chương 38/ 70

Hai người ăn xong, Phương Mặc rất tự giác dọn dẹp bát đĩa, Phương Diệc Nhiên thì sắp xếp

hành lý. Đợi Phương Mặc dọn xong thì Phương Diệc Nhiên cũng gần kết thúc. Rõ ràng khi đi chỉ

có một túi nhỏ, khi về thì là cả một vali to, đương nhiên nửa vali là chocolate. phongmy.wordpress.com Page 117



Chocolate đủ loại: Chocolate đen, chocolate trắng, bột cacao, chocolate truffles đủ vị như: black

toffee của Pháp, mudhoney của Đức, kiss mousse của Bỉ, rum Cuba.

(= . = phần này ta edit lung tung vì search có cái

hông ra)

Phương Diệc Nhiên lấy ra một hộp black toffee,

thảy một viên vào miệng mình, không hiểu Lục

Nhân bằng đấy tuổi rồi sao còn có thể thích

chocolate. Có điều vị cũng tạm được, chỉ có điều

truffles vốn mềm mịn, cho vào miệng liền tan, ngon

hơn nhiều so với chocolate thông thường, nhưng

không dễ bảo quản, chỉ có mùa này mới bán

truffles, còn mùa hè sợ rằng chưa mở hộp đã tan

mất.

Cảm giác mềm mịn lại thêm vị chocolate đen thuần hậu, hơi hơi đắng, toffee lại mang theo mùi

bơ béo ngậy, cũng không tệ, có điều ăn một hai viên còn được, chứ còn… Phương Diệc Nhiên

nhìn cả một vali chocolate đã đủ ngán, nuốt không trôi, kỳ lạ là tên kia ăn như thế mà cũng

không thấy bị béo phì.

Phương Mặc dọn dẹp xong, lại mở nước nóng vào bồn cho Phương Diệc Nhiên, quay ra thấy

Phương Diệc Nhiên đang ăn chocolate, trông có vẻ rất ngon, đương nhiên liền mò tới tranh ăn.

Phương Diệc Nhiên còn chưa nhận ra thì Phương Mặc đã đến gần, ngậm lấy môi y, xâm nhập

vào miệng y, đầu lưỡi liếm qua hàm trên, cướp đoạt miếng chocolate để nếm thử.

“Hu, đắng…” Phương Mặc liếm xong mặt liền méo xẹo, đắng ghê gớm, nhưng lại có vị ngọt nhè

nhẹ, liền liếm môi vẻ còn thèm thuồng.

Phương Mặc còn đang nhâm nhi vị toffee, Phương DIệc Nhiên đã lên tiếng, “Cẩu ngốc!” Lại

quyến rũ y!

Lập tức lấy một miếng chocolate nhét vào miệng Phương Mặc, sau đó môi cũng bám theo, tách

môi Phương Mặc ra, thần tốc tiến vào. Chocolate truffles thơm nồng tan chảy giữa hai đôi môi,

trong vị đắng ẩn chút ngọt, mùi hương thơm ngọt lan ra, Phương Mặc “ưm” một tiếng, hé miệng

cực kỳ phối hợp, đầu lưỡi động đậy, không biết là đang đuổi theo viên chocolate hay là lưỡi của

Phương Diệc Nhiên.

“Hình như hơi ngọt ngọt.” Sau khi hai người rời ra, Phương Mặc phát biểu, không biết là nói

chocolate hay nước miếng của Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên nheo mắt, nắm lấy cằm Phương Mặc nhìn trái nhìn phải, muốn xác định xem

người này rốt cuộc là ngốc thật hay ngốc giả vờ, cứ luôn mê hoặc y phạm tội, nhưng trên mặt cậu

lại chỉ có một vẻ điềm nhiên. Thực sự không nhìn ra được gì, y thở dài, nhéo mặt cậu một cái,

thất bại đi tắm. phongmy.wordpress.com Page 118



Phương Mặc xoa xoa mặt nhìn theo, rồi lại lạch bạch đi lấy áo ngủ cho y, sau đó thấy hộp

truffles đã mở nọ, lại cho một viên vào miệng nếm thử, hừm, vẫn đắng, không ngọt như ở trong

miệng Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiê tắm xong đi ra liền thấy Phương Mặc đang ngồi xổm ăn chocolate tới quên cả

trời đất, sắp sửa ăn hết cả một hộp rồi….

“Ngon chứ?” Đừng nói Phương Mặc cũng giống Lục Nhân, thích ăn chocolate.

“Khó ăn lắm.” Phương Mặc đáp.

Khó ăn mà em còn ăn… Phương Diệc Nhiên nhướn mày, vừa lau tóc vừa nhìn Phương Mặc

đang ngồi xổm dưới đất.

“Vị không giống như vừa nãy anh cho em ăn…” Phương Mặc không hiểu, vì sao lúc sau ăn lại

chỉ thấy đắng, tiện tay nhận lấy khăn tắm lau tóc giúp Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên trợn mắt, cái tên này đúng là… lẽ nào vì để xác định xem vị có giống không

mà ăn cả hộp chocolate?

“Đi tắm đi, đừng ăn nữa, nếu ăn hết thì Lục Nhân lại làm phiền tôi, chứng minh thư của em còn

phải nhờ cậy vào anh ta đấy.” Nói rồi đẩy người vào trong phòng tắm, mình thì đem chocolate

truffles nhét vào tủ lạnh. Thứ này ăn ngon, nhưng là phải bảo quản ở nhiệt độ thấp, chỉ cần hơi

nóng một chút thì tan hết, lúc đó đem cho Lục Nhân mà trông khó coi quá thì hắn lại oán giận.

Phương Mặc tắm vù một cái liền ra, Phương Diệc Nhiên đã lên giường, cậu cũng bò lên theo,

chui vào chăn, đương nhiên, cả người trần như nhộng…

Cũng may Phương Diệc Nhiên đã quen rồi, biết Phương Mặc thích ngủ như vậy, cho nên lúc có

tên cả người trơn tuột chui vào lòng cũng không giật mình, mà kéo sát vào nói “Ngày mai đi mua

cho em thêm ít đồ nhé.”

“Ừ.” Phương Mặc đồng ý, dù sao chỉ cần đi cùng Phương Diệc Nhiên thì đi đâu cũng được, cậu

đều không để tâm.

“Đúng rồi, cho em cái này.” Phương Diệc Nhiên lấy chìa khóa và thẻ tín dụng ở tủ đầu giường

đưa cho Phương Mặc, “Đây là chìa khóa nhà, đừng làm mất nhé.”

“Hihi….” Phương Mặc nhận lấy, cười ngốc thành tiếng, giơ chìa khóa dự phòng lên nhìn trái

nhìn phải, như muốn nhìn ra cái gì đó, rồi bỗng nhiên nhổm dậy, nhìn Phương Diệc Nhiên chằm

chằm, thấy Phương Diệc Nhiên mang vẻ khó hiểu thì liền cười khúc khích gối vào vai y.

Chủ nhân đưa chìa khóa nhà cho cậu, có phải ý là đáp ứng sẽ cho cậu đi theo y, sau này sẽ không

đuổi cậu đi nữa. phongmy.wordpress.com Page 119



“Cười gì vậy.” Phương Diệc Nhiên buồn cười nhéo mặt cậu một cái, lại tiếp: “Cái này là thẻ phụ

từ thẻ tín dụng của tôi, mỗi tháng có giới hạn tiêu mười vạn, em cầm dùng tạm đi, nếu thiếu thì

nói với tôi.”

Cầm chiếc thẻ hạn dùng mỗi tháng còn nhiều hơn cả lương một năm của người bình thường,

Phương Mặc lại không tỏ thái độ vui mừng gì, tùy tiện ném sang một bên.

“Đừng vứt lung tung.” Phương Diệc Nhiên tức giận vỗ cậu một cái “Nếu tôi không có thời gian

đi mua đồ cùng em thì em tự đi, mật mã là 251314, nhớ kỹ đấy.”

( : )) mật mã thiếu muối vậy?)

“Vậy đợi anh rảnh thì cùng đi.” Dù sao cậu cũng không muốn thứ gì, đơn thuần là thích đi cùng

với chủ nhân thôi, còn đi đâu làm gì cũng không quan trọng, dù là như bây giờ hai người ôm

nhau chuyện trò cậu cũng thích. Vậy nên Phương Diệc Nhiên không rảnh thì không đi là được,

cậu cũng đâu có muốn đi một mình.

“Em…” Không thể nào cứ dính lấy tôi 24/24 chứ hả… Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ, lại không

biết nên nói cậu làm sao, vuốt ve lưng cậu, xoa một lúc thì tới chỗ từng bị thương.

“Có còn đau không?” Sưng thì không còn nữa, nếu chỉ sờ thì không thấy có gì khác thường cả.

“Dạ?” Đầu tiên Phương Mặc không hiểu Phương Diệc Nhiên có ý gì, mãi một lúc mới nhận ra là

y đang hỏi về chỗ lần trước mình bị đập vào, lắc đầu “Không đau nữa.”

Vốn cũng không đau lắm, chỉ có chủ nhân cứ lo quá lên.

Phương Diệc Nhiên vẫn không yên tâm, liền ngồi dậy xốc chăn lên, bật đèn đầu giường. Thân

thể trắng bóng của Phương Mặc liền bại lộ trước mắt, Phương Diệc Nhiên vỗ một cái lên mông

cậu, nói: “Xoay người lại, để tôi xem.”

“Ừm.” Phương Mặc ngoan ngoãn xoay lại, nằm sấp trên giường, đồng thời nghiêng đầu nhìn

Phương Diệc Nhiên.

Cũng may, đã hết bầm, biến thành một mảng xanh tái mang chút màu vàng trải rộng ở sau lưng,

Phương Diệc Nhiên xoa nhẹ mấy cái, hỏi: “Có thật là không đau không?”

Phương Mặc không nói, tựa vào gối lắc đầu, nhìn dáng vẻ lo lắng của Phương Diệc Nhiên, xoay

người muốn xem vết thương phía sau kinh khủng thế nào mà làm chủ nhân lo như thế.

Giờ thì hay rồi, một tay Phương Mặc ép sát vào, một tay chống xuống giường, xoay người lại,

đường cong thân thể hoàn toàn triển lộ, quả thực không sót một điểm gì, đặc biệt là phần eo, mơ

hồ lộ ra sáu khối cơ xinh đẹp, xuống chút nữa là hung vật đang ngủ say trong rừng cũng có thể lờ

mờ nhìn thấy, thiếu chút nữa thì Phương Diệc Nhiên phun máu mũi, liền vội đạp một cái “Động

đậy gì đấy, cẩn thận vẹo eo.” phongmy.wordpress.com Page 120



“Ừm.” Phương Mặc ngoan ngoãn nằm lại như cũ, để Phương Diệc Nhiên thỏa thích thưởng thức

tấm lưng trần và cặp mông cong của cậu. Vì Phương Diệc Nhiên ngồi nên ngay cả nơi bí ẩn giữa

hai mông cũng ẩn ẩn hiện hiện, thậm chí Phương Diệc Nhiên còn có suy nghĩ muốn tách hai

mông cậu ra để thưởng thức dáng vẻ kiều diễm của nơi đang chờ hé nở đó.

Nghĩ tới nhiệt độ nơi đó, hình như trong lòng cũng nóng lên…

Bản thân đang suy nghĩ cái gì thế này… Phương Diệc Nhiên xoa thái dương, sao lại nhìn thân

thể Phương Mặc mà động dục (:”Đ ko động mới lạ thôi anh), liền vội vã quay mặt, nhìn đi chỗ

khác. Còn nhìn tiếp không khéo y sẽ biến ảo tưởng thành hành động mất.

Nắm lấy chân cậu định nhấc lên xem vết thương trên đùi, không ngờ vừa nhấc lên, thì chỗ vừa

nãy còn như ẩn như hiện liền thoáng cái lộ ra. Phương Diệc Nhiên vội vã nhìn một cái rồi cuống

quít buông ra, kéo chăn đắp lên cho Phương Mặc, đồng thời tự kiểm điểm, có phải lâu lắm rồi

không làm hay không mà bất kể nhìn Phương Mặc kiểu gì cũng thấy bị mê hoặc…

Phương Diệc Nhiên vừa nằm xuống, Phương Mặc đương nhiên liền đu lấy, Phương Diệc Nhiên

vội đẩy cậu ra. Lúc này y không dám đảm bảo sẽ không làm gì nếu Phương Mặc cứ tiếp tục nằm

trong lòng không hề phòng bị như thế.

Phương Mặc bị Phương Diệc Nhiên đẩy ra, lập tức lại mang vẻ tủi thân, chủ nhân lại không cho

cậu đến gần…

Phương Diệc Nhiên thấy có chút tội lỗi, rõ ràng là bản thân có động cơ bất lương, lại đi giận cá

chém thớt lên đầu Phương Mặc. Trái với vẻ ngoài cao lớn, tâm tư cậu rất mẫn cảm, từ sau lần

trước đuổi cậu đi, cậu liền luôn bám theo y với vẻ dè dặt, hiện tại lại không cho cậu dựa vào gần,

chắc chắn cậu sẽ nghĩ y lại giận cậu, hoặc là cậu đã làm y không vui… Nhìn cái vẻ mặt tội

nghiệp đó, Phương Diệc Nhiên liền vội kéo cậu vào lòng.

“Không có việc gì đâu, tại người tôi lạnh, sợ em dựa sát vào sẽ khó chịu.”

Phương Mặc không nói gì, chỉ ôm eo Phương Diệc Nhiên, vuốt ve làn da y, còn quắp lấy chân y,

ý tứ đó không cần nói cũng hiểu, rõ là cậu tin lời Phương Diệc Nhiên nên định sưởi ấm cho y

đây mà…

Phương Diệc Nhiên dở cười dở khóc, cái tên này… Có điều rõ ràng là mình chui vào chăn trước,

Phương Mặc thì còn cởi trần đi lại bên ngoài lâu như thế, vậy mà thân nhiệt vẫn cao hơn. Được

cậu ôm như vậy rất thoải mái, toàn thân không chỗ nào là không áp vào nhau.

Phương Diệc Nhiên vỗ vỗ lưng Phương Mặc “Nhắm mắt lại, ngủ đi.”

Phương Mặc khép mắt, nhưng không dừng tay, Phương Diệc Nhiên cười để cậu tùy ý, người dần

ấm lên, cơn buồn ngủ cũng ập tới, hai người cứ thế ôm nhau chìm vào giấc nồng.

phongmy.wordpress.com Page 121

Bình luận





Chi tiết truyện