chương 35/ 70

Phương Diệc Nhiên xoay người đi ngủ, để lại cho Phương Mặc cái bóng lưng, không thèm nhìn

cẩu ngốc hại chết người không đền mạng này nữa, thấy được mà không ăn được sẽ bị giảm thọ

đó.

Thế nhưng, Phương Diệc Nhiên thì định ngủ, nhưng quên mất cún bự Phương Mặc thích bám

người.

Phương Diệc Nhiên vừa nhắm mắt, Phương Mặc liền tự động dính vào, nhỏ giọng ghé vào tai y

gọi: “Chủ nhân…”

Phương Diệc Nhiên lơ đi, coi như không nghe thấy, tiếp tục đếm cừu thôi miên bản thân.

Phương Mặc thấy Phương Diệc Nhiên không để ý tới mình, kéo nhẹ góc áo của y mấy cái, gọi

tiếp: “Chủ nhân.” Đồng thời thân thể càng dịch về phía y, nhưng Phương Diệc Nhiên vẫn mặc

kệ, Phương Mặc không dám làm càn, chỉ dám áp vào người y thế thôi, không dám dùng cả tay

chân quấn lấy Phương Diệc Nhiên như vừa nãy. phongmy.wordpress.com Page 106



Phương Mặc tiếp tục nhỏ giọng gọi Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên liên tục tự thôi

miên, đây là ảo giác, đây là ảo giác, đừng để ý tới cậu, đừng để ý tới cậu.

Phương Mặc có chút tủi thân, không biết Phương Diệc Nhiên bị làm sao, rõ ràng vừa rồi còn làm

cho cậu thoải mái, bây giờ đã không chịu để ý tới cậu, còn quay lưng về phía cậu, cậu đã làm gì

khiến y không vui sao? Cẩn thận dịch về phía ngược lại, đáng thương co vào mép giường, bắt

đầu lo lắng, có khi nào y lại đuổi mình đi không…

Ớ? Sao không gọi nữa rồi? Hơn nữa lò sưởi Phương Mặc vừa rời đi, Phương Diệc Nhiên đã quen

được sưởi ấm liền có chút không quen, cậu vừa tách ra liền thấy lạnh lẽo.

Đúng là kiếp trước mắc nợ cậu, Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ mở mắt, quay đầu nhìn xem

Phương Mặc làm sao, liền thấy hầu như cả người Phương Mặc đều hở ra ngoài chăn, co rúm lại

thành một cục đáng thương ở mép giường như là bị ai bắt nạt.

Trời ạ, rốt cuộc ai bắt nạt ai đây… Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ, đưa tay ôm lấy eo cậu kéo vào

lòng, cái ấy ấy bên dưới còn chưa mềm xuống dĩ nhiên là đụng vào lưng Phương Mặc, Phương

Diệc Nhiên cũng không để tâm, chỉ hỏi: “Gọi làm gì vậy?”

Phương Mặc không xoay người, nhỏ giọng nói: “Có phải anh giận không…”

Âm thanh rầu rĩ truyền đến từ phía bên kia, Phương Diệc Nhiên không cần nhìn cũng biết cái vẻ

tội nghiệp giả vờ đáng thương đó của cậu, thở dài, trả lời: “Đâu có.”

Phương Mặc vội xoay người lại, nhìn Phương Diệc Nhiên đầy chờ mong, hỏi vẻ không chắc

chắn: “Vậy, em có thể nằm sát vào chứ?”

Loại chuyện này đừng hỏi ra miệng được không… Phương Diệc Nhiên lại đen mặt, nhưng không

trả lời mà trực tiếp ôm chặt lấy tên kia, để toàn bộ cơ thể cậu dán vào người mình, thân nhiệt ấm

áp truyền tới qua làn da trần.

“Được rồi, ngủ đi.”

“Nhưng mà…” Phương Mặc do dự nói.

“Không được phép nói chuyện!” Phương Diệc Nhiên không đợi cậu nói xong liền ngắt lời, người

này đúng là dai dẳng mà.

Ừm…. Phương Mặc thầm đáp ứng, ngậm miệng không phát ra âm thanh nữa, nhưng tay thì

không nhàn rỗi trực tiếp thò xuống dưới, nắm lấy hỏa nhiệt của Phương Diệc Nhiên. Chỉ bảo là

không được nói chuyện, đâu có bảo là không được động tay.

“Em…” Phương Diệc Nhiên tí thì nghẹn, chỉ cảm thấy cái tên vốn đã nhỏ xuống một chút lập tức

liền trướng lớn, người này là ép y phải tử hình cậu tại chỗ, nuốt vào bụng thì mới bằng lòng đúng

không, lại còn đi khiêu khích y! phongmy.wordpress.com Page 107



Phương Mặc không lên tiếng, tập trung nhớ lại vừa rồi Phương Diệc Nhiên làm như thế nào, hai

tay nắm lấy bắt đầu hầu hạ bé bự kia, nhưng làm thế nào cũng không đúng, với kỹ xảo trúc trắc

đó của Phương Mặc mà muốn thỏa mãn người dày dạn kinh nghiệm như Phương Diệc Nhiên,

thực sự hơi bị khó…

Phương Diệc Nhiên bị Phương Mặc xuống tay chẳng biết nặng nhẹ làm cho có chút đau nhức,

lập tức đè tay cậu lại, khoái hoạt đời này của y còn chưa muốn bị hủy trong tay của cẩu ngốc này

đâu, vội vã ngăn cản: “Thôi dừng lại, đi ngủ đi.”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Phương Mặc cũng biết mình làm Phương Diệc Nhiên đau, liền cuống

quýt, quên luôn vừa rồi Phương Diệc Nhiên lệnh cho cậu không được lên tiếng. Cậu không thể

chỉ lo mỗi mình mình sung sướng a, cậu cũng muốn làm cho Phương Diệc Nhiên thoải mai…

“Hư… Được rồi được rồi, tôi không sao mà, ngoan ngoãn ngủ đi?” Phương Diệc Nhiên xoa đầu

Phương Mặc, dỗ cậu mau đi ngủ, thật là, đừng khảo nghiệm sự nhẫn nại của y nữa mà, y không

dám đảm bảo Phương Mặc còn đùa nghịch như thế thì mình có thể kiên trì tiếp đâu, khéo xử cậu

luôn mất.

Phương Mặc không nói gì, cứ thế an tĩnh tựa vào vai Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên

thấy cậu không kiên trì nữa, mới thở phào nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Đâu ngờ Phương Mặc còn chưa từ bỏ, chỉ cảm thấy chưa làm Phương Diệc Nhiên được thư thái,

Phương Diệc Nhiên khẳng định sẽ giận cậu, không chỉ không ôm cậu nữa, mà còn không chải

lông cho cậu, thậm chí còn đuổi cậu ra khỏi nhà.

(= . = với hình dạng này mah em vẫn còn lo tới chuyện không được chải lông sao?)

Không được! Khó khăn lắm Phương Diệc Nhiên mới hết giận cậu, cậu muốn đi theo Phương

Diệc Nhiên. Liền nhớ lại những cách làm nam giới vui thích từng chứng kiến, sau đó bỗng nghĩ

tới trước đây ở công viên từng thấy một đôi nam nữ làm chuyện đó, cái việc mà cô gái kia làm

để cho người đàn ông khoái lạc. Nghĩ vậy liền trườn như nhộng xuống phía dưới.

Cậu lại định làm gì đây? Thấy Phương Mặc mãi mới an tĩnh được chút lại động đậy, Phương

Diệc Nhiên chỉ thấy đúng là mệt muốn chết, còn chưa nghĩ xong, cái ấy đang hừng hực liền bị

đưa vào một chỗ ướt át nóng bức.

“Tiểu Bát!” Phương Diệc Nhiên kinh ngạc giữ lấy cái đầu giữa hai chân mình. Ông trời ơi, y rất

sợ Phương Mặc không cẩn thận liền cắn đứt luôn chỗ đó đó!

Cũng may Phương Mặc rất cẩn thận, cố gắng mở lớn miệng, sợ lại làm đau Phương Diệc Nhiên

như vừa nãy, đồng thời có thể làm cho thứ kia càng vào sâu trong miệng mình hơn, dù cho đã

chạm tới yết hầu cũng không quan tâm, còn chú ý không để răng cắn phải nó.

Phương Mặc ngậm thứ kia vào xong rồi không biết phải làm gì tiếp, cứ mở miệng như thế, nước

miếng không thể nuốt vào liền chảy ra, Phương Mặc vô thức liền nuốt xuống. phongmy.wordpress.com Page 108



“Ư…” Động tác này khiến Phương Diệc Nhiên phải thở dốc thành tiếng, trời ạ, thật là chết người

mà.

“Động đậy đầu lưỡi.” Phương Diệc Nhiên đành nhắc nhở cậu.

Phương Mặc cực kỳ nghe lời, Phương Diệc Nhiên bảo động liền động, nỗ lực dùng lưỡi liếm vật

trong miệng, cũng không biết có phải là Phương Mặc có năng khiếu lĩnh ngộ trong chuyện này

hay không, càng liếm càng điệu nghệ, không cần Phương Diệc Nhiên phải dạy, như là được liếm

một cục xương ngon lành, vừa liếm vừa mút, lại thêm cử động của Phương Diệc Nhiên, cuối

cùng cũng đưa Phương Diệc Nhiên tới cao trào.

Lúc Phương Diệc Nhiên muốn đẩy Phương Mặc ra thì đã không còn kịp, tinh hoa phun trào toàn

bộ bắn vào miệng Phương Mặc, Phương Mặc không kịp đề phòng, thoáng cái liền chảy thẳng

vào họng, ho khan một trận.

Phương Diệc Nhiên vội kéo cậu dậy, vỗ lưng giúp cậu điều hòa nhịp thở, không quên trách “Cẩu

ngốc!”

Phương Mặc ho một lúc mới ngừng được, hít thở không khí, lại còn vươn lưỡi liếm hết thứ dính

bên miệng, ấp úng: “Cũng không ngon.”

Phương Diệc Nhiên thật muốn đập một phát chết luôn cái tên không biết trời đất này cho xong,

xem còn dám quyến rũ y nữa không! Lại bị câu tiếp theo của Phương Mặc đánh bại hoàn toàn.

“Anh hết giận rồi đúng không?” Phương Mặc dè dặt hỏi, còn mang theo chút chờ mong.

Hóa ra quấy cả buổi chỉ là vì lo y đang giận? Phương Diệc Nhiên thấy hơi bất đắc dĩ lại có chút

yêu thương, là tại lần trước đã đuổi cậu đi sao? Kéo mạnh người kia vào lòng, nói: “Cẩu ngốc

này, đã bảo là tôi không giận nữa, còn hỏi nữa là tôi giận thật đấy. Nhắm mắt vào ngủ đi, còn lên

tiếng là cho em xuống sàn ngủ!”

“Em không phải cẩu ngốc…” Phương Mặc lẩm bẩm, mỹ mãn ôm lấy Phương Diệc Nhiên, gối

đầu lên vai y, nhắm mắt, không dám lên tiếng nữa, cậu muốn ôm chủ nhân ngủ, không thèm ngủ

dưới sàn đâu…

Bình luận





Chi tiết truyện