chương 61/ 70

Phương Diệc Nhiên cũng không chủ động, để kệ Phương Mặc ở trên người mình hôn hôn liếm

liếm, rất giống cún con, thấy cậu làm không đúng kiểu lại sốt ruột liền thấy buồn cười. phongmy.wordpress.com Page 212



Phương Mặc giật áo tắm trên người Phương Diệc Nhiên ra, thấy Phương Diệc Nhiên cười tủm

tỉm, lại nhìn thân thể trắng trẻo của y, dẩu môi, cúi người xuống áp lên người Phương Diệc

Nhiên, ghé vào bên tai y thì thào “Chủ nhân ~”

“Hửm?” Phương Diệc Nhiên giả vờ không hiểu, mặc kệ cậu làm nũng, xoa xoa cái đầu xù đang

tựa lên cổ mình, cười né tránh, tóc trên đầu cậu làm cổ y ngưa ngứa.

Phương Mặc không chiếm được sự hợp tác, biết chủ nhân xấu tính lại đang đùa cậu, hừ một

tiếng, há mồm ngậm lấy vành tai Phương Diệc Nhiên vừa mút vừa liếm, làm cho Phương Diệc

Nhiên không ngừng được cười.

“Tiểu Bát, em học xấu.” Phương Diệc Nhiên bóp mặt Phương Mặc, cười mắng, đổi giọng gọi

cậu là Tiểu Bát, ai bảo cậu cứ thích liếm giống như Tiểu Bát vậy.

Phương Mặc cũng không hề ngại bị Phương Diệc Nhiên gọi thế, chỉ nhăn mặt nhăn mũi, dùng

thân thể cọ cọ Phương Diệc Nhiên, sau đó dùng giọng khe khẽ mềm mại để mời mọc chủ nhân

nhà cậu. “Em muốn.”

“Muốn gì cơ?” Phương Diệc Nhiên buồn cười nắm mũi Phương Mặc, thủ đoạn làm nũng của

người này càng lúc càng lợi hại rồi, “Muốn thì tự làm đi.” Dứt lời Phương Diệc Nhiên còn giang

tay sang hai bên, bày ra vẻ em muốn làm gì thì làm.

Phương Mặc bị Phương Diệc Nhiên nắm mũi, không thở được, phải hé miệng để hô hấp, lại thè

lưỡi ra liếm ngón tay của Phương Diệc Nhiên, thấy y buông tay lại còn đuổi theo liếm tiếp,

nhưng đôi mắt đen láy thì không chớp nhìn chằm chằm Phương Diệc Nhiên, miệng thì liên tục

liếm tay Phương Diệc Nhiên, liếm từng ngón một, xong lại liếm dọc theo cánh tay đi xuống.

Học theo những điều trước đây Phương Diệc Nhiên làm với mình, Phương Mặc vuốt ve da thịt lộ

ra bên ngoài của Phương Diệc Nhiên, từng tấc từng tấc một. Phương Diệc Nhiên chậm rãi khép

mắt lại, nằm hưởng thụ sự hầu hạ của Phương Mặc, tuy động tác của Phương Mặc còn trúc trắc,

nhưng có thể cảm thụ được sự dụng tâm trong từng động tác của cậu.

Phương Mặc dùng lưỡi và tay cảm thụ từng phần thân thể của Phương Diệc Nhiên, cho đến khi

khắp người y là nước miếng mới chịu bỏ qua, hé miệng ngậm thứ đã đứng thẳng từ lâu vào

miệng.

“Ừm ~” Phương Diệc Nhiên lấy tay nâng cằm Phương Mặc, phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái,

vuốt ve cằm cậu, mở chân cho Phương Mặc làm được tiện lợi hơn.

Phương Mặc thấy hầu hạ Phương Diệc Nhiên được thoải mái, đương nhiên lại càng gắng sức,

mở lớn miệng tận lực nuốt thứ nóng rực đó vào sâu hơn, răng cẩn thận không cắn vào bảo bối

của chủ nhân, cho đến khi tới tận sâu trong yết hầu mới thôi, tiếp đó lại mút mạnh, bên tai chợt

nghe thấy tiếng Phương Diệc Nhiên thở càng lúc càng gấp.

Phương Diệc Nhiên hơi ngẩng đầu, nhổm người lên, nhìn Phương Mặc dưới thân đang chú tâm

nuốt lấy thứ đó của mình, như là ăn cái gì ngon lắm, vừa liếm vừa mút, kích thích từng trận phongmy.wordpress.com Page 213



khoái cảm trào dâng, trông dáng vẻ Phương Mặc khẩu giao giúp y quả thực rất quyến rũ, Phương

Diệc Nhiên chán nản nằm phịch xuống, thầm cảm thán kỹ xảo miệng của cẩu ngốc càng lúc càng

cao siêu, còn tiếp tục như thế này thì y sẽ tiết ra trong miệng cậu mất.

Phương Mặc đã nhận ra động tác đó, giương mắt nhìn y, miệng cũng dừng lại, kéo tay Phương

Diệc Nhiên lại đặt lên lưng mình, như là bất mãn chủ nhân chỉ lo hưởng thụ không quan tâm tới

mình vậy, làm Phương Diệc Nhiên lại thấy buồn cười, chỉ bất quá tiếng cười đó đến giữa chừng

lại bị lạc điệu, cũng bởi Phương Mặc vừa mút mạnh thứ trong miệng một cái, thiếu chút nữa làm

Phương Diệc Nhiên bắn ra.

Phương Diệc Nhiên thẹn quá hóa giận, tàn bạo lườm Phương Mặc, tay cũng không khách khí

nhéo cổ cậu, cái tên này đúng là… giờ cũng biết bắt nạt chủ nhân nhà mình rồi cơ đấy.

“Ô…” Phương Mặc ủy khuất lẩm bẩm một tiếng, giọng nói bị nghẹn trong miệng, giương mắt

nhìn chủ nhân của cậu, trong miệng vẫn còn ngậm thứ kia, dáng vẻ đó quyến rũ miễn bàn.

Dĩ nhiên là Phương Diệc Nhiên cũng không nỡ mạnh tay, cùng lắm là lườm cậu một cái thôi,

nhưng rồi thấy dáng vẻ khổ cực của Phương Mặc thì lại thương, nắm cằm cậu ý bảo cậu mở

miệng, để cậu nhả dục vọng của y ra, sau đó kéo cậu lên, nhẹ nhàng dùng miệng ma sát đôi môi

đã hơi sưng hồng, mắng “Cẩu ngốc.”

Phương Mặc còn tưởng rằng mình hầu hạ không được tốt, không biết phải làm sao, nhõng nhẽo

gọi: “Chủ nhân.”

Thế rồi tay Phương Diệc Nhiên liền sờ tới bé bự của Phương Mặc, vừa đụng vào Phương Mặc

liền rên rỉ một tiếng, toàn bộ thân thể nhũn ra trên người Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc

Nhiên buồn cười lắc đầu, tiếp tục nắm lấy dục vọng của cậu, ngón cái xoa lên lỗ nhỏ trên đỉnh,

nơi đó đã bắt đầu rơi lệ rồi.

“Ha a… Chủ… chủ nhân…” Thân thể này của Phương Mặc thực sự quá nhạy cảm, lăn qua lăn

lại lâu như vậy, Phương Diệc Nhiên vừa chạm vào cậu liền không nhịn nổi, cũng không biết vừa

rồi cậu khiêu khích lâu như vậy rốt cuộc là khiêu khích ai nữa. Phương Diệc Nhiên còn chưa làm

gì mấy, thứ trong tay đã nảy lên như là chuẩn bị đạt cao trào.

Phương Diệc Nhiên bó tay, liền nắm chặt nó, dùng ngón cái chặn ở lỗ nhỏ, không cho cậu bắn

sớm như thế, sau đó nghiêng người đặt Phương Mặc ở dưới, đồng thời tàn bạo cảnh cáo cậu:

“Không được phép bắn trước tôi.”

“Ưm… hư…” Phương Mặc mở lớn đôi mắt ngập nước nhìn Phương Diệc Nhiên để lên án y đã

ác liệt cắt ngang cao trào của cậu. Có điều yêu cầu của chủ nhân cậu lại không dám kháng lại,

đành phải tủi thân chịu đựng.

“Ngoan.” Phương Diệc Nhiên một tay cầm roi một tay cầm kẹo, cười tủm tỉm hôn Phương Mặc

một cái, tay cũng không ngừng vuốt ve thằng nhóc đã càng lúc càng lớn thêm, khiến cho Phương

Mặc gần như không thở nổi, phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, hai tay vòng lên lưng Phương

Diệc Nhiên, hai chân kẹp chặt quanh eo, cả người đều dùng sức bám lên người Phương Diệc

Nhiên. phongmy.wordpress.com Page 214



Hình như bị Phương Mặc khiêu khích làm Phương Diệc Nhiên đã hết kiên trì, lúc này Phương

Diệc Nhiên không kiềm chế nổi nữa đưa tay thăm dò vào nơi riêng tư của Phương Mặc, mấy

ngón tay xoay qua xoay lại mở rộng, rồi liền động thân vùi vào nơi ấm áp khát vọng đã lâu.

“A a!” Phương Mặc hét lên một tiếng, cả người đều run lên, chân tay lại càng cố sức quấn quít

lấy Phương Diệc Nhiên, hậu huyệt cũng xiết chặt lại.

“Tiểu yêu tinh!” Phương Diệc Nhiên mắng một tiếng, không cho Phương Mặc thời gian mà thở

đã nâng thương bắt đầu chinh phạt, từng đợt thúc vào mãnh liệt, không chỉ làm Phương Mặc liên

tục dao động trước sau, ngay đến giường cũng như là không chịu nổi mà phát ra những tiếng ‘cọt

kẹt’.

Ma sát kịch liệt như vậy, khoái cảm như triều dâng đợt sau lại cao hơn đợt trước, người nhạy

cảm như Phương Mặc làm sao chịu được, chỉ còn biết kêu rên, hồn chẳng biết đã bay đi đâu, chỉ

biết là phải ôm lấy chủ nhân nhà mình như ôm lấy tấm gỗ trôi nổi, trầm luân giữa bể dục.

Cuối cùng mặc dù là ngón tay Phương Diệc Nhiên vẫn đè lên động khẩu của Phương Mặc,

nhưng cẩu ngốc đó đã lên cao trào trước Phương Diệc Nhiên, đợi tới khi Phương Diệc Nhiên giải

phóng xong, phát hiện người này lại lén đi trước mình, đương nhiên lại lăn lộn một trận nữa, lăn

tới mức Phương Mặc liên tục khóc gọi chủ nhân Phương Diệc Nhiên mới thu tay về.

Hai người mệt mỏi rã rời nằm trên giường, cũng mặc kệ cả người là mồ hôi và dịch nhầy, cứ thế

ôm nhau ngủ, cho đến khi bị Lục Nhân gõ cửa mới tỉnh dậy.

Phương Mặc vừa rồi còn khóc gào xin tha, ngủ một giấc đã lại sinh long hoạt hổ nhanh nhảu

chạy ra mở cửa.

“Quần áo!!!” Phương Diệc Nhiên nằm trên giường hung hăng trừng mắt với Phương Mặc, cẩu

ngốc định *** đi ra mở cửa chắc.

“A.” Phương Mặc cúi người, nhặt lên áo tắm bị vứt dưới đất mặc vào qua quít, cũng không biết

là của ai, rồi chạy chân trần ra mở cửa cho Lục Nhân.

Ngoài cửa Lục Nhân đã đen cả mặt, thấy đằng sau bộ áo tắm rộng mở của Phương Mặc toàn là

dấu vết làm tình, tức giận nói: “Mấy giờ rồi còn không ăn cơm, định chết trên giường luôn hả.”

Phương Mặc ngu ngơ gãi đầu, cũng không để ý cảnh xuân của mình lồ lộ ra ngoài, không phản

bác Lục Nhân, coi như là thừa nhận, còn ngốc nghếch quay đầu lại nhìn Phương Diệc Nhiên

đang nằm trên giường: “Chủ nhân, có muốn dậy ăn không ạ?”

Nghe tiếng chủ nhân đó, Lục Nhân đầu tiên là ngẩn người, sau đó đảo mắt một cái, thầm mắng

Phương Diệc Nhiên không dạy dỗ tử tế, nếu để người khác nghe thấy thì không biết sẽ nghĩ thế

nào, tuy rằng hai tên này có lẽ cũng chẳng quan tâm đánh giá của người khác.

Kỳ thực Lục Nhân trách lầm Phương Diệc Nhiên, không biết là Phương Diệc Nhiên đã dạy cậu

mấy trăm lần rồi, nhưng Phương Mặc trước mặt thì vâng vâng dạ dạ, quay đầu liền quên, vẫn phongmy.wordpress.com Page 215



thích gọi y là chủ nhân, lại còn thích *** tung tăng khắp nhà, y cũng quen rồi nên mặc kệ

cậu.

Lười biếng lật mình một cái ở trên giường không lên tiếng, Phương Mặc tưởng y không nghe

thấy, lại lon ton chạy về giường, hôn một cái lên đầu vai lộ ra ngoài của Phương Diệc Nhiên, sau

đó ghé vào bên tai hỏi thêm lần nữa.

Phương Diệc Nhiên vẫn không để ý tới cậu, Phương Mặc lại lay lay Phương Diệc Nhiên, dùng

mặt cọ vào mặt y, dài giọng liên tục gọi chủ nhân chủ nhân, rốt cuộc làm Phương Diệc Nhiên

cũng bó tay, quay đầu: “Tôi đi tắm.”

“Em giúp anh tắm.” Phương Mặc hớt hải đuổi theo, để lại Lục Nhân đứng ngoài cửa xem, mặt

còn đen hơn cả Bao Công.

Lúc bốn người ăn cơm đã hơn tám giờ, bởi vì Lục Nhân gọi hai người họ dậy không phải để ăn

cơm, mà là nấu cơm… Cơm vẫn là Phương Mặc tắm xong mới xuống lầu làm, Phương Mặc thì

cảm thấy không sao, còn Phương Diệc Nhiên thì xót vô cùng, lườm Lục Nhân một cái, tên này

bắt đầu sai khiến cả người của y rồi, mà không nghĩ lại xem vừa nãy là ai hành hạ người ta trên

giường, lúc đấy thì chẳng thấy xót tí nào.

Hai người Phương Diệc Nhiên mang vẻ mặt thỏa mãn sau khi hành sự, làm cho Nhậm Phong

liên tục nhìn cả hai, sau đó là cười ám muội, hết nhìn Phương Mặc rồi nhìn Phương Diệc Nhiên,

như là âm mưu muốn thấy được gì từ trên mặt họ, dáng vẻ hèn mọn đó làm Lục Nhân phải đạp

cho một cái.

“Đúng rồi, nhóc con kia đâu?” Ăn xong cơm, Phương Diệc Nhiên mới vỗ trán nhớ ra nãy giờ

không thấy bóng dáng của cún con.

“Không phải là cún nhà cậu sao, sao lại hỏi tôi.” Lục Nhân nằm nghiêng trên sô pha nói.

“Khi đến không phải là anh ôm nó sao? Ném vào đâu rồi?” Phương Diệc Nhiên cũng đặt mông

lên sô pha, hỏi Lục Nhân.

Nhậm Phong ngồi cạnh nghe mà toát mồ hôi, hai cái người này đúng là, một chú cún đáng yêu

như thế mà bị họ quên bẵng luôn, hoàn toàn không nhận ra nó đã biến mất. Nhậm Phong lau mồ

hôi, nhặt nhóc con đang rúc vào góc sô pha để ngủ ra đưa cho Lục Nhân, vừa vào nhà hắn đã đặt

nó vào đó, rất sợ hai người này ngồi xuống liền đè chết nó.

Nhóc con bị đánh thức, mở to đôi mắt mông lung nhìn Lục Nhân đang ôm mình, dùng đầu cọ

ngón tay hắn, rồi nằm lên bụng hắn tiếp tục ngủ. Phương Diệc Nhiên thò tay đùa nó, nó cũng

không giận, thè lưỡi liếm ngón tay của y, trông rất là khoan dung đại lượng.

Ngược lại Phương Mặc thì ghen tuông giật ngay tay Phương Diệc Nhiên lại, không cho nhóc con

liếm.

phongmy.wordpress.com Page 216

Bình luận





Chi tiết truyện