chương 32/ 70

Nhìn bàn tay đầy thuốc mỡ của mình, Phương Diệc Nhiên xoay người đi vào toilet rửa, quay ra

đã không thấy tăm hơi Phương Mặc đâu. Phương Diệc Nhiên giật mình, không lẽ đi rồi?

Nhưng vừa đi tới bên giường nhìn kỹ, Phương Diệc Nhiên nhất thời dở khóc dở cười, “Tiểu

Bát?”

Đâu có đi đâu, là Phương Mặc biến thành Tiểu Bát, vùi trong chăn mềm mại, đang ghé vào

giường ngủ…

Phương Diệc Nhiên ngồi xuống bên giường, lấy quần áo lót của nó ra, sờ sờ cái đầu xù của nó,

không biết nghĩ thế nào mà tự dưng lại biến thành Tiểu Bát. Có điều được gặp lại đại cẩu Tiểu

Bát, Phương Diệc Nhiên chỉ thấy thân thiết không gì sánh được, từ khi tới Paris đã lâu rồi không

được thấy. Tuy đã biết Phương Mặc chính là Tiểu Bát, nhưng không giống với được thực sự nhìn

thấy cẩu cẩu Tiểu Bát. Cúi người xuống, chôn đầu vào cổ nó, cọ cọ lông nó vô cùng thân thiết.

Tiểu Bát nghe được Phương Diệc Nhiên gọi mình, mở mắt quay đầu nhìn Phương Diệc Nhiên,

có điều Phương Diệc Nhiên đang gối lên cổ nó, Tiểu Bát không thể nhìn được y, thử vài lần phongmy.wordpress.com Page 96



xong Tiểu Bát liền bỏ cuộc, ngoan ngoãn nằm sấp mặc cho Phương Diệc Nhiên dùng mình làm

gối.

Phương Diệc Nhiên nhìn đồng hồ, cách show buổi tối còn khá sớm, hôm qua bị lạnh đầu hơi

đau, tốt nhất là ngủ một giấc. Phương Diệc Nhiên cởi đồ, đẩy Tiểu Bát sang bên cạnh một chút,

mình cũng bò lên giường, chui vào chăn.

Nằm vào chăn rồi, nhìn Tiểu Bát nằm sấp bên cạnh, Phương Diệc Nhiên thấy cảnh tượng quen

thuộc như ở nhà. Buổi tối đi ngủ Tiểu Bát cũng thường chiếm giường như thế, không chịu quay

về ổ của nó ngủ, cứ làm xấu đè lấy chăn của y, gối lên gối của y, cùng ngủ với mình.

Phương Diệc Nhiên không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa lông trên lưng Tiểu Bát, Tiểu Bát rốt

cuộc nhìn thấy Phương Diệc Nhiên, tới gần một chút, lại nhìn một chút, thấy y không có ý phản

đối, lại gần thêm chút nữa, sau đó thò cổ sang… vươn lưỡi liếm lên mặt Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên cười, nhưng không cản nó, chỉ ôm lấy cổ nó vuốt ve.

Tiểu Bát thấy Phương Diệc Nhiên kệ mình liếm, lại càng được voi đòi tiên, cái lưỡi vốn đang

liếm cằm y chuyển dần về phía môi.

Lúc này Phương Diệc Nhiên tức giận gõ đầu nó một cái, “Đừng làm loạn, ngủ đi.”

Tiểu Bát “Ô” một tiếng đáp ứng, tiếc rẻ lùi về phía của mình, rung rung tai, nhưng đôi mắt thì

nhìn Phương Diệc Nhiên chằm chằm.

“Nhìn cái gì, còn chưa nhắm mắt ngủ đi?” Phương Diệc Nhiên đưa tay che mắt nó, lại bị Tiểu

Bát liếm vào tay.

“Còn liếm à?” Phương Diệc Nhiên trừng mắt.

“Ô ô” Tiểu Bát tủi thân nức nở hai tiếng, dúi đầu vào dưới gối giả làm đà điểu.

“Em không thể nói chuyện?” Phương Diệc Nhiên xoa lỗ tai Tiểu Bát, lật tới lật lui đùa nghịch,

đồng thời hiếu kỳ hỏi. Khẳng định là nó có thể nghe hiểu, nhưng vì sao nãy giờ không nói gì?

Bây giờ y đã biết nó là Phương Mặc rồi, Phương Mặc chính là nó, nó cũng không cần phải che

giấu nữa. Nếu có thể biến thân, thì khi ở dạng cẩu cẩu hẳn là cũng có thể mở miệng nói chuyện

chứ.

Không ngờ Tiểu Bát nhìn Phương Diệc Nhiên, lắc đầu.

Phương Diệc Nhiên “Ồ” một tiếng, cũng không hỏi gì thêm, cứ thế khoát tay lên người Tiểu Bát

nhắm mắt ngủ.

Tiểu Bát nghiêng đầu nhìn Phương Diệc Nhiên, thấy y đã ngủ, liền lén lút lại gần chút, nhìn nhìn

y, ừm vẫn không tỉnh, tốt lắm, lại khẽ khàng dịch thêm chút nữa, từng chút từng chút một chui phongmy.wordpress.com Page 97



vào lòng y, cho đến khi thành tư thế được y ôm vào lòng mới thỏa mãn nhắm mắt lại, cảm thấy

mỹ mãn liếm cằm Phương Diệc Nhiên, đem đầu gác lên vai y thiu thiu ngủ.

Tiểu Bát vừa nhắm mắt, Phương Diệc Nhiên liền mở mắt, nhìn bé bự trong lòng bật cười, một

tên lông xù chui vào lòng mình mà y không có cảm giác mới là lạ, tên này lại còn liếm mình, coi

là mình ngủ say như chết chắc. Cười bất đắc dĩ, vuốt lông trên lưng nó rồi xiết chặt vòng tay.

Hai người thực sự ôm nhau đi vào giấc ngủ, đến khi bị tiếng chuông điện thoại của Phương Diệc

Nhiên đánh thức, Tiểu Bát cảnh giác mở mắt trước, sau đó Phương Diệc Nhiên cũng tỉnh, đưa

tay với qua người Tiểu Bát lấy điện thoại di động ở đầu giường.

“A lô, xin chào, Phương Diệc Nhiên đây.”

“Cậu có tới không hả, tôi bận đến độ hận mẹ tôi sao không sinh cho thêm hai cái tay rồi đây

này!” Vừa mở máy chính là tiếng gào thảm thiết của Marc, bên trong còn lẫn lộn nhiều tạp âm

ầm ĩ.

Phương Diệc Nhiên đưa điện thoại ra xa một chút, nhìn nhìn thời gian, đã qua giờ cơm tối rồi.

Đẩy Tiểu Bát đang ra sức liếm mình ra, thấp giọng nói: “Tiểu Bát đừng liếm.”

“Mau mặc quần vào cho tôi, đừng có ôm ấp triền miên với trai đẹp nữa.” Không ngờ lại bị Marc

ở đầu dây bên kia nghe được, nhất thời rít gào, thật ghê tởm, hắn ở đây bận tối mặt tối mũi mà

tên này lại lăn lộn trên giường với người ta, giận sôi a.

“Đừng nói linh tinh, tôi tới bây giờ đây, đợi một lát.” Phương Diệc Nhiên trợn mắt, trời đất

chứng giám, bọn họ chỉ là ngủ cùng nhau rất chi thuần khiết, quần áo còn không cởi nữa là.

“Được rồi được rồi, đừng giải thích, ai chẳng biết trưa nay cậu với trai đẹp hẹn hò trong kho rồi

bị ống tuýp rơi xuống cắt ngang hứng thú, được rồi, tôi hiểu mà, mau đến đây.” Cũng không đợi

Phương Diệc Nhiên đáp mà lập tức cúp máy.

Phương Diệc Nhiên trừng mắt nhìn điện thoại kêu ‘tút tút’, thật muốn bóp chết tên ẻo lả ở đầu

bên kia. Tin đồn truyền đi cũng ly kỳ thật, sao lại biến thành y hẹn hò với người ta, rõ ràng là

một con cẩu ngốc đó mà…

Phương Diệc Nhiên chuẩn bị rời giường, nhưng phát hiện bị người ta dùng bốn chân quấn chặt

lên người. Cúi đầu xuống, Tiểu Bát đã hóa thành hình người, trần như nhộng dán chặt vào người

y… Phương Diệc Nhiên bóp trán, được rồi, y rút lại lời vừa rồi, chí ít có Tiểu Bát đã cởi hết quần

áo.

Phương Diệc Nhiên cũng không đẩy cậu ra, ôm lấy eo Phương Mặc ngồi dậy, lập tức biến thành

tư thế ám muội Phương Mặc ngồi cưỡi trên người y, đã vậy người này còn dựa vào y như động

vật không xương, thỉnh thoảng lấy đầu cọ cọ. Phương Diệc Nhiên câm nín, rõ ràng trước khi đi

ngủ còn sợ mình sẽ động thủ đánh cậu mà, giờ đã biết làm nũng rồi, đây là nhớ ăn không nhớ

đòn sao… phongmy.wordpress.com Page 98



“Buông nào, tôi phải đi làm đây, không thì Marc sẽ phát điên mất.” Phương Diệc Nhiên vỗ vỗ

lưng cậu, ý bảo cậu buông mình ra.

Phương Diệc Nhiên vào toilet rửa mặt, Phương Mặc cũng xuống giường, lấy quần áo sạch cho

Phương Diệc Nhiên, bởi một khi Phương Diệc Nhiên đã cởi đồ ra tuyệt đối sẽ không mặc lại…

Phương Mặc biết rõ chuyện này.

Phương Diệc Nhiên rửa mặt xong đi ra liền thấy Phương Mặc đang ôm quần áo đứng chờ ở cửa,

nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề là trên người người này vẫn không một mảnh vải che

thân… Phương Diệc Nhiên nhắm mắt quyết định mặc kệ thói quen xấu này của cậu, sau này sẽ

từ từ dạy cậu không thể *** trước mặt người khác như thế, đây là quyến rũ trắng trợn.

Phương Diệc Nhiên giơ tay, để Phương Mặc mặc quần áo cho mình cứ như ông chủ, còn Phương

Mặc được mặc đồ dùm thì hớn hở vô cùng, bận tới bận lui giúp Phương Diệc Nhiên.

Phương Mặc đứng trước mặt Phương Diệc Nhiên cài cúc giúp y. Phương Diệc Nhiên rốt cuộc

không nhìn nổi Phương Mặc cứ cười ngố nữa, nhéo cằm cậu nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Cười gì

vậy?”

“A?” Phương Mặc ngây người một chút, mình đang cười sao? Tay vẫn không dừng, tiếp tục cài

hết cúc.

Phương Diệc Nhiên bĩu môi, “Cười ngố.” Rồi lại nhìn Phương Mặc vẫn đang ở trần, ngoại trừ

cái vòng cổ mang chữ ‘Bát’ kia, ôm lấy eo cậu, xoa xoa chỗ bị đập, bây giờ đã tím thẫm vào rồi.

“Ư…”

“Đau à?” Phương Diệc Nhiên nhẹ tay hơn, xoa đi xoa lại chỗ đó, hình như cũng bớt sưng rồi.

“Ngứa…” Phương Mặc rụt cổ, lại gần Phương Diệc Nhiên một chút, muốn tách khỏi bàn tay kia.

“Em chờ ở đây hay đi cùng tôi?” Phương Diệc Nhiên hỏi.

“Em đi với anh!” Phương Mặc lập tức trả lời.

“Vậy còn không mau đi mặc đồ vào, định cứ thế này đi à.” Phương Diệc Nhiên tức giận lườm.

Phương Mặc lập tức chạy đi mặc quần áo, cũng không quan tâm vớ được cái gì liền tròng cái đó

vào, làm Phương Diệc Nhiên nhìn mà nghiến răng.

Bây giờ rốt cuộc y cũng hiểu rồi, Phương Mặc căn bản không phải là thẩm mỹ kém, rõ là quần

áo cậu lấy cho y không có vấn đề gì, mà là cậu không quan tâm trên người mặc gì, có thể che

thân là được, sợ rằng thấy vải rách cũng khoác lên, cho nên mới ăn mặc quỷ dị như thế.

“Mặc cho tử tế đi, mặc như vậy đừng ra khỏi cửa.” Phương Diệc Nhiên khoanh tay đứng ở cửa. phongmy.wordpress.com Page 99



“Phiền phức quá…” Phương Mặc lẩm bẩm, tuy quần áo rất phiền, nhưng để được đi theo

Phương Diệc Nhiên, chút phiền phức cũng không đáng gì. Ngoan ngoãn cởi quần áo trên người

ra, rồi tìm trong vô số trang phục phụ kiện của Phương Diệc Nhiên thứ để mặc —— Phương

Diệc Nhiên gần như chuyển hết đồ nam ở kho trang phục tới đây, người không biết nhìn thấy

phòng Phương Diệc Nhiên còn tưởng rằng Phương Diệc Nhiên mới là nhân viên quản lý phục

trang.

Mãi hai người mới sắp xếp xong để đi, Marc đã chờ Phương Diệc Nhiên tới sốt hết cả ruột,

nhưng thời gian để gọi điện giục Phương Diệc Nhiên cũng không có, hận không thể lôi cả chân

ra để làm việc, tới khi nhìn thấy Phương Diệc Nhiên quả thật muốn vái y mấy cái… Cũng không

để ý Phương Diệc Nhiên mua một tặng một, còn mang theo cả con riêng.

Cấp tốc phân công cho y, Phương Diệc Nhiên cũng biết mình đuối lý, im lặng hỗ trợ, dù sao thì y

được đặc biệt phái tới để giúp đỡ —— thế mà buổi chiều lại ở khách sạn ngủ kỹ.

Đương nhiên con riêng Phương Mặc cũng theo sau Phương Diệc Nhiên một bước không rời,

Phương Diệc Nhiên đi đông cậu đi đông, Phương Diệc Nhiên sang tây cậu đi tây, quả thực còn

tận tâm tận lực hơn cả cận vệ, không cho bất cứ thứ gì bao gồm cả người tới gần Phương Diệc

Nhiên trong vòng một thước, đồng thời cũng không để Phương Diệc Nhiên cách xa mình hơn

một thước… Thiếu điều dính luôn vào người Phương Diệc Nhiên thôi.

Bình luận





Chi tiết truyện