chương 62/ 70

Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân chuyển chiến trường sang phòng làm việc để chơi cờ, Phương

Mặc đương nhiên là bám Phương Diệc Nhiên, còn một mình Nhậm Phong không có việc gì làm,

chỉ đành ở bên cạnh xem. Có điều hai người chơi là cờ vây, còn chán hơn cả cờ tướng, ít ra cờ

tướng thì hắn nhìn còn biết đâu là xe mã pháo, suất bị tướng tử thì là thua. Nhưng cờ vây thì trên

bàn chỉ có trắng với đen, bây giờ đang ai thua ai thắng, sắp tàn cuộc hay chưa hắn cũng không

biết, làm hắn vừa xem vừa ngáp.

Muốn bắt chước Phương Mặc ôm ôm Lục Nhân, nhưng lại không có gan đó, buồn chán cúi đầu

ở bên cạnh.

Phương Mặc đương nhiên cũng xem không hiểu, có điều cậu thì chỉ cần có Phương Diệc Nhiên

để nhìn là đủ không chán rồi, mỗi ngày ở trong phòng làm việc với Phương Diệc Nhiên, Phương

Diệc Nhiên hầu như là bận tới không có thời gian để ý cậu, mà cậu vẫn vui vẻ hài lòng, còn nếu

được ôm Phương Diệc Nhiên thì càng tốt, thỉnh thoảng Phương Diệc Nhiên còn có thể tán dóc

với cậu.

Ngược lại nhóc con kia thì nghiêm trang đứng bên bàn cờ, hai mắt mở tròn xoe xem Phương

Diệc Nhiên và Lục Nhân chơi, trông cứ như là hiểu họ đang làm gì.

Bầu không khí yên lặng bỗng bị một chuỗi tiếng chuông cắt ngang, Lục Nhân cau mày vẻ không

hài lòng “Không phải đã nói là mấy ngày ở đây phải tắt máy sao.”

“Không phải di động của tôi mà.” Phương Diệc Nhiên xòe tay, hai người đồng thời quay sang

nhìn Nhậm Phong, bởi di động của Phương Mặc chỉ có mình Phương Diệc Nhiên biết số, không

thể có ai khác gọi cho được, chỉ có thể là Nhậm Phong thôi.

“Cũng không phải tôi nhá, tôi để trong phòng đâu có mang ra.” Nhậm Phong vội vã thanh minh.

Tiếng chuông càng lúc càng vang, lúc này mọi người mới nhận ra là tiếng điện thoại cố định

trong phòng, vừa rồi tất cả không nghĩ là sẽ có người gọi tới điện thoại đó… Điện thoại gần Lục

Nhân nhất, cho nên hắn liền nhấc lên nghe.

Lục Nhân nghe xong hai câu, cứng ngắc đáp: “Gọi nhầm số rồi.” xong liền cúp máy, Phương

Diệc Nhiên cũng không quan tâm, dù sao điện thoại trong phòng này cũng không chắc sẽ có

người gọi, gọi nhầm số là bình thường.

Hai người chuẩn bị chơi tiếp, ai ngờ Phương Diệc Nhiên còn chưa hạ cờ xuống, điện thoại lại

vang lên, Phương Diệc Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, Nhậm Phong thì lầm bầm: “Nhầm số mà còn

gọi lại.”

Phương Diệc Nhiên thấy Lục Nhân không có ý định nhấc máy, liền đi qua đó nhận điện thoại,

cảm thấy đến tám phần không đơn giản chỉ là gọi lộn số. phongmy.wordpress.com Page 217



“Tiểu Lộ, đừng cúp máy vội.” Phương Diệc Nhiên còn chưa lên tiếng, trong điện thoại đã vội

vàng nói.

Nghe giọng đó đầu tiên Phương Diệc Nhiên cũng sửng sốt, rồi xoa trán, hèn gì Lục Nhân không

nói hai lời đã cúp máy “Là tôi.”

Đầu kia hơi khựng lại rồi nói, “Là Tiểu Nhiên à…”

“Có gì mà nói chứ.” Lục Nhân không đợi Phương Diệc Nhiên đáp, đã rút dây điện thoại ra, khiến

cho Phương Diệc Nhiên cầm ống nghe cười khổ.

“Ừ, đúng là chả có gì mà nói.” Phương Diệc Nhiên gác máy, Lục Nhân không muốn đề cập tới

thì thôi vậy.

Hai người có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Nhậm Phong nhìn là biết cú điện

thoại đó không đơn giản chỉ là nhầm số, mà lại là tìm Lục Nhân, bên trong có ẩn tình gì, vì sao

người nọ còn biết cả số điện thoại của họ ở đây, Nhậm Phong vò đầu bứt tai, rất muốn hỏi Lục

Nhân tới cùng, có điều hắn biết dù có hỏi Lục Nhân cũng không nói cho hắn, trái lại còn có thể

bị chỉnh đốn một trận.

Chỉ có Phương Mặc là làm như không có chuyện gì, lại ôm lấy bên hông Phương Diệc Nhiên, an

tĩnh tựa đầu vào vai y, không hỏi cũng không tò mò.

Phương Diệc Nhiên nhìn Lục Nhân, hiển nhiên là không có tâm tư chơi cờ nữa, quay đầu lại xoa

đầu Phương Mặc hỏi: “Em mệt chưa? Lên ngủ trước đi.”

“Anh thì sao?” Phương Mặc hỏi ngược lại, ngụ ý là Phương Diệc Nhiên mà không đi ngủ thì cậu

cũng không đi, muốn ở cạnh Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên cười, “Tôi nói chuyện với Tiểu Lộ một chút, em đi ngủ trước đi.” Bó tay với

cẩu ngốc thích bám dính lấy mình này, dỗ dành “Ngoan, một lát nữa tôi lên.”

Phương Mặc không tình nguyện buông Phương Diệc Nhiên ra, tuy là bất mãn, nhưng Phương

Diệc Nhiên nói thì vẫn phải nghe, trước khi đi còn không quên lườm Lục Nhân một cái, đều tại

anh nên chủ nhân mới đuổi tôi đi ngủ trước!

“Anh cũng về phòng trước đi.” Lục Nhân cũng đuổi luôn cả Nhậm Phong, Nhậm Phong vô cùng

muốn ở lại nghe ngóng, nhưng bị Lục Nhân nhìn chằm chằm cũng chỉ đành bất mãn đi theo

Phương Mặc.

Trong phòng sách chỉ còn lại hai người là Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân, hai người dọn bàn

cờ, rồi chơi lại ván khác, bất quá lần này không ai đặt tâm tư vào ván cờ, trò chuyện tán gẫu, thi

thoảng đặt một quân. Phương Diệc Nhiên cũng không đề cập tới chuyện vừa rồi, hai người đều

rõ chuyện xảy ra, Phương Diệc Nhiên cũng không muốn khuyên Lục Nhân gì cả. Bảo Phương

Mặc và Nhậm Phong rời khỏi cũng không phải vì muốn bí mật nói chuyện gì không thể để hai phongmy.wordpress.com Page 218



người kia nghe, mà đa phần là vì Phương Diệc Nhiên biết Lục Nhân đang cần an tĩnh một lúc mà

thôi.

Trong phòng đọc sách im lặng chỉ thỉnh thoảng có tiếng đặt quân cờ, cũng không biết qua bao

lâu, đột nhiên Phương Diệc Nhiên thấy đùi nặng trĩu. Y cúi xuống nhìn, nhất thời dở khóc dở

cười, một chú chó bự chảng đã len lén vào phòng, nhảy lên sô pha êm ru không một tiếng động,

rồi bò vào lòng y, còn ai khác ngoài Tiểu Bát nữa, Phương Mặc thích bám người này lại biến

thành Tiểu Bát để tới tìm chủ nhân.

Phương Diệc Nhiên vừa bực vừa buồn cười, xoa cổ Tiểu Bát, nhưng không bắt cậu về phòng

nữa.

“Em á, nặng muốn chết.” Phương Diệc Nhiên dịch sâu vào sô pha cho Tiểu Bát nằm được rộng

rãi, một con cún bự nặng 50kg đè lên đùi y, thật đúng là chịu không nổi.

(Lúc đầu cũng có nói em Tiểu Bát là chó lai chứ ko phải Béc giê thuần chủng nhưng chị tác giả

viết là 180 cân tức là 90kg thì có vẻ hơi bị quá =))) Béc giê bình thường 40kg đã là to rồi =))))

Nên mình tự ý giảm ẻm xuống còn 50kg chứ 90kg thật thì chắc Tiểu Bát ko phải Béc giê mah

thành Ngao Tạng bự mất rồi :-SS)

Tiểu Bát liếm mặt Phương Diệc Nhiên vẻ lấy le, rồi lại như là đang oán giận y, đã nói một lúc

thôi mà mãi không thấy lên. Tiểu Bát bị Phương Diệc Nhiên đẩy đầu ra, cười mắng: “Còn liếm à,

toàn là nước miếng này.” Phương Diệc Nhiên tức tối vầy vò cổ Tiểu Bát, làm cho bộ lông vốn

mượt mà trở nên rối bù.

Tiểu Bát “Ư ư” hai tiếng, liếm tay Phương Diệc Nhiên xong liền thỏa mãn gối lên đùi, rúc vào

lòng hưởng thụ được Phương Diệc Nhiên vuốt lông trên lưng cho.

“Tôi nói hai người cũng thật là… Chưa từng thấy ai bám người như thế.” Lục Nhân nhướng

mày, rồi chộp lấy nhóc con trên bàn vào lòng, buông ra một câu, “Đến lượt cậu.”

“Ừm.” Phương Diệc Nhiên cầm một quân trắng lên, đang chuẩn bị đặt xuống, quét mắt cả bàn

cờ, “Ố, sao quân của tôi ở chỗ này lại biến mất rồi.” Rồi nhìn lại, nhóc kia đang ôm trong lòng

một quân cờ trắng ra sức gặm cắn.

“Hai người đang kết bè làm chuyện xấu đấy à.” Phương Diệc Nhiên cười ném quân cờ đi, không

được, hai người họ vốn đang ngang cơ, bị nhóc con kia trộm mất một viên rồi kiểu gì cũng thua.

“Tiểu Bát, hai người họ hè nhau ăn hiếp tôi, mau cắn họ.” Phương Diệc Nhiên nâng đầu Tiểu Bát

lên vừa vần vò vừa tố cáo.

Tiểu Bát lập tức bật dậy, hướng về phía Lục Nhân nhe răng trừng mắt, lại gầm gừ với nhóc con

kia làm ra vẻ chuẩn bị lao vào cắn cho nó một cái.

“Cậu thấy có phải là nó đang đói không?” Lục Nhân gãi gãi cằm nhóc con, đổi chủ đề. Nó không

gặm được quân cờ, đang chuyển sang ôm ngón tay Lục Nhân mà gặm. phongmy.wordpress.com Page 219



“Có lẽ thế, lúc đi chúng ta có mang theo thức ăn cho nó thì phải.” Phương Diệc Nhiên vừa dứt

lời, Tiểu Bát đã nhảy xuống sô pha, lúc quay lại miệng đã ngậm theo một túi đồ ăn cho chó còn

kèm cả bích quy.

“Ngoan lắm.” Phương Diệc Nhiên nhận lấy, gãi cằm Tiểu Bát mấy cái để khen ngợi, xong còn

cọ mặt lên đầu Tiểu Bát, lại bị Tiểu Bát nhân cơ hội liếm láp một chút.

Lục Nhân không thèm quan tâm hai tên sến súa này, lấy thức ăn trong túi ra cho nhóc con, nó

ngửi ngửi một chút, rồi liền ôm lấy thức ăn bắt đầu cắn răng rắc.

“Cậu có muốn ăn không hả?” Lục Nhân lại lấy một miếng khác đưa cho Tiểu Bát, chuẩn bị đùa

cậu.

Trời biết Tiểu Bát ghét nhất thức ăn cho chó, càng đừng nói tới việc cậu chỉ ăn thứ Phương Diệc

Nhiên đút cho, người khác đưa cậu không thèm quan tâm. Đừng nói Lục Nhân đưa là thức ăn

cho chó, cho dù là một miếng thịt Tiểu Bát cũng sẽ không thèm. Đáp lại Lục Nhân đương nhiên

là một ánh mắt coi thường, rồi liền vùi đầu vào lòng Phương Diệc Nhiên.

“Eo, lại còn kén ăn nữa, vẫn là nhóc con này ngoan ngoãn a, cậu đúng là thiếu dạy dỗ mà.” Lục

Nhân liếc Phương Diệc Nhiên, cố ý đá đểu sang y.

Phương Diệc Nhiên thấy Lục Nhân bị Tiểu Bát làm phân tâm, không suy nghĩ chuyện cú điện

thoại vừa rồi nữa, còn đùa với mình, đương nhiên cũng không ngại, còn nghiêm túc trả lời:

“Thức ăn cho chó không ngon, chẳng có vị gì, bích quy cho chó vẫn ngon hơn.” Nói rồi lấy một

miếng bánh ra đưa tới bên miệng Tiểu Bát.

Tiểu Bát dùng đầu cọ cọ, hiển nhiên không thích ăn thứ này, đang làm nũng với y mong được

tha, Phương Diệc Nhiên thậm chí có thể nhìn ra được vẻ mặt đau khổ của Tiểu Bát, lại càng

muốn đùa cậu, “Không thích bích quy à? Vậy thức ăn cho chó thì sao?”

Tiểu Bát nhăn nhó nuốt vội miếng bánh quy trên tay Phương Diệc Nhiên, lại còn bất mãn mà

liếm đi liếm lại lòng bàn tay, lên án Phương Diệc Nhiên cho cậu ăn thứ cậu không thích.

“Ha ha.” Phương Diệc Nhiên buồn cười, xoa tai Tiểu Bát, rồi lại lấy một miếng bánh quy đút cho

nhóc con trong tay Lục Nhân, nó đúng kiểu không bao giờ cự tuyệt ai, vừa lúc đã ăn xong miếng

trước, liền nhào tới cắn luôn.

“Em xem tiểu tử này rõ là biết nghe lời hơn em nhiều, em ý, chỉ biết ăn thịt thôi!” Phương Diệc

Nhiên sờ sờ bụng Tiểu Bát, “Em xem này toàn thịt là thịt, tôi ôm không nổi nữa rồi.”

“Hu.” Tiểu Bát nức nở một tiếng, rồi lại rúc xuống dưới cánh tay Phương Diệc Nhiên, không

chịu ló ra nữa, rất sợ chủ nhân lại bắt cậu ăn thức ăn cho chó, mà cậu lại không thể không ăn.

“Cẩu ngốc.” Phương Diệc Nhiên cười vuốt ve lông, ôm trọn lấy Tiểu Bát, sau đó thoải mái gối

đầu lên người cậu. phongmy.wordpress.com Page 220



“Tôi bảo này, con này tên là gì?” Lục Nhân xoa bụng nhóc con hỏi.

“Không biết, nhặt được thôi mà, đang đợi chủ nó tới tìm, cho nên chưa đặt tên cho nó.”

“Trông nó giống một quả bóng lông nhỏ, nên gọi là Mao Cầu (quả bóng lông) đi, nghe êm tai

hơn Tiểu Bát nhiều.” Lục Nhân giơ Tiểu Mao Cầu lên trước mặt như là đang hỏi ý kiến nó.

Phương Diệc Nhiên bĩu môi, khen ngợi không nổi cái tên mà Lục Nhân đặt, mệt hắn nghĩ ra

được cái tên như thế, còn không bằng Tiểu Bát ý, hèn gì mà tự đặt cho mình cái tên Lục Nhân, lộ

nhân (người qua đường)…

*Lúc đầu mình tưởng chị tác giả viết sai chính tả, Lộ với Lục đều đọc là Lu, Lộ thì nghĩa là

đường đi còn Lục là chữ lục trong lục địa, đất liền, nhưng sau lại thấy anh Nhiên cũng gọi là

Tiểu Lộ, và đọc câu cuối thì chắc cũng có lý do gì đó, hehe 

Bình luận





Chi tiết truyện