chương 24/ 70

Bởi người nào đó ngủ nướng, nên khi mà Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc ăn sáng thì căn

bản đã quá giờ. Phương Diệc Nhiên kéo Phương Mặc đi, nói: “Đến Paris sao có thể ăn sáng ở

khách sạn được, để tôi đưa cậu đi ăn sandwich ngon nhất Paris.”

Phương Mặc đương nhiên là không có ý kiến gì, đuổi theo Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc

Nhiên gọi xe, thành thạo dùng tiếng Pháp nói địa điểm, đến với món ngon của Paris. Dọc theo

đường đi đương nhiên Phương Diệc Nhiên im lặng không đề cập đến chuyện xấu hổ ban sáng,

Phương Mặc cũng không lên tiếng, cuối cùng để phá vỡ sự lặng lẽ đó, Phương Diệc Nhiên đành

phải trò chuyện với tài xế. phongmy.wordpress.com Page 71



Không ngoài dự đoán, không chỉ Tiếng Anh mà Tiếng Pháp Phương Diệc Nhiên cũng có thể nói

lưu loát, bởi y từng du học ở Paris. Sau khi trò chuyện vài câu với tài xế, Phương Diệc Nhiên

phát hiện Phương Mặc hoàn toàn không hiểu họ nói gì, đương nhiên là không chen miệng vào

được, vì vậy lại chuyên tâm nhìn chằm chằm mặt mình… Phương Diệc Nhiên đau đầu, mặt y có

gì đẹp đâu, người này dù gì cũng nên nhìn phong cảnh bên ngoài vẫn hơn chứ, nếu không thì lấy

một cái gương tới tự soi, vẫn còn đẹp hơn mặt y. Nhưng cũng không đành nói thẳng, này, cậu

đừng nhìn tôi nữa, như vậy có vẻ tự kỷ quá.

Cũng may không bao lâu thì tới nơi, Phương Diệc Nhiên cũng không đưa cậu tới nhà hàng sa

hoa gì, chỉ là một tiệm bánh mì nhỏ, nhưng người ra vào rất đông, trên bảng hiệu viết Crêperie

du Comptoir (đây là một tiệm bánh có thật đó ^^). Phương Diệc Nhiên bảo Phương Mặc chờ

ngoài, mình thì chen vào trong, không bao lâu sau liền ôm bánh đi ra, xuyên qua cửa thủy tinh

thấy Phương Mặc đang chờ bên ngoài, bỗng cảm thấy cậu nhóc kỳ quái này quả thật rất giống

Tiểu Bát cùng tên…

Mỗi lần Tiểu Bát chờ ở ngoài tiệm đồ ăn sáng đều như thế này, hoàn toàn không thể ý tới những

thứ xung quanh, không cho ai sờ vào nó, cũng không ăn thứ người khác đưa cho, chỉ chăm chăm

nhìn vào cửa, trông chờ Phương Diệc Nhiên bước ra từ bên trong, sau đó vô cung thân thiết sáp

lại gần. Phương Mặc đang chờ y bây giờ có thần sắc y xì Tiểu Bát, cũng hoàn toàn không để ý

tới những người tiếp cận cậu vì tướng mạo anh tuấn, chỉ chuyên chú nhìn cửa.

Thấy Phương Diệc Nhiên đẩy cửa đi ra, trên mặt Phương Mặc chợt xuất hiện một nụ cười rực rỡ,

chạy qua đón lấy thứ trong tay Phương Diệc Nhiên. Bữa sáng rất đơn giản, chẳng qua là một cốc

cà phê nồng nàn, và một cái sandwich tiêu chuẩn, chính là Jambon-beurre*, thành phần kỳ thực

rất đơn giản, dùng một cái bánh mì dài kẹp lát chân giò hun khói mặn, rồi phết bơ, nhưng chính

sandwich đơn giản đó lại là loại sandwich cấp quốc gia của nước Pháp.

Hai người ngồi ở bờ sông Seine ăn bữa sáng có thể coi như là bữa trưa, điều này đương nhiên

phải trách thói quen xấu thích ngủ nướng của ai đó.

Phương Diệc Nhiên chỉ vào tháp sắt phía xa xa: “Cậu từng lên đó chưa?”

Phương Mặc lắc đầu, Phương Diệc Nhiên cười nói: “Tối nay đưa cậu đi, cảnh đêm Paris nhìn từ

đó là đẹp nhất, trên đó còn có một quán cà phê khá ổn, tới đó giết thời gian là một lựa chọn

không tồi.” Tháp sắt đó đương nhiên chính là biểu tượng hùng vĩ sừng sững của Paris —— tháp

Eifel.

“Aii, có lẽ hết hôm nay là lại bận rồi, có cơ hội chúng ta ở lâu vài ngày, tôi đưa cậu đi

shopping.” Phương Diệc Nhiên thu lại ánh mắt đang nhìn tháp Eifel để quay sang nói chuyện

với Phương Mặc, thì thấy cậu đã bị bơ trên bánh dính đầy lên mặt, Phương Diệc Nhiên phì cười,

cũng không nghĩ nhiều đã vô thức lấy tay lau hộ câu. Đợi tới khi sờ tới bên miệng, Phương Diệc

Nhiên mới chợt nhận ra đó là một động tác ám muội cỡ nào.

Phương Diệc Nhiên dừng lại định rụt tay về, nhưng không ngờ Phương Mặc đã vươn đầu lưỡi

liếm bơ đang dính bên mép, vừa lúc liếm lên ngón tay Phương Diệc Nhiên, lập tức thăng cấp cái

động tác ám muội này lên thành cực kỳ ám muội. Càng bất ngờ chính là, Phương Mặc còn nắm phongmy.wordpress.com Page 72



lấy bàn tay định rút về của Phương Diệc Nhiên, liếm bơ trên ngón tay y, vì vậy động tác này

không còn chỉ là ám muội nữa, là quyến rũ trắng trợn.

Trời mới biết Phương Mặc có thật sự chỉ là liếm bơ trên ngón tay y không, dù sao động tác và

biểu cảm của Phương Mặc cứ như một chú cún con, thoáng cái liền khiến Phương Diệc Nhiên đờ

ra, tiếng mắng “Cái tên này!” cũng bị nuốt ngược vào bụng, Phương Diệc Nhiên trực tiếp nắm

lấy cằm kẻ đang dụ dỗ mình, ôm lấy eo cậu kéo sát lại, rồi hôn lên môi.

Trong miệng cậu còn có vị mặn nhè nhẹ của chân giò hun khói vừa ăn và mùi thơm ngòn ngọt

của bánh mì, khiến Phương Diệc Nhiên không ngừng làm cho nụ hôn này trở nên sâu hơn, quả

thực như là muốn nuốt cả người ta, đầu lưỡi linh hoạt kéo theo Phương Mặc nhảy múa, đảo qua

hàm răng, liếm lên hàm trên, hết sức triền miên. Phương Mặc thì càng lúc hô hấp càng gấp cùng

tiếng rên rỉ đè nén trong họng, không gì là không tác động vào trái tim bấy lâu chưa từng chệch

nhịp vì ai của Phương Diệc Nhiên.

Cũng may Phương Diệc Nhiên còn nhớ bây giờ là ban ngày, họ đang ở trước mắt bao người, nên

buông môi cậu ra, dừng lại kịp thời, không làm thêm chuyện gì khác người. Cũng may họ đang ở

kinh đô Paris lãng mạn, hai người ôm hôn bên đường, cho dù là hai người đàn ông, cũng chỉ dẫn

tới những nụ cười thiện ý. Nếu ở trong nước, có lẽ không tránh khỏi cái danh suy đồi đạo đức.

Phương Diệc Nhiên thở hổn hển, quay mặt đi không nhìn gương mặt đầy vẻ mờ mịt cùng đôi

mắt ngây thơ ngập nước của Phương Mặc, tránh khỏi bị cậu ta cám dỗ làm thêm chuyện gì

khủng khiếp hơn. Ho khan một tiếng, nói: “Đi nào, chúng ta đi mua quần áo cho cậu.”

Kỳ thực trong lòng Phương Diệc Nhiên cũng không rõ là cảm giác gì, nụ hôn lúc sáng sớm có

thể nói là do còn mơ ngủ, nhưng vừa nãy thì rõ là rất tỉnh táo. Phương Diệc Nhiên xoa trán, thế

này là sao… Ảo não ư, có chút, dễ dàng bị mê hoặc như thế mà; động lòng ư, cũng có chút, mỹ

nam trước mắt không chỉ đẹp, còn thường xuyên nhìn mình với vẻ mặt cún con tội nghiệp không

muốn xa rời chủ nhân, nói không động lòng cũng tuyệt đối là gạt người.

Phương Diệc Nhiên đứng dậy đi về phía trước vài bước, y nghĩ phải để cho đầu óc hạ nhiệt một

chút, chẳng lẽ bị mê hoặc đơn giản thế thôi sao? Đúng là càng sống lâu càng tụt hậu…

Còn chưa đi được mấy bước, bỗng bàn tay bị ai kéo lại, sau đó bao gọn trong một bàn tay khác.

Phương Diệc Nhiên quay đầu, Phương Mặc đang theo sát y cười có chút ngây ngô. Phương Diệc

Nhiên nhướn mày, không nói gì, nhưng cũng không rút tay lại, cứ để cho cậu nắm. Hai người

sóng vai cùng bước trên đường phố Paris.

Nói thật ra, bàn tay Phương Mặc khá lớn, lại ấm áp, được nắm như vậy rất thoải mái. Phương

Diệc Nhiên thì khác, tay y thường hơi lạnh, làm thế nào cũng không ấm lên được, mà không chỉ

tay, kỳ thực cả người y đều rất kỵ lạnh, toàn thân không ấm áp, thân nhiệt thường thấp, vậy nên

vào mùa đông y đặc biệt rất lưu luyến chăn bông ấm áp, thích ngủ nướng.

Có lẽ là Phương Mặc phát hiện tay Phương Diệc Nhiên rất lạnh, đôi mày đẹp cau lại, hai tay bao

lấy chà xát, muốn y ấm lên, mãi tới khi không còn lạnh như nãy nữa Phương Mặc mới buông ra,

sau đó năm ngón đan cài, cho tay y vào túi mình một cách tự nhiên. phongmy.wordpress.com Page 73



Phương Diệc Nhiên bị động tác của cậu làm cho ngây người, nhìn Phương Mặc mỉm cười, aii, có

người sưởi ấm cho mình đó.

***

Ôi quên mất :”3

Jambon-beurre và Coffee

Bình luận





Chi tiết truyện