chương 15/ 70

Phương Diệc Nhiên cho Tiểu Bát ăn bữa sáng, nhìn nó liếm sạch đĩa mới cười xoa lưng nó,

ngẩng đầu thấy Chu Viêm đang cau mày, ôm tay đứng một bên trong bếp, liền hỏi: “Làm sao

vậy?”

“Tôi bảo, nó bẩn lắm đó, cả người toàn vi khuẩn, thế mà cậu lại còn cùng ăn với nó, này, tôi

đang nói cậu đó, còn vuốt nó à!” Chu Viêm thấy Phương Diệc Nhiên không chỉ không buông

con chó đó ra, còn mủm mỉm mà ôm cả người nó vào lòng, gãi gãi lông nó, mà cẩu kia lại còn

liếm mặt Phương Diệc Nhiên!

“Tiểu Bát nhà chúng ta nào có bẩn, đúng không?” Phương Diệc Nhiên ôm lấy cổ Tiểu Bát chẳng

hề e ngại, cười hỏi Tiểu Bát trong lòng.

“Đúng rồi, cậu xem trong tủ còn thiếu nguyên liệu gì, lát nữa tôi đi mua, không nhỡ cậu nấu

khong xong lại trách tôi không chuẩn bị đủ đồ.” Phương Diệc Nhiên vò rồi tung lông trên cổ

Tiểu Bát, lúc này mới thả nó, đứng lên dọn đĩa, lúc ngang qua Chu Viêm tiện thể hỏi.

“Cũng gần đủ rồi, chỉ thiếu nước chanh và rượu vang.” Chu Viêm thấy Tiểu Bát theo sát Phương

Diệc Nhiên vào bếp như là bảo tiêu, thậm chí lúc đi ngang qua hắn còn nhe răng, Chu Viêm căm

tức, cũng nhe răng ra với Tiểu Bát.

“Rượu vang?” Thả hết chén đĩa vào trong bồn rửa, nghe Chu Viêm nói tới rượu vang, lại quay

sang tủ rượu, xem một lượt rồi lấy ra một bình: “Ngươi xem loại này được không?”

Chu Viêm nhìn sang, mấy chữ Château Ausone nổi bần bật làm hắn hoa mắt: “Tôi cần dùng để

nấu ăn!”

“Tôi biết mà.” Phương Diệc Nhiên không hiểu hắn làm gì phải cường điệu như thế, y biết hắn

cần rượu vang để nấu mà.

Chu Viêm nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là Château Ausone đó, là rượu nho của

trang trại Bordeaux hạng nhất Saint-Émilion sản xuất ra đó!”

“Rồi sao?” Phương Diệc Nhiên mang vẻ mặt tôi-biết-rõ-mà.

Chu Viêm hít sâu, “Dùng nó làm rượu gia vị, cậu không sợ bị sét đánh à! Rất lãng phí.” Tuy nói

bình này ủ chưa lâu, giá không quá cao, nhưng người có đầu óc bình thường sẽ đem chai rượu

nho mấy nghìn đồng ra làm rượu gia vị sao!

“Lãng phí gì, không thì cũng để uống thôi…” Phương Diệc Nhiên không cho là đúng, lại chỉ vào

tủ rượu, “Vậy cậu muốn chai nào?”

“Tôi đi siêu thị mua một chai.” Chu Viêm bó tay rồi, không nhìn còn đỡ, nhìn một cái liền làm

hắn sợ hãi, rượu trong tủ đó lấy bừa một chai cũng là vô giá, hắn liếc mắt đã thấy Romanée-

Conti, loại rượu vang này sản lượng cực ít, chất lượng cao, chỉ phân phối ở mức nhất định, mà phongmy.wordpress.com Page 45



nghe đâu cực kỳ đắt đỏ, hàng năm số lượng sản xuất không tới một vạn bình, khiến cho giá của

nó có thể nói là trên trời, từ năm 1760 Romanée đã được xác nhận là vườn nho đắt giá nhất thế

giới.

Thật không biết y lấy từ đâu ra thứ xa xỉ này, chả trách mới muốn đem Ausone đi làm gia vị

không cần chớp mắt, đem so với Romanée thì nó đúng là đáng làm rượu gia vị… Chu Viêm chào

thua đi mua nguyên liệu, tránh khỏi tiếp tục bị Phương Diệc Nhiên đả kích.

Phương Diệc Nhiên sờ sờ mũi vẻ vô tội, kỳ thực Chu Viêm oan uổng cho Phương Diệc Nhiên

rồi, những chai rượu này của y đều của một người bạn tặng, tuy giá trị lớn, nhưng nếu như mỗi

năm đều cứ tặng cứ tặng, thì ai cũng trở nên vô cảm, xem y chỉ tùy tiện nhét chúng vào trong tủ

rượu là biết cũng chẳng yêu quý gì mấy rồi. Hơn nữa Phương Diệc Nhiên cũng không tính là mê

rượu, tuy hiểu rượu, nhưng kỳ thực không thích thứ này, đa phần là khi còn trẻ thích khoe

khoang phẩm vị mà thôi. Phương Diệc Nhiên nghĩ tới đây lại không khỏi buồn cười, mình cũng

từng có thời gian ấu trĩ như thế. Có điều về sau chơi chán, cũng dần tách ra khỏi vòng xoáy đó…

Hơn nữa rượu không phải chỉ để uống thôi sao, dù là rượu vang trị giá trăm vạn, uống vào cũng

không thể trường sinh bất lão, chỉ có vị ngon mà thôi, lãng phí gì chứ, làm rượu gia vị thì cũng là

vào bụng cả.

Chu Viêm đi mua đồ, trong nhà liền chỉ còn lại Phương Diệc Nhiên và Tiểu Bát. Phương Diệc

Nhiên kéo Tiểu Bát lại gần, hai tay giữ đầu nó, hỏi: “Haiz, ngươi thấy Chu Viêm thế nào? Hắn

dốc sức theo đuổi lấy lòng ta như thế, ngươi nói có nên cho hắn một cơ hội, để hắn thử xem thế

nào không?”

Phương Diệc Nhiên hỏi Tiểu Bát, đương nhiên cũng không mong nó sẽ trả lời, bất quá là tự hỏi

bản thân mà thôi, “Mặc dù người này cứ thấy gì đẹp là thích, một kẻ đa tình như thế, nếu như

chân thành, còn phải tốn sức để giữ hắn bên mình thật chặt, cũng phiền phức ghê.” Tuy Chu

Viêm là loại người không quản được nửa thân dưới, nhưng Phương Diệc Diệc nếu thật sự thích

hắn, thì tự nhiên sẽ có biện pháp làm cho hắn trở nên ngoan ngoãn, vấn đề hiện tại là có nên

thích hắn không, có đáng giá để cho y phải tốn tâm tư làm thế không.

“Người này để tâm ta lâu rồi, nhưng vẫn chưa đạt được tới tay, còn đang mới mẻ, không thì cứ

lên giường với hắn một lần, cho hắn toại nguyện, sau khi chiếm được, với tính cách của Chu

Viêm sợ rằng hết mới mẻ thì tự nhiên sẽ có mục tiêu mới, cũng sẽ không quấn quít ta nữa, đến

lúc đó đôi bên chia tay trong hòa bình. Ngươi nói xem? Tiểu Bát?” Phương Diệc Nhiên câu được

câu chăng vuốt lông Tiểu Bát, khổ não vấn đề về Chu Viêm.

“Có điều chuyện mất mặt như thế, ngàn vạn lần đừng để tên kia biết, không thì hắn cười chết

mất…” Cũng không biết ‘tên kia’ trong lời Phương Diệc Nhiên là ai. Như là nghĩ đến vẻ cười

nhạo của ai đó, Phương Diệc Nhiên bĩu môi, bày ra gương mặt nhăn như mướp đắng.

“Tiểu Bát, cẩu cẩu các ngươi nếu chọn bạn đời, có phải là trừ khi nó chết thì sẽ không thay lòng

đúng không? Aii, thật tốt, vì sao con ngươi phải phức tạp thế này.” Phương Diệc Nhiên nằm trên

sô pha, mặc cho Tiểu Bát gối đầu lên ngực mình, vuốt đầu nó hỏi. Y chỉ là muốn tìm một người

có thể làm bạn bên mình, khó tới vậy sao? phongmy.wordpress.com Page 46



Phương Diệc Nhiên còn chưa suy nghĩ xong, Chu Viêm đã đi mua đồ về, cắt đứt dòng tâm trí

miên man của Phương Diệc Nhiên. Cuối cùng buông một tiếng thở dài, quên đi, cứ thuận theo tự

nhiên thôi, hứng thú lẫn tính thú của y đối với Chu Viêm không quá lớn, tuy Chu Viêm rất đẹp

trai, đẹp thì đẹp thôi, chính là không có cá tính, không khác gì nam lẫn nữ trước đây y từng có

quan hệ, có hơn thì là cái vỏ ngoài đẹp hơn thôi…

Phương Diệc Nhiên mở cửa cho Chu Viêm vào bếp, mặc hắn vật lộn một mình trong đó, bản

thân thì mở một chai rượu vang san sang dụng cụ rót rượu, xong rồi vị chủ nhân này không còn

việc gì để làm nữa, chỉ có thể nhìn khách bận bịu trong bếp, mình thì cùng thú cưng đứng ở cửa

xem.

Chu Viêm thấy Phương Diệc Nhiên dựa ở cửa nhìn mình, không khỏi nói mấy câu tự sướng:

“Sao thế? Có phải là thấy tôi đặc biệt hiền lương thục đức không a ~ “

Phương Diệc Nhiên ngây người, chưa thấy ai mặt dày như vậy, một củ cải lăng nhăng như hắn tự

khen bản thân hiền lương thục đức cũng không biết xấu hổ? Phương Diệc Nhiên cố nín cười,

nghiêm mặt nói: “Hiền lương thục đức là để tả phụ nữ, chẳng có tí liên quan nào tới đàn ông con

trai như cậu cả, đừng dùng thành ngữ lung tung.”

“Hừ.” Chu Viêm huơ nồi mấy cái biểu thị bất mãn, rồi tiếp tục chuẩn bị món bít tết và đồ ăn

kèm.

Nói thật ra thì dáng vẻ bây giờ của Chu Viêm cũng có thể chạm vào mép cụm từ ‘hiền thê lương

mẫu’, Phương Diệc Nhiên lắc đầu cười, định xoa đầu Tiểu Bát ở bên cạnh, nhưng phát hiện nó

đã thờ ơ nằm rạp ra đất.

***

Cái chỗ dụng cụ rót rượu, tại đọc QT hơi khó

hiểu, khi search google thì ra mấy lọ trông rất

hay ho để rót rượu vang sang đó rồi sau đó

mới rót từ đó ra ly rượu, nên gọi tạm là như

vậy :”>

Bình luận





Chi tiết truyện