chương 41/ 70

Ăn xong bữa trưa muộn, Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân chuyển tới một quán cà phê quân đội,

chơi cờ vua, Phương Mặc thì im lặng ngồi bên cạnh Phương Diệc Nhiên mà xem.

Hai người chơi xong một ván, Lục Nhân thắng trong gang tấc, hai người cũng không vội bày ván

tiếp theo mà thu quân cờ lại. Phương Diệc Nhiên thấy Phương Mặc buồn chán, hỏi: “Em có biết

chơi không? Có muốn chơi ván tiếp không?”

Phương Mặc lắc đầu biểu hiện là không biết, kỳ thực đến tên quân cờ bằng tiếng Trung cậu còn

không biết hết.

“Để tôi dạy em nhé? Có hứng thú không? Hay em muốn chơi cái khác? Ở đây có nhiều loại bóng

nữa, nhưng dĩ nhiên chúng ta không đủ một đội bóng đá để chơi.” Phương Diệc Nhiên trêu.

Phương Mặc vẫn lắc đầu, hoàn toàn không biết mấy trò giải trí này, cũng không có hứng thú gì,

dù sao đều là để giết thời gian, ở cạnh Phương Diệc Nhiên là tốt rồi, làm gì cũng được.

Kỳ thực thời tiết tốt như vậy, nếu Phương Diệc Nhiên có thể dắt cậu đi dạo phơi nắng, đương

nhiên là tốt nhất, có điều rằng… Phương Mặc nhìn hai tay mình, hình người thì không tiện,

không thể gối lên đùi chủ nhân… Hơn nữa chủ nhân rõ ràng thích Tiểu Bát hơn, khi ở hình

người thì ngoại trừ lúc ngủ y không ôm mình.

“Đi đá bóng? Tennis, bóng tường, cầu lông?” Lục Nhân dựa vào ghế, đề nghị đầy hứng thú.

(thực ra là cũng chơi với bóng tennis nhưng 2 người người này đánh vào tường rồi bật lại người

kia đỡ ý, ko rõ tên nên để bóng tường : )) ) phongmy.wordpress.com Page 131



“Xem hai anh chơi cờ cũng được.” Phương Mặc phát biểu.

Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân không nói gì nữa, nếu Phương Mặc đã không quan tâm, vậy thì

tiếp tục chơi cờ, ngẫu nhiên tán gẫu mấy câu chuyện phiếm, kỳ thực hai người đều không thích

vận động mạnh, sẽ ra đầy mồ hôi, ừm, trừ một loại vận động trên giường có ích cho thể xác và

tinh thần. : ))

Ván cờ đang tiến vào trạng thái giằng co, Phương Diệc Nhiên chuyên tâm suy nghĩ thế cờ, cũng

không lưu ý Phương Mặc đã đứng dậy, nghĩ là cậu đi lấy đồ uống hoặc đi toilet, hay là đi lại

xung quanh vận động một chút, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, không hỏi cậu đi đâu.

Tính toán đâu ra đấy xong, cầm quân cờ chuẩn bị đi bước tiếp theo, bỗng thấy trên đùi nặng trĩu,

một thứ gì đó xù lông đã chui vào trong lòng, Phương Diệc Nhiên cúi đầu nhìn, hóa ra là Tiểu

Bát, mỉm cười để mặc nó gác đầu lên đùi mình, lại nằm đó phơi nắng, một tay vuốt ve lông cho

nó, một tay đặt quân cờ.

Ngẩng đầu thấy vẻ mặt Lục Nhân tràn đầy hứng thú, lúc đầu Phương Diệc Nhiên còn tưởng là

mình đi một nước hay quá, ngoài dự kiến của Lục Nhân, khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn, thế

nhưng nhìn theo ánh mắt hắn mới phát hiện hắn là đang nhìn chằm chằm Tiểu Bát trong lòng y.

Khoan đã, Tiểu Bát? Tiểu Bát!

Lúc này Phương Diệc Nhiên mới nhận ra, Phương Mặc lại đã biến thành dáng vẻ Tiểu Bát rồi…

Cậu vừa đi ra ngoài là để biến hình sao? Sau đó quay lại để chui vào lòng mình nằm?

“Đây là hắn biến thành?” Lục Nhân đầy hiếu kỳ đưa tay ra định sờ, Phương Diệc Nhiên còn

chưa ngăn cản, Tiểu Bát vốn đang dịu ngoan gối lên đùi Phương Diệc Nhiên liền há miệng định

cắn móng vuốt của Lục Nhân đang vươn tới.

Cũng may Lục Nhân rụt tay nhanh, Tiểu Bát chỉ táp vào không khí… Bằng không với hàm răng

sắc bén của nó, có lẽ sẽ cắn đứt mấy ngón tay không biết chừng.

“Cẩn thận tôi nhổ răng đấy!” Lục Nhân hung hăng uy hiếp, thật to gan, dám cắn hắn.

Đáp lại chính là Tiểu Bát không chút khách khí nhe răng gầm gừ, “Em đừng dọa anh ấy.”

Phương Diệc Nhiên buồn cười xoa tai Tiểu Bát, vuốt lông trên cổ nó, “Sao lại biến thành Tiểu

Bát thế này?”

Tiểu Bát đương nhiên không thể trả lời y, liếm liếm ngón tay Phương Diệc Nhiên, rồi lại ngoan

ngoãn nằm úp sấp xuống, còn không quên liếc Lục Nhân một cái.

Phương Diệc Nhiên thấy Tiểu Bát hình như khá là vui, liền kề đầu sát vào cổ nó, nắm cổ nó cười

cười “Quỷ nghịch ngợm.”

Tiểu Bát quay đầu liếm, bị Phương Diệc Nhiên chặn lại, cười mắng: “Còn liếm à!” phongmy.wordpress.com Page 132



“Này, hai người chú ý chút được không, thân mật ở nơi công cộng là rất xấu tính đó.” Ở phía đối

diện Lục Nhân trừng đôi mắt phượng tức giận nói: “Còn chưa đi cờ đi?”

“Tới phiên anh.” Phương Diệc Nhiên cầm quân cờ đặt xuống, tay còn lại cũng không nhàn rỗi,

nhẹ nhàng vuốt lông trên cổ Tiểu Bát, làm Tiểu Bát thoải mái tới độ hai mắt lim dim, nằm cả

người lên Phương Diệc Nhiên.

Lục Nhân thì vừa chơi vừa híp mắt quan sát cún bự trong lòng Phương Diệc Nhiên, xem ra rất

nghe lời, bất quá hắn vẫn không yên tâm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, nhìn vẻ không hề phòng bị

của Phương Diệc Nhiên mà xem, haiz.

Hai người tiếp tục yên tĩnh chơi cờ, không ai nói gì, Tiểu Bát thì thoải mái lười biếng phơi nắng

trên đùi chủ nhân nhà mình.

“Hừ sao em lại bắt đầu bắt chước Lục Nhân rồi?” Phương Diệc Nhiên phát hiện trong lòng có

động tĩnh, cúi đầu nhìn, hóa ra là Tiểu Bát thò đầu ra từ trong lòng y, liếm bánh gateau của y đặt

trên bàn, bởi vì hơi ngọt nên Phương Diệc Nhiên chỉ ăn mấy miếng đã bỏ, bây giờ thì hay rồi,

hời cho Tiểu Bát, xem nó ăn tới quên trời đất kìa.

Phương Diệc Nhiên buồn cười xoa đầu nó, hỏi: “Đói à? Buổi trưa ăn chưa no sao? Có muốn ăn

một cái nữa không?”

Phía đối diện Lục Nhân vội bảo vệ miếng bánh của mình, vốn đang đặt ngay cạnh của Phương

Diệc Nhiên, rất sợ cún bự kia đảo lưỡi một cái là nuốt chửng luôn cả phần mình.

Tiểu Bát ăn xong miếng bánh của Phương Diệc Nhiên, ngẩng đầu nhìn Lục Nhân vẻ khinh

thường, như là nói, hừ, ai thèm miếng bánh của anh, tôi chỉ ăn đồ của chủ nhân thôi.

Thấy bên miệng Tiểu Bát còn dính kem mà đã rúc vào lòng mình, Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ

lấy khăn lau miệng cho nó, sau đó gõ nhẹ lên mũi nó, cười: “Đói bụng thật sao? Tôi lấy ít đồ cho

em.”

“Tôi cũng muốn, lấy cho tôi hai cái pudding chocolate.” Lục Nhân thấy Phương Diệc Nhiên

đứng dậy, vắt chéo chân sai bảo.

“Chỉ biết ăn đồ ngọt thôi.” Phương Diệc Nhiên bó tay trước khẩu vị của Lục Nhân, vỗ vỗ đầu

Tiểu Bát đang nằm trên sô pha, ý bảo nó tiếp tục ngủ, y đi lấy đồ cho nó.

Phương Diệc Nhiên vừa đi hai bước, Tiểu Bát nhìn Lục Nhân ở đối diện một chút, quả quyết

nhảy xuống đuổi theo Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên nhìn Tiểu Bát bám theo mình, buồn cười, quả thật chỉ một giây cũng không

muốn xa mình sao? phongmy.wordpress.com Page 133



Lấy bánh pudding Lục Nhân muốn, nhìn xem có cái gì có thịt không, vừa lúc có cả sườn cừu

nướng, cũng cầm luôn, lại gọi thêm một phần đồ ăn nhanh lát sau mang lên, rồi mới cùng Tiểu

Bát quay về bàn.

Đặt đồ ăn xuống, Lục Nhân không lấy ngay pudding mình gọi, mà lại đoạt lấy đĩa sườn cừu của

Tiểu Bát, cười tủm tỉm cắn một miếng. Tiểu Bát thấy có người dám tranh đồ ăn của mình, liền

làm ra vẻ chuẩn bị hung hãn vồ lấy.

“Anh làm gì cứ phải trêu Tiểu Bát vậy, mau trả lại cho cậu ấy.” Phương Diệc Nhiên có chút bấc

đắc dĩ trước hành động trẻ con của Lục Nhân, giơ tay định cướp lấy đĩa trong tay hắn.

“Đâu có, tôi cũng thích món này mà.” Tránh thoát tay của Phương Diệc Nhiên, đồng thời hả hê

gặm sườn cừu trong tay, nhưng rồi đột nhiên nhảy dựng lên chỉ vào Tiểu Bát “Này, cậu làm gì

thế!”

Không ngờ Tiểu Bát chỉ quăng lưỡi một cái, thừa dịp hai người không để ý, nuốt gọn hai cái

bánh pudding chocolate của Lục Nhân, sau đó liếm liếm môi, ném cho hắn một ánh mắt khiêu

khích, nhảy lên sô pha quay về trong lòng Phương Diệc Nhiên, làm Phương Diệc Nhiên cười

nghiêng ngả.

“Chỉ có anh được ăn sườn cừu, không cho Tiểu Bát ăn pudding chocolate mà anh thích sao?

Đúng không? Tiểu Bát.” Phương Diệc Nhiên vuốt ve lông Tiểu Bát trong lòng, vui vẻ.

“Hừ, tối nay sẽ gọi thịt chó ăn!” Lục Nhân nhìn bánh pudding mình thích bị Tiểu Bát ăn mất, ảo

não đặt đĩa xuống, thật muốn giết người.

Tiểu Bát lập tức không khách khí mà gặm nốt mấy miếng sườn còn lại, làm Lục Nhân tức tới độ

lầm bầm, nhưng tất cả sườn đã bị Tiểu Bát liếm, Lục Nhân không thèm ăn đồ đã dính nước bọt

của người khác, đành phải nhìn nó vui vẻ gặm xương, tức giận đến độ muốn dùng ánh mắt để

giết nó.

Phương Diệc Nhiên thì ngược lại vui vẻ xoa tai Tiểu Bát, nhìn nó ăn mỡ dính đầy miệng, liền

cầm khúc xương giúp nó để nó gặm thịt cho tiện.

“Tôi bảo cậu chiều nó quá đấy, trách không được bộ dạng rất là thiếu giáo huấn. Nếu cậu không

nỡ ra tay, thì để tôi dạy thay cho, chẳng có quy củ gì cả.” Lục Nhân lại gọi thêm một cái

pudding, vừa ăn vừa nói.

“Tiểu Bát đâu có hư, là tự anh thích trêu cậu ấy, nếu anh ngứa tay thì tìm ai đó mà đánh chứ

đừng tìm Tiểu Bát, đi giày vò cái người ở nhà anh ý, cùng lắm thì gọi một nô lệ tới cho anh đã

tay?” Phương Diệc Nhiên đút cho Tiểu Bát ăn xong, lau nước miếng dính trên tay, đề nghị với

Lục Nhân.

“Tôi có tới mức như thế sao?” Lục Nhân gặm thìa lườm Phương Diệc Nhiên. phongmy.wordpress.com Page 134



Phương Diệc Nhiên nhún vai: “Tôi đâu biết được.” Mấy món ăn nhanh vừa gọi đã được đưa lên,

tôm chiên, cánh gà nướng, sa lát hải sản, tất cả để trong một cái đĩa lớn, Phương Diệc Nhiên lấy

một con tôm đút cho Tiểu Bát, hỏi “Ăn nữa không?”

Đương nhiên Tiểu Bát không khách khí gì nuốt trọn luôn, còn không quên liếm sạch nước tương

trên tay Phương Diệc Nhiên.

“Cậu đừng lo mỗi việc cho nó ăn.” Lục Nhân nhìn không nổi, cũng đưa một miếng tôm tới trước

mặt Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên cười, “Trên tay tôi toàn nước bọt của Tiểu Bát thôi.” Rồi há miệng cắn con

tôm trên tay Lục Nhân, chỉ còn lại đuôi tôm trong tay hắn. Tiểu Bát bật dậy trừng Lục Nhân, Lục

Nhân thì đầy khó chịu ra vẻ khiêu khích giỏi thì cắn tôi đi.

Ba người, chính xác là hai người và một sinh vật bất minh, cười cười nói nói, một buổi chiều cứ

thế trôi qua, mãi đến khi gần tới giờ ăn tối mới đi ra, đương nhiên Tiểu Bát lại chạy vào toilet để

biến về thành người.

Phương Diệc Nhiên thấy may mắn đây là câu lạc bộ, để bảo đảm sự riêng tư của khách thì ngoại

trừ cửa lớn lắp camera ra, những nơi khác không có bất cứ dụng cụ giám sát nào, khách hàng

cũng có được không gian riêng biệt, để không chạm trán nhau, bằng không, khi vào là hai người,

một lát sau lại thành một người một cún thì không biết sẽ khiến người ta hoài nghi thế nào….

“Đừng quên chuyện Phương Mặc nhé.” Hai người tạm biệt ở cửa, Phương Diệc Nhiên dặn dò.

“Được rồi, tôi không quên đâu, sẽ làm nhanh cho cậu.”

“Ừm, rảnh rỗi lại liên lạc.” Phương Diệc Nhiên cười ôm Lục Nhân một cái, vừa lúc liếc thấy bên

cạnh bồn hoa phía sau Lục Nhân, có hai người lén lút thậm thụt nhìn trộm họ, liền khẽ nhíu mày,

là ai vậy? Muốn gây phiền phức cho Lục Nhân sao? Nhưng nếu như vậy thì hành động cũng quá

vụng về rồi. Tuy nghĩ vậy nhưng Phương Diệc Nhiên vẫn nhắc nhở bên tai Lục Nhân “Cẩn thận

phía sau anh, hình như có người đang theo dõi.”

Nào biết Lục Nhân không hề bất ngờ, còn cười “Tôi biết, tôi sẽ đối phó.” Rồi ôm lại Phương

Diệc Nhiên thật chặt, sau đó thoải mái quay đầu, nhìn lướt qua phía bồn hoa phía sau, làm hai

người kia hoảng hốt lén rụt đầu vào.

Lục Nhân như là quen đối phương… Phương Diệc Nhiên nghi hoặc, có điều chuyện của hắn, lại

là loại phiền phức như là trộm vặt không dám ló mặt này, có lẽ không cần lo lắng thay hắn, phất

tay tạm biệt Lục Nhân, rồi dẫn Phương Mặc về nhà.

Bình luận





Chi tiết truyện