe
thấy giọng nói mềm mại của con gái, chạm đến bàn tay nhỏ bé non mềm của
con, trái tim vốn đầy vết thương của Từ Văn Bân bỗng chốc mềm đi. Hốc
mắt nóng lên, kìm lòng không đậu sờ đầu con gái nhỏ, nói: “Được, chúng
ta về nhà thôi.”
Đại trưởng công chúa cầm khăn tay che mũi, nghiêng mặt đi.
Đến khi cả
nhà Từ Man ra tới cửa phủ, Từ Man nghi hoặc bắt gặp Gia Cát Sơ Thanh,
lâu như vậy, hắn vẫn ngồi trên xe lăn chờ ở ngoài cửa phủ, mãi đến khi
thấy cả nhà Từ Man đi ra, mới thở phào một cái, nghênh đón Từ Văn Bân đi tới.
“Sơ Thanh sao con còn chưa trở về?” Từ Văn Bân tuy tinh thần không tốt, nhưng cũng không thất lễ.
Gia Cát Sơ Thanh thấy thế, chắp tay nói: “Bây giờ cũng sắp về rồi, Nhị cữu cữu đây là…”
Từ Văn Bân cũng coi như ăn ngay nói thật: “Đi gặp gặp ngoại tổ mẫu của con, bây giờ phải về rồi.”
Gia Cát Sơ
Thanh cũng không hỏi lại, dõi theo vợ chồng Từ Văn Bân lên xe ngựa, rồi
sau đó liếc nhìn Từ Man một cái thâm thúy, nhìn Từ Man vội vàng lên xe
ngựa. Lúc nàng lén vén rèm cửa lên, phát hiện Gia Cát Sơ Thanh vẫn ngồi
đó, ánh mắt ẩn tình nhìn mình.
Trong lòng
Từ Man nóng lên, tay như phải bỏng hất rèm cửa sổ ra, vờ không có chuyện gì tựa vào vách xe, mắt liếc nhìn cha mẹ, muốn ném văng chút rung động
trong lòng vừa rồi ra sau ót.
Trên xe ngựa không ai nói gì, lần đầu tiên Từ Man cảm thấy, ở cùng cha mẹ lại căng
thẳng đến thế, lại quay qua nhìn đại ca, hắn tuy ngoài mặt bình tĩnh,
nhưng thấy đôi mắt cụp xuống, cùng với nắm tay phải túm chặt vạt áo của
hắn, liền biết áp lực trong lòng đại ca có lẽ còn lớn hơn mình.
Cả nhà trở
về phủ, Từ Man và đại ca sớm bị cha mẹ đuổi về viện, đương lúc Từ Man
còn đang nghĩ phụ thân sẽ xử lý việc này ra sao, Từ Hải Sinh đột nhiên
cho tất cả lui ra, vẻ mặt ngưng trọng nói: “E là phụ thân sẽ hòa ly cùng mẫu thân.”
Từ Man hoảng sợ, lập tức lắc đầu khẳng định nói: “Không thể nào, phụ thân và mẫu thân tình cảm tốt như vậy…”
“Nhưng nếu
phụ thân thật sự là con của Trang Thành, thì đây chính là tội khi quân,
phụ thân chắc chắn sẽ bị hoạch tội!” Từ Hải Sinh ‘một châm thấy máu’
đánh vỡ hy vọng xa vời của Từ Man.
Từ Man chống bàn ngồi xuống, trầm tư một lúc nói: “Nhưng chẳng phải là không có
chứng cớ sao? Nếu quả thật như thế, Từ gia cũng sẽ bị hoạch tội, tội
chứa chấp khâm phạm.”
“Sợ là sợ ở
chỗ, phụ thân thật sự là con trai của tỷ tỷ tổ phụ và Trang Thành, mà
trước đó tổ phụ nói tỷ tỷ ông đã gả đến Hà Nam Lạc Dương, e cũng là vì
che dấu tai mắt người thôi.” Từ Hải Sinh tĩnh tâm lại, phân tích nói.
“Nhưng cái
chuyện gả cho ai này, không phải rất dễ điều tra sao? Nếu đúng là như
thế, Từ gia cũng sẽ bị hỏi tới. Tại sao nhiều năm như vậy, mình chưa
từng nghe nói qua.” Từ Man luôn thấy có chỗ nào đó không đúng, tổ phụ
nói phụ thân là con trai của chị mình, lại không cho biết cha của phụ
thân là ai, nếu nhà họ Trương ở Hà Nam Lạc Dương vẫn còn, vậy sao có thể đưa con trai họ đến cho nhà họ Từ nuôi dưỡng, lại còn thay thế con trai của tổ mẫu, mới khiến tổ mẫu oán hận đến nay.
Từ Hải Sinh vừa nghe Từ Man nói vậy, nghĩ lại cũng có lý, xem ra, phải sai người đến Hà Nam Lạc Dương một chuyến mới được.
“Đại ca,
trước đừng gấp, chuyện này cũng không thể nói cho nhị ca, bằng không với tính tình nóng nảy của huynh ấy, phỏng chừng sẽ xông đến Từ phủ hỏi cho ra lẽ.” Từ Man không yên lòng nhất chính là ông anh nhị ca làm việc xốc nổi của mình, so với đại ca, nhị ca rất thiếu trầm ổn, đặc biệt là mấy
năm nay cọ xát trong quân doanh, chẳng những không trầm tĩnh xuống,
ngược lại còn càng trở nên bộp chộp hơn.
“Được, A
Man, chuyện này trước tiên chúng ta cứ giấu trong bụng, suy cho cùng
phải xem cha mẹ dự tính làm gì, hiện tại chúng ta làm như không biết thì tốt hơn.” Sau khi khẳng định, Từ Hải Sinh còn không quên dặn Từ Man.
Trong lúc
hai anh em họ đang thương lượng, Gia Cát Sơ Thanh cũng theo một con
đường đặc biệt, lấy được tin tức hôm nay, một chút trực giác kỳ dị đột
nhiên quấn quanh trái tim hắn.
Bình luận
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1