chương 45/ 70

“A lô, xin chào…” Phương Diệc Nhiên thò tay lên tủ đầu giường lấy di động, nheo mắt cũng

không thấy chữ ở trên, liền mơ mơ màng màng bấm nút nghe.

“Ừm, ừm?” Phương Diệc Nhiên thoáng cái tỉnh táo, nhìn vào giờ trên điện thoại, trời ạ, sắp mười

một giờ, “Xin lỗi, tôi ngủ quên.”

“Không sao, hôm qua uống hơi quá chén.”

“Ừm, không cần đâu, chiều tôi sẽ tới công ty, tuyển tập quảng bá cho sản phẩm mới còn chưa

quyết định xong.”

Phương Diệc Nhiên đột nhiên trợn trắng mắt, nhìn cái tên đang gối lên ngực mình ngủ say, vuốt

ve đầu cậu nói: “Nói bậy, hôm qua Chu Viêm chỉ đưa tôi về thôi, chẳng có gì xảy ra cả.”

Không xảy ra chuyện gì với Chu Viêm, có điều, với một người khác thì có. Phương Diệc Nhiên

đau đầu xoa trán, cúp điện thoại của vị sếp bà tám.

Lại nhìn cái tên nãy giờ vẫn không bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện điện thoại, bình thường chỉ

cần một chút động tĩnh cũng làm cậu tỉnh giấc, hôm qua có lẽ thật sự làm cậu mệt rồi, nghĩ tới

đó, Phương Diệc Nhiên lại cười khổ.

Không ngờ y lại nhân dịp rượu vào hưng phấn rồi cứ vậy chiếm lấy Phương Mặc, còn chưa làm

rõ mối quan hệ đã ăn người ta sạch sành sanh rồi. Hoang đường nhất chính là, bản thân y cũng

không nhớ đã làm mấy lần, đầu tiên là ở hành lang ra vào, sau đó chuyển chiến trường sang sô

pha trong phòng khách, ở đó thì chính thức ăn gọn cậu, sau đó lại lăn lên giường làm hết lần này

sang lần khác, hình như khi tắm lại quấn quít lấy nhau…

Ngón tay Phương Diệc Nhiên cuốn cuốn tóc Phương Mặc, cuốn vào rồi lại thả ra, nghĩ lại cả

đêm qua miệt mài, thật sự đã ăn Phương Mặc sạch sẽ từ trong ra ngoài, làm cho cậu khóc tới

khản tiếng, không bắn nổi một chút gì nữa mới thôi. Đáng ghê tởm nhất là: Cái tên này rõ ràng

đứng cũng không vững nữa, mà vẫn còn dùng sức xoay eo dán chặt vào người y, vậy nên chuyện

cậu bị làm tới ngất xỉu mới thôi, cũng có một nửa trách nhiệm ở bản thân cậu! phongmy.wordpress.com Page 149



Bất quá, Phương Diệc Nhiên hơi nhổm dậy, nhìn Phương Mặc vẫn nằm trên ngực mình, vẻ mặt

thỏa mãn, chọt chọt vào mặt cậu, thở dài, nói cho cùng vẫn là bản thân không biết kiềm chế a,

sau khi làm thì hoàn toàn quên mất Phương Mặc là lần đầu tiên, hoàn toàn không quan tâm tới

cậu.

Dù sao cũng đã muộn rồi, ăn xong bữa trưa rồi hẵng đi làm, Phương Diệc Nhiên cũng không vội

dậy, cứ thế ôm Phương Mặc nhìn cậu ngủ say như heo con, thỉnh thoảng còn nắm mũi cậu, chọt

vào mặt cậu, một tay thò vào chăn vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Phương Mặc.

Trong lòng cân nhắc, bản thân thích Phương Mặc là không nghi ngờ gì rồi, nhưng Phương Mặc

thì sao, có bao nhiêu thích mình đây? Nghĩ tới đây Phương Diệc Nhiên không khỏi ảo não, nhẽ

ra không nên gạo nấu thành cơm trước khi Phương Mặc hiểu rõ tình cảm với mình, vạn nhất thực

sự Phương Mặc đối với y chỉ là sự không muốn xa rời đối với chủ nhân, thì lúc đó phải giải

quyết thế nào, nếu Phương Mặc gặp được người thực sự thích, thì mình còn có thể buông tay

sao?

“Chủ nhân…” Phương Mặc thì thào một tiếng, không chịu nổi sự quấy rối của Phương Diệc

Nhiên, rụt đầu lại, trốn gọn vào trong chăn, vẫn còn chưa tỉnh lại.

Phương Diệc Nhiên cười, xoa xoa đỉnh đầu lộ ra ngoài của cậu, cẩn thận rời đầu cậu từ trên ngực

sang chiếc gối bên cạnh, nghiêng đầu nhìn người đang ngủ say, hôn một cái lên bờ môi khẽ

nhếch của cậu, rồi xoay người xuống giường, không ngờ người nãy giờ bị y quấy rầy vẫn không

chịu dậy, mà y vừa ngồi dậy thì cậu liền tỉnh.

Thắt lưng bị ôm lấy, sau đó một cái đầu xù cọ lên lưng y, Phương Diệc Nhiên buồn cười quay

đầu lại, vỗ cái tên đang cọ vào người mình, “Tỉnh rồi sao?”

“Ừm…” Phương Mặc dụi mắt, nhìn rõ Phương Diệc Nhiên ở bên cạnh, tiếp đó liền trườn cả

người lên.

Phương Diệc Nhiên bị cậu lôi kéo nằm lại giường, ôm lấy cậu, vuốt ve lưng trần trơn nhẵn, nói:

“Còn buồn ngủ sao? Em ngủ tiếp đi.” Có thể không mệt ư… Hôm qua hai người họ gần như ầm ĩ

tới hừng đông, rồi mình mới tha cho cậu đi ngủ.

Phương Mặc chỉ “Ừm”, nhưng không buông tay, lại còn càng táo tợn ngo ngoe trên người

Phương Diệc Nhiên như con sâu.

“Em ngủ đi, tôi phải đi làm rồi.” Tay Phương Diệc Nhiên trượt dọc theo lưng cậu, lưu luyến trên

cái mông cong cong, hôm qua chính nơi đó đã đem lại cho y hưởng thụ tuyệt diệu, nghĩ rồi, ngón

tay bất giác theo khe hở tìm được nơi tiêu hồn đó.

Mãi đến khi Phương Mặc “A” một tiếng, Phương Diệc Nhiên mới ý thức được là nơi bị sử dụng

quá độ đó đã sưng đỏ cực kỳ.

Phương Mặc vốn đang vùi trong lòng y bỗng nhiên ngẩng đầu, ghé vào trên người Phương Diệc

Nhiên, nhìn y từ trên cao xuống, Phương Diệc Nhiên còn tưởng cậu muốn chỉ trích hành vi khác phongmy.wordpress.com Page 150



người của mình ngày hôm qua, cũng đã chuẩn bị tốt lời xin lỗi với cậu, không ngờ Phương Mặc

híp mắt cười, cúi đầu chụt một cái lên môi y.

“Của em.” Rồi lại nằm xuống, cười khúc khích một mình, cười xong lại vươn người hôn một cái

lên miệng y, rồi lại cười trộm.

Phương Diệc Nhiên quả thực mờ mịt không hiểu gì, chẳng lẽ bị làm tới ngu người rồi ư? Sờ sờ

trán cậu, không bị nóng mà… Rồi lại bị Phương Mặc hôn một cái lên bàn tay đang sờ trán cậu.

Cậu vui cái gì vậy? Chẳng lẽ là vui vì bị mình lăn qua lộn lại mà làm… Phương Diệc Nhiên thẹn

thùng.

Phương Mặc cảm thấy vẻ mặt nghi hoặc của Phương Diệc Nhiên, liền ngừng cười, hỏi vẻ không

chắc: “Anh quên rồi sao?”

“Gì cơ?” PHương Diệc Nhiên thật không hiểu cậu đang vui chuyện gì.

“Anh đã đồng ý rồi!” Phương Mặc không cười nữa, trừng mắt nhìn Phương Diệc Nhiên.

Mình đồng ý cái gì ta? Phương Diệc Nhiên càng thêm không hiểu, Phương Mặt nhất thời cụt

hứng, nhìn Phương Diệc Nhiên lại còn mang theo chút buồn bực, rồi thất vọng ngã vào người

Phương Diệc Nhiên, miệng còn lẩm bẩm “Rõ ràng anh đồng ý rồi, đã đồng ý rồi.”

Lẽ nào trong lúc cùng cậu hoan hảo mình đã đáp ứng cái gì sao? Tỷ như mua thịt cho cậu ăn?

Đừng trách Phương Diệc Nhiên nghĩ tới thịt, quả thực là cẩu ngốc Phương Mặc chẳng có gì ham

mê, chỉ có biết ăn thịt mà thôi… Muốn ăn thì ăn, mình cũng đâu có nói là không cho ăn đâu, sao

nghe Phương Mặc như ý là mình đã đồng ý chuyện gì đó rồi lại định nuốt lời không bằng.

Phương Diệc Nhiên còn đang định hỏi rốt cuộc là mình đồng ý chuyện gì, Phương Mặc đã nhổm

người hôn thật mạnh lên môi Phương Diệc Nhiên, cho đến khi chính cậu cũng không thở nổi mới

buông ra.

“Anh đồng ý là chỉ hôn một mình em.” Phương Mặc hung dữ nói, nhìn chằm chằm Phương Diệc

Nhiên, mắt không hề chớp, rồi bỗng thân thể mềm nhũn, mang theo chút nhún nhường lấy lòng,

“Anh muốn gì cũng được, miễn là đừng hôn người khác.”

Phương Mặc nhẹ nhàng cọ cọ vào Phương Diệc Nhiên, dùng ánh mắt cún con để nhìn Phương

Diệc Nhiên, cho đến khi làm Phương Diệc Nhiên dở khóc dở cười, hóa ra là cậu nói chuyện

này…

“Ừm, chỉ hôn mình em thôi.” Phương Diệc Nhiên cười đáp ứng, kỳ thực y muốn hỏi Phương

Mặc, rằng cậu có nghĩ vì sao lại không muốn y hôn những người khác không, nhưng rồi lại sợ

nghe được đáp án mà mình không mong muốn, cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ hôn cậu một cái,

coi như là hứa hẹn. phongmy.wordpress.com Page 151



Được Phương Diệc Nhiên đồng ý, Phương Mặc lập tức vui vẻ, vô cùng thân thiết mà cọ lung

tung lên người Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên xoay người chặn cái tên lộn xộn này lại, nghiêm túc hỏi cậu: “Có thích

chuyện hôm qua tôi làm với em không?”

Phương Mặc gật đầu thật mạnh.

“Chuyện như hôm qua chỉ có thể làm với người mình thích, không thể tùy tiện làm với người

khác.” Ánh mắt Phương Diệc Nhiên sáng quắc nhìn chằm chằm Phương Mặc mà nói.

Nhưng Phương Mặc chỉ là nhìn lại Phương Diệc Nhiên, rồi gật đầu.

Phương Diệc Nhiên cảm thấy cụt hết cả hứng. Mình đang hy vọng gì thế này? Mong rằng cậu sẽ

nói rằng ‘em thích anh mà, sẽ không làm với người khác đâu’ sao? Ngay đến Phương Diệc

Nhiên còn cảm thấy mình buồn cười, hy vọng nghe được lời hứa hẹn từ miệng cẩu ngốc này ư?

Vậy không phải là cùng nhau điên sao… Xoay người bò dậy, đè Phương Mặc cũng đang nhấp

nhổm xuống.

“Em ngủ tiếp đi, tôi đi làm bữa trưa.” Nói rồi vỗ vỗ đầu cậu, căn bản không đợi Phương Mặc trả

lời, liền mặc quần áo quay đầu ra khỏi phòng.

Ra khỏi cửa phòng, mệt mỏi tựa lên vách tường. Rõ ràng đã ăn sạch người ta rồi, thân thể thì

thỏa mãn, nhưng trong lòng thì sao? Không biết vì sao cái cảm giác thỏa mãn sau khi làm xong,

vừa rồi đã không còn sót chút gì…

Khi đi ngang qua phòng khách, thoáng nhìn thấy trên bàn bày đầy món ăn tinh tươm, Phương

Diệc Nhiên tới gần, hiển nhiên đây là bữa tối mà hôm qua Phương Mặc chuẩn bị để chờ y, đều là

những món mà y dạy cậu, nhưng mình thì lại phải đi dự tiệc, khi về cũng không nghĩ tới chuyện

ăn tối, mà ngược lại ăn luôn cả Phương Mặc, bữa cơm này cứ bị bỏ mặc y nguyên trên bàn như

vậy, món ăn vốn rực rỡ màu sắc cũng đã sớm biến thành một bàn cơm tàn canh nguội.

Phương Diệc Nhiên kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy bát đũa đã dọn sẵn, gắp một miếng thức ăn

nguội cho vào miệng, cảm giác lạnh lẽo, hơn nữa cẩu ngốc này lại cho muối quá tay, căn lửa

cũng không chuẩn, thịt chiên hơi kỹ quá…

“Sao anh lại ăn đồ nguội vậy? Để em đi hâm lại.” Phương Mặc cũng dậy theo Phương Diệc

Nhiên, đã vậy lại chỉ mặc độc mỗi cái áo trong của Phương Diệc Nhiên, bên dưới không mặc gì.

Phương Diệc Nhiên vừa quay đầu liền thấy dáng vẻ mời gọi này của Phương Mặc, thực sự không

biết nói sao, nếu không phải mình hết lần này đến lần khác dặn cậu không được *** đi lại

trong nhà, có khi đến áo trong cậu cũng không thèm mặc. Mà đáng chết chính là, thà cậu không

mặc gì cho xong, đằng này chỉ mặc mỗi một cái áo, vạt áo khó khăn lắm mới che được phía

dưới, lúc bước đi lại như ẩn như hiện, không phải càng thêm đòi mạng sao… phongmy.wordpress.com Page 152



Y vội mở hệ thống sưởi ở phòng khách lên, chỉ mặc có một chút như thế mà cũng không sợ lạnh,

đoạt lấy chén đĩa trong tay cậu, kéo người đi mặc quần áo, “Mau mặc đồ vào, không thấy lạnh à,

để đấy cho tôi.”

“Em có mặc a.” Phương Mặc kéo kéo cái áo trên mình, lầm bầm.

Phương Diệc Nhiên lườm cậu, “Còn chưa đi à.” Nhưng thoáng thấy trên cổ và ngực cậu chỗ nào

cũng là dấu vết còn sót lại, dấu hôn chạy thẳng một đường xuống cho đến khi bị áo che mất, vội

vàng nhìn tránh đi chỗ khác. Cứ nhìn tiếp nữa, y không dám đảm bảo sẽ không ăn người ta thêm

một lần nữa.

“Ừm…” Phương Mặc không tình nguyện quay về phòng, hai đùi trắng tuyết cứ lắc lư trước mắt,

phía trong toàn là vết xanh tím, về phần ai làm ra đương nhiên không cần phải hỏi.

Phương Diệc Nhiên ảo não bóp trán, hâm nóng hết đồ ăn, rồi theo vào phòng, vừa lúc Phương

Mặc đang mặc quần, hơi xấu hổ hỏi: “Có chỗ nào khó chịu không? Không khỏe thì nói cho tôi

biết.”

Phương Mặc nhìn dấu vết trên người mình, lắc đầu.

“Thật chứ?” Tên này mà nói mấy lời kiểu không đau thì rất không đáng tin, Phương Diệc Nhiên

cực kỳ nghi ngờ dây thần kinh cảm giác đau của cậu không giống người thường.

Phương Mặc gật đầu, rồi lại tiến tới trước mặt Phương Diệc Nhiên, nhìn sắc mặt của Phương

Diệc Nhiên, vòng tay ôm lấy y cọ cọ, “Thực sự, không khó chịu, chính là…”

“Chính là sao?” Nếu thật sự có chỗ không ổn, vẫn nên đi bệnh viện khám, mất mặt cũng đành

chịu.

Phương Mặc vặn vẹo người mấy cái, “Chính là hình như không có sức lực gì cả.” Cả người đu

lên Phương DIệc Nhiên, nhìn đôi môi Phương Diệc Nhiên lúc khép lúc mở, không chống lại nổi

sự mê hoặc, liền tiến sát lại hôn nó, trong lòng ngọt ngào vô cùng, chủ nhân đã đồng ý chỗ này

chỉ hôn mình cậu thôi, là của cậu.

Phương Diệc Nhiên bó tay, cái tên này đúng là… Đợi khi cậu thả ra mới nói: “Tôi còn chưa đánh

răng rửa mặt đâu.”

“Không sao, em cũng chưa.” Phương Mặc cười, làm Phương Diệc Nhiên lại trợn trắng mắt,

không rũ được Phương Mặc bám dính như keo con voi ra, đành phải giữ nguyên như thế cùng

nhau đi đánh răng rửa mặt phongmy.wordpress.com Page 153

Bình luận





Chi tiết truyện