chương 46/ 70

Hai người hâm lại thức ăn hôm qua, bữa trưa cứ vậy là xong, Phương Diệc Nhiên thì sao cũng

được, Phương Mặc thì có ăn là tốt rồi, cho nên hai người ăn uống cũng vui vẻ.

Ăn xong, Phương Diệc Nhiên đi làm, cái đuôi Phương Mặc đương nhiên đòi theo, hai người

chậm rãi đi bộ đến cơ quan, trời âm u, lạnh cực kỳ, gió lạnh thổi táp vào mặt, Phương Diệc

Nhiên rụt cổ vào áo, muốn gọi xe taxi, nhưng lại nhìn Phương Mặc đi bên cạnh, người này hình

như ước gì vĩnh viễn không đi đến nơi, chỉ thích cả ngày bám lấy mình, nghĩ tới đây Phương

Diệc Nhiên không khỏi mỉm cười, liền thôi ý định gọi xe, quên đi, coi như là vận động một chút

cho ấm tay ấm chân.

Phương Mặc đi bên cạnh Phương Diệc Nhiên, chắn gió thay y, thấy Phương Diệc Nhiên như là

sợ lạnh, liền nắm tay ủ ấm cho y, hoàn toàn không quan tâm người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ sao.

Cũng may trời lạnh, người trên đường đều đi lại vội vã, không có thời gian chú ý hai người đàn

ông tay nắm tay.

Rõ ràng mỗi ngày Phương Mặc đều đưa Phương Diệc Nhiên đi làm như thế này, nhưng bởi vì cả

đêm qua điên cuồng, hình như giữa hai người có một chút thay đổi, như có gì đó mọc rễ nảy

mầm giữa họ. Phương Diệc Nhiên sẽ lơ đãng nhìn Phương Mặc, mà mỗi lần như vậy đều thấy

Phương Mặc cười tủm tỉm nhìn lại mình. Nhưng là cái gì cũng không thay đổi, chỉ có Phương

Diệc Nhiên khác thường, với mức độ ngốc nghếch của Phương Mặc thì có lên giường hay

không, Phương Diệc Nhiên vẫn là Phương Diệc Nhiên, chủ nhân của cậu, đối với cậu bây giờ và

trước kia cũng không có gì khác biệt cả.

Dù đi chậm tới mức nào, thì vẫn sẽ đến nơi, Phương Mặc ở chỗ cũ nhìn theo Phương Diệc Nhiên

đi qua cửa, Phương Diệc Nhiên vẫy tay tạm biệt, vừa vào thang máy liền mở điện thoại ra nhìn,

nghĩ rằng cẩu ngốc kia nhất định sẽ gọi cho mình, nhưng đến khi y đi vào trong phòng làm việc

rồi di động vẫn không kêu tiếng nào.

Phương Diệc Nhiên đi tới cửa sổ nhìn xuống, đã không thấy bóng dáng Phương Mặc đâu nữa, có

lẽ là về nhà rồi. Phương Diệc Nhiên xoa trán, thầm thở dài một tiếng, rốt cuộc là ai không nỡ rời

ai đây, sao bây giờ mình lại cũng trở thành như là không nỡ xa Phương Mặc thế này, thật là càng

bước càng thụt lùi, giống như là cô gái mười bảy mười tám lần đầu biết yêu. phongmy.wordpress.com Page 154



Phương Diệc Nhiên lắc đầu, đẩy Phương Mặc ra khỏi suy nghĩ, muốn coi cậu như những đối

tượng tình một đêm trước đây, làm xong thì thôi, trên giường là trên giường, dưới giường là dưới

giường, trước đây Phương Diệc Nhiên vẫn làm vậy rất tốt, tuy Phương Diệc Nhiên vẫn có

nguyên tắc là thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, nhưng thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện ngoài ý

muốn, vậy nên dù là xảy ra quan hệ với người mà thường xuyên phải giáp mặt, thì hôm sau tỉnh

dậy y cũng có thể coi như là chuyện chưa từng xảy ra, tuyệt đối không ảnh hưởng tới công việc.

Nhưng lần này đối tượng là Phương Mặc, hình như lại có điều gì đó khác, dáng vẻ ngốc nghếch

ngây thơ của Phương Mặc và bộ dạng tội nghiệp của Tiểu Bát không ngừng hiện lên trong tâm

trí, giống như là bị ếm bùa, thấy quần áo thì sẽ tưởng tượng mặc trên người Phương Mặc trông sẽ

rất ổn, thấy người mẫu thì sẽ nghĩ bộ này mà ở trên người Phương Mặc thì còn đẹp hơn, ngay cả

bút trên tay cũng không chịu khống chế, rục rịch muốn vẽ trang phục cho Phương Mặc, muốn

thiết kế đồ cho cậu, muốn nhìn cậu mặc đồ mà chính tay y thiết kế.

Đây là một sự thôi thúc trước nay chưa từng có, dù cho Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân quen

nhau lâu như vậy, có thể nói là mối quan hệ thân thiết không tầm thường, bản thân cũng chưa

từng có ý định thiết kế trang phục cho hắn… Dù là Lục Nhân có yêu cầu, y cũng chỉ từ chối khéo

mà thôi. Nhưng giờ thì sao? Cứ cầm bút lại lại không để ý tới những thiết kế trước mắt, tư tưởng

không chịu khống chế cứ nghĩ tới cái gì sẽ hợp với Phương Mặc, với dáng người cậu nên thiết kế

kiểu dáng thế nào, màu sắc phối hợp làm sao mới có thể làm nổi bật khí chất của Phương Mặc.

Phương Diệc Nhiên buông bút, nhìn những mẫu trước mắt, đều là thiết kế không ra nam cũng

không ra nữ, y rõ ràng thích thiết kế trang phục nữ đáng yêu, nhưng giờ lại vẽ ra những mẫu cực

kỳ trung tính.

Hít sâu một hơi, Phương Diệc Nhiên bỗng nghĩ cũng nên tách ra với Phương Mặc một thời gian,

như vậy rất không bình thường, cực kỳ không bình thường, nếu cứ để sự việc tiếp diễn, y nghĩ y

sẽ ngày càng trầm luân, như vậy quá dễ bị tổn thương, vạn nhất bị Phương Mặc thương tổn rồi, y

không dám cam đoan bản thân sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì…

Có lẽ cho tới giờ không ai có thể giống như Phương Mặc tiếp cận cuộc sống của y như thế, dù là

Lục Nhân cũng chưa từng. Y và Lục Nhân luôn giữ một khoảng cách nhất định, lại không tìm

hiểu quá sâu vào đời tư của đối phương, cũng ít chia sẻ bí mật riêng, lúc ở chung thì rất vui vẻ,

cảm giác cực kỳ thoải mái, hoàn toàn không giống với Phương Mặc, Phương Mặc đã hòa vào

cuộc sống của y, biến thành một phần trong đó, như vậy rất không ổn, tuy bây giờ còn chưa có

gì, nhưng nếu như, vạn nhất Phương Mặc muốn ra đi, cuộc sống của y có khi nào bởi vì cậu mà

tan tành không?

Phương Diệc Nhiên cứ tự hỏi như vậy, nghĩ tới sau này nên ở chung với Phương Mặc như thế

nào, có cần xác nhận rõ ràng hay giữ khoảng cách với cậu không, hay là mình cần phải tách xa

cậu để bình tĩnh lại. Cũng may mà lúc bắt đầu thì Phương Diệc Nhiên bị Phương Mặc ảnh hưởng

hoàn toàn không thể làm việc, nhưng sau đó thì suy nghĩ càng lúc rõ ràng, càng linh hoạt, hiệu

suất công tác cũng cao không ít, mà khi y toàn tâm toàn ý vào công việc thì ngược lại cũng

không nghĩ tới cái tên ngốc nghếch Phương Mặc làm thế nào cũng không rũ bỏ được kia nữa. phongmy.wordpress.com Page 155



Bất chợt ngẩng đầu thấy bên ngoài một màu trắng xoá, Phương Diệc Nhiên không quá để tâm lại

cúi xuống vùi đầu xử lý công việc, nhưng rồi lại ngẩng phắt lên. Màu trắng? Nhìn kỹ mới nhận

ra tuyết đã rời rồi, cũng không biết là từ bao giờ, bông tuyết tán loạn rơi xuống, đã tích thành

một tầng dày, nhìn ra ngoài trên cây hay nóc nhà cũng đã toàn là màu trắng, rồi nhìn sắc trời, đã

tối đen.

Phương Diệc Nhiên nhìn đồng hồ, hoá ra đã tám giờ rồi, không ổn, Phương Diệc Nhiên rủa thầm

một tiếng, vội đóng máy tính mở cửa chạy vào thang máy, chết tiệt, không ngờ lại chẳng để ý

thời gian, Phương Mặc ngốc sẽ không chờ dưới lầu từ bấy tới giờ chứ?

Hẳn là không, lâu lắm không thấy mình đi ra, chắc chắn cậu sẽ gọi điện thoại, hơn nữa dù có

ngốc tới đâu cũng không chờ suốt dưới tuyết rơi như thế đâu. Phương Diệc Nhiên lao ra thang

máy, nhìn về phía Phương Mặc hay đứng chờ mình, không có ai, thở phào một cái, cũng may

không ở đây, y rất sợ cậu cứ đứng hơn ba tiếng như thế dưới trời tuyết.

Lấy di động ra gọi cho Phương Mặc đồng thời nhìn bốn phía xung quanh, nhẽ ra cậu phải tới đón

y chứ nhỉ, không biết đang ở đâu?

Vừa bước ra cửa lớn, trước mặt từng trận gió lạnh, còn mang theo hoa tuyết, lạnh tới mức

Phương Diệc Nhiên phải run rẩy, thời tiết hôm nay thật tồi tệ, sắp vào xuân rồi mà còn có trận

tuyết lớn như thế, điện thoại truyền tới tiếng tút dài, khiến Phương Diệc Nhiên càng thêm nôn

nóng, không biết Phương Mặc gặp chuyện gì, đã sớm quên phắt chuyện vừa rồi nghĩ phải giữ

khoảng cách với Phương Mặc.

“Chủ… Diệc Nhiên…” Tay đột nhiên bị ai đó kéo, Phương Diệc Nhiên quay lại, là Phương Mặc.

Thở phào nhẹ nhõm, cũng may cậu còn chưa quá ngốc, biết có thể vào sảnh của công ty để chờ.

Phương Mặc đi ra từ cửa lớn phía sau, cứ tưởng là không ngốc tới mức chờ ba tiếng, nhưng nhìn

kỹ lại phát hiện trên tóc và áo măng tô của Phương Mặc toàn là nước, rõ là vết tuyết tan, nhìn là

biết thời gian cậu đứng trong tuyết cũng không ngắn. Nhất thời Phương Diệc Nhiên liền cao

giọng, mắng: “Em đi đâu vậy hả?”

Phương Mặc vốn đang vui vì được thấy Phương Diệc Nhiên, lại bỗng nhiên bị Phương Diệc

Nhiên quát, có chút không biết phải làm sao. Không biết vì sao chủ nhân đột nhiên lại nổi giận,

còn tưởng là y không vui vì cậu không đứng chờ ở chỗ cũ, làm y không tìm được, liền giải thích:

“Là hắn ta… vừa rồi cứ nhất định kéo em vào, em… không có rời đi mà.”

Lúc này Phương Diệc Nhiên mới để ý phía sau Phương Mặc còn một người nữa, nhìn khá quen

mắt, có điều Phương Diệc Nhiên không nghĩ ra là ai.

Người nọ cũng nhận ra là Phương Diệc Nhiên đã quên phải xưng hô thế nào với mình, vội nhắc

nhở: “Tôi họ Hứa.”

Thật muốn mắng cho cẩu ngốc này một trận, không thấy mình xuống cũng không biết đường lên

tìm sao, không tìm cũng không biết gọi điện thoại sao, không gọi điện thoại cũng không biết là phongmy.wordpress.com Page 156



tuyết rơi lớn như vậy phải tìm chỗ trú sao, vuốt bàn tay lạnh lẽo của cậu, còn lạnh hơn tay y rất

nhiều, liền biết rằng thời gian cậu đứng dưới tuyết không ngắn.

“Hứa tiên sinh, thế này là?” Có điều có người ngoài ở đây, Phương Diệc Nhiên phải dồn nén cơn

tức trong bụng, kéo Phương Mặc vào sảnh công ty, rốt cuộc nhớ ra vị Hứa tiên sinh này là ai,

chính là người săn tìm muốn mời Phương Mặc làm người mẫu kia.

“À, Phương tổng, vừa rồi tôi thấy Phương tiên sinh đứng ngoài trời tuyết lớn như thế, hình như

đang đợi ai, thấy trời lạnh quá nên kéo cậu ta vào chờ, tiện thể tâm sự chút.”

Phương Diệc Nhiên hung hăng quay đầu lại trừng mắt với Phương Mặc, tên này nếu không ai

kéo vào thì chắc là cứ ngốc nghếch đứng ngoài đó à, có đầu óc hay không vậy!

Cái cậu họ Hứa kia cũng chỉ biết lờ mờ quan hệ giữa Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc, hiển

nhiên người Phương Mặc đợi là Phương Diệc Nhiên, vừa rồi thấy cậu đứng dưới trời tuyết lớn

như thế, quả thật chỉ vì sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng bây giờ trông Phương Diệc Nhiên

hình như hơi giận, chẳng lẽ là trách Phương Mặc không ở ngoài đó chờ y sao?

Ánh mắt mang chút quỷ dị đảo qua đảo lại giữa Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc, cả cách

xưng hô Phương Mặc buột miệng gọi Phương Diệc Nhiên kia cũng rất đáng nghiền ngẫm a, nếu

như hắn không nghe sai, thì cậu ta định gọi Phương Diệc Nhiên là chủ gì đó? Hình như lần trước

cậu cũng gọi như vậy.

Chủ gì nhỉ? Rất dễ làm cho người ta liên tưởng tới ‘chủ nhân’… Lại nhìn biểu cảm của hai

người, Phương Mặc hiển nhiên là rất lưu ý thái độ của Phương Diệc Nhiên, thậm chí có chút sợ

hãi.

Phương Diệc Nhiên lấy khăn tay ra lau nước trên người cho cậu, đồng thời nói với người săn

tìm: “Cảm ơn nhé, đứa nhỏ này có chút không linh động, bảo cậu ta chờ là cứ thế đứng một chỗ

chờ thôi.”

“A, không có không có, nói chi vậy.” Người săn tìm đó hiển nhiên cũng là người biết xem sắc

mặt, tình hình này, trong mắt Phương Mặc hoàn toàn không có mình, vừa rồi chào hỏi cậu cũng

chẳng có phản ứng gì, cứ chăm chăm nhìn cửa lớn, nếu không phải mình khuyên cậu vào trong

đại sảnh chờ, nếu có ai đi ra ngoài cậu cũng không bỏ sót, thì chưa chắc cậu đã chịu đi theo.

Lại nhìn Phương Diệc Nhiên như là đang nói với hắn, nhưng không liếc hắn lấy một cái, hoàn

toàn lo lắng Phương Mặc bị lạnh, nhìn dáng vẻ hai người trong mắt chỉ thấy đối phương, hắn rất

thức thời nói vài câu khách sáo rồi cáo từ.

“Bên ngoài không lạnh à, cứ ngây ngốc đứng ở đó.” Kỳ đà cản mũi vừa đi, Phương Diệc Nhiên

liền bắt đầu mắng, nhưng tay thì không ngừng xoa gương mặt đã đông lạnh tới cứng đờ của cậu,

đem khăn quàng của mình vòng qua người cậu.

“Em sợ anh không phát hiện ra…” Phương Mặc ngẩng đầu lên từ sau khăn quàng, nhỏ giọng giải

thích, lấy mặt cọ vào tay Phương Diệc Nhiên, hóa ra không phải y giận cậu không chờ ở chỗ cũ, phongmy.wordpress.com Page 157



mà là vì trời mưa tuyết lớn như thế còn đứng ở ngòai, nghĩ tới đây Phương Mặc không khỏi mỉm

cười, có chút ngọt ngào loan tỏa, chủ nhân đang lo lắng cho mình.

“Còn cười à! Không biết lạnh hay sao? Tôi không xuống, em cũng không biết đường đi lên à…”

Phương Diệc Nhiên xót xa tới độ không mềm nổi giọng, vừa nghĩ tới bình thường năm giờ tan

ca, mà giờ đã tám giờ hơn, chắc chắn là Phương Mặc đã chờ y ở ngoài cửa từ lúc năm giờ rồi,

đến giờ đã hơn ba tiếng, sao có thể không đau lòng cơ chứ.

“Ồ.” Phương Mặc vẫn cười.

“Cẩu ngốc.” Phương Diệc Nhiên chán chả buồn mắng, liền lấy tay nhéo mặt cậu.

Bình luận





Chi tiết truyện