chương 29/ 70

Phương Diệc Nhiên xoa thái dương không nói lời nào, đương nhiên Phương Mặc cũng không lên

tiếng, hai người trầm mặc cho đến tận cửa khách sạn, tận khi Phương Diệc Nhiên đi vào phòng

vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm gì với người này? Nếu nói cậu là người tốt, thì làm gì có phongmy.wordpress.com Page 84



người tốt nào xuất hiện khó hiểu như thế, hơn nữa Phương Diệc Nhiên có thể khẳng định trước

đây hai người không quen nhau, mà nếu nói cậu là người xấu, thì làm gì có người xấu nào theo

mình nhiều ngày như thế mà chưa có ý đồ gì, lại vẫn chăm sóc cho người thần kinh thô như mình

chứ.

Phương Diệc Nhiên vào phòng, Phương Mặc cũng vào theo, sau đó tự giác đóng cửa. Phương

Diệc Nhiên vừa quay đầu lại, thấy cậu vào phòng sao mà thản nhiên, lại cảm thấy đầu đau nhức,

người này sao thần kinh còn thô hơn cả mình vậy nhỉ, cậu ta hẳn phải cảm nhận được là mình đã

biết cậu không phải người công ty chứ, vì sao vẫn theo mình một cách đương nhiên như thế, cứ

như là cậu nên ở bên mình vậy.

Phương Diệc Nhiên thở dài, trước tiên cởi bộ quần áo vướng víu này ra rồi tính. Vừa thấy

Phương Diệc Nhiên cởi quần áo, Phương Mặc rất tự giác mở hệ thống sưởi, lấy đồ trong hành lý

ra cho Phương Diệc Nhiên thay, rồi lại vào phòng tắm mở nước nóng trước.

Đi ra thấy Phương Diệc Nhiên đang kéo khóa váy, liền tới gần giúp, nắm lấy tay y. Phương Diệc

Nhiên quay đầu lại nhìn cậu một cái, buông tay để cậu kéo giúp mình, cái khóa chết tiệt đó ở sau

lưng làm y kéo mãi không được.

Phương Mặc kéo khóa giúp Phương Diệc Nhiên tới tận cùng, chiếc váy đỏ rực rơi xuống đất, lộ

ra tấm lưng gầy duyên dáng cùng đôi chân dài thẳng tắp của Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc

Nhiên cũng không ngại phô bày cảnh xuân, lấy đồ Phương Mặc đặt trên giường để mặc vào, sau

khi sắp xếp gọn gàng rồi mới chậm rãi ngồi xuống giường, nhìn Phương Mặc đứng một bên.

“Anh còn lạnh không? Có đi tắm không?” Phương Mặc ngồi xổm xuống trước mặt Phương Diệc

Nhiên, kéo tay y lại để thử thân nhiệt, cũng may, không lạnh như trước nữa.

“Không vội.” Phương Diệc Nhiên nhìn người trước mặt, sao cậu ta chẳng có chút lo lắng nào

vậy? “Trước tiên cậu nói cho tôi biết rốt cuộc cậu là ai?”

Phương Mặc nghe câu hỏi của Phương Diệc Nhiên xong, có chút chưa hiểu, nghiêng đầu nhìn

Phương Diệc Nhiên, “Em là Phương Mặc.”

“Cậu là người mẫu? Công ty quản lý của cậu là gì?”

Phương Mặc chớp mắt như có chút kỳ quái, lắc đầu nói: “Em không phải là người mẫu.”

Quả nhiên… Phương Diệc Nhiên thấy cậu thẳng thắn thú nhận, hỏi tiếp: “Vậy vì sao cậu lại đi

theo tôi?”

Lần này Phương Mặc lại trả lời rất dứt khoát, “Anh là của em…” xong rồi lại chần chờ một chút,

như đang cân nhắc lời tiếp theo.

Của cậu ta? Nghe xong câu này Phương Diệc Nhiên nhếch miệng, lời đó, y sống bấy nhiêu năm,

thật đúng chưa từng gặp qua người dám nghênh ngang tuyên bố quyền sở hữu như thế, được lắm,

gương mặt vốn đang căng ra lại nở nụ cười, vắt hai chân, dựa nghiêng vào giường, nhìn Phương phongmy.wordpress.com Page 85



Mặc ngồi xổm dưới đất, hỏi với giọng dịu dàng: “Nói vậy là cậu không định nói rõ ràng với tôi

đúng không?”

Phương Diệc Nhiên nắm cằm Phương Mặc, để cậu ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt điển trai của

cậu, ý cười trong sáng.

Phương Mặc cũng không phản kháng, để cho Phương Diệc Nhiên dùng tư thế lả lơi đó nắm cằm

mình, nhưng cũng không trả lời.

Phương Diệc Nhiên không hỏi nhiều nữa, lấy di động ra hướng về phía mặt Phương Mặc, nói:

“Cười nào.” tách một tiếng, đã dùng di động chụp một tấm, sau đó đóng điện thoại đứng dậy,

Phương Mặc đương nhiên cũng đứng dậy theo.

Phương Diệc Nhiên đi tới bên cửa, mở ra, mình thì lui sang một bên, ý tứ cực kỳ rõ ràng, mời

Phương Mặc đi ra ngoài. Y cũng không có thói quen ở chung với loại người lai lịch bất minh, dù

Phương Mặc nói là vừa gặp Phương Diệc Nhiên trên máy bay đã trúng tiếng sét ái tình nên mới

bám theo, Phương Diệc Nhiên cũng có thể chấp nhận, sẽ không đuổi cậu đi. Nhưng người này lại

không chịu nói một cái gì, còn làm ra vẻ đối xử tốt với y chân thành từ tận đáy lòng, khiến

Phương Diệc Nhiên thấy chán ghét không chịu được.

Phương Mặc theo Phương Diệc Nhiên tới cửa, thấy y mở cửa nhưng không bước ra, liền đứng đó

nhìn y vẻ thắc mắc.

Rốt cuộc Phương Diệc Nhiên không nhịn được nữa nói: “Đi ra ngoài!”

Phương Mặc như là giật mình, định hỏi Phương Diệc Nhiên vì sao, nhưng nhìn đôi mày đẹp nhíu

chặt vẻ giận dữ, Phương Mặc gãi đầu, không hiểu sao tự dưng lại giận, ai làm y giận chứ? Mình

sao… Phương Mặc ngoan ngoãn ra ngoài, đứng ở cửa nhìn Phương Diệc Nhiên vẻ đầy tội

nghiệp, vẻ mặt mang theo sự nghi hoặc lại có chút tủi thân, giống y đúc lúc Tiểu Bát bị Phương

Diệc Nhiên ép ăn thức ăn cho chó.

Có điều lúc này Phương Diệc Nhiên cố tình không để ý đến vẻ mặt của Phương Mặc, cũng

không nhìn cậu lấy một cái, ‘Rầm’ một tiếng đóng cửa lại, rồi dựa vào cửa hít sâu một hơi, như

là muốn ép cơn tức trong ***g ngực ra. Không thể phủ nhận, y có cảm tình với Phương Mặc,

thậm chí sau một thời gian thuận tiện sẽ thuận tiện ăn luôn vào bụng cũng là chuyện thuận tiện

mà thôi, sau đó thuận tiện trở thành người yêu, nhưng tất cả lại bởi vì Phương Mặc…

Phương Diệc Nhiên không hiểu, dù Phương Mặc có là sát nhân đang bỏ trốn, cũng không có gì

phải giấu cả, nói không chừng y còn giúp cậu tạo thân phận giả để trốn ý chứ, có cái gì không thể

nói được. Huống hồ Phương Mặc cũng không giống là loại người như thế, người này ngây thơ

tới độ hiếm có. Phương Diệc Nhiên có thể không quan tâm gì hết, đều có thể bỏ qua hết, chỉ có

điểm ấy là không chịu được, đến bạn bè còn quan trọng sự chân thành, huống chi…

Phương Diệc Nhiên thở dài, lại ngồi xuống giường, gọi điện thoại: “Giúp tôi điều tra một người,

tôi sẽ gửi ảnh qua cho anh.” Rồi gửi ảnh vừa chụp Phương Mặc đi, nghe được đầu kia có âm

thanh, liền nói tiếp: “Đang bận à?” phongmy.wordpress.com Page 86



“Ừm, cũng sắp về rồi, còn một show nữa của tổng công ty phải hỗ trợ.”

“Biết rồi, tôi sẽ lấy lòng giúp anh, lớn bằng đó còn có người thích ăn chocolate, đúng là… Phải

rồi, Tiểu Bát nhà tôi ở chỗ anh có bị ngược đãi không đấy? Anh có cho nó ăn uống tử tế không.”

Nhắc tới Tiểu Bát, nhớ tới cún bự luôn thích kề cận mình, tâm tình Phương Diệc Nhiên liền tốt

hẳn lên. Rời khỏi y lâu vậy không biết nó có nhớ y không, gặp lại khéo còn làm nũng cũng nên.

“Ừ, ừm, đợi tôi về sẽ bớt phần chocolate của anh cho Tiểu Bát ăn.”

“Hử? Chuyện kia anh có manh mối rồi à? Được, đợi tôi về rồi nói.”

“Không cần đâu, dù sao cũng có xe của công ty đi đón, ừ, gặp ở chỗ cũ.” Phương Diệc Nhiên

ngắt điện thoại, ngã ra giường, tiếp tục ngắm nghía điện thoại di động, khuôn mặt của Phương

Mặc chiếm toàn bộ màn hình, Phương Diệc Nhiên cứ thế vừa xoay xoay điện thoại, vừa thờ ơ

xem ảnh, trong đầu hoàn toàn rối loạn.

“Hả?” Bỗng Phương Diệc Nhiên thấy một thứ cực kỳ quen mắt trên ảnh, liền bật người dậy, nhìn

chằm chằm vào một vật ở góc ảnh, trọng miệng thì thào nói “Thứ này… sao có thể?”

Tuy khả năng không lớn, nhưng Phương Diệc Nhiên vẫn nhảy xuống giường ngay lập tức, mở

tung cửa. Y cần phải tìm Phương Mặc để xác nhận, chuyện này quá trùng hợp, một ý niệm vô

cùng hoang đường thoáng hiện lên trong đầu Phương Diệc Nhiên.

Bình luận





Chi tiết truyện