chương 20/ 70

Phương Diệc Nhiên không ngờ vừa tới công ty thì đã bị thông báo rằng, thời trang mùa xuân của

tổng công ty ở Paris bởi vì muốn mở rộng thị trường sang Châu Á, đang thiếu người nên muốn

điều người của chi nhánh ở Châu Á sang đó, cho nên muốn cử y sang đảm nhiệm người phụ

trách khu vực Châu Á. Đồng hành còn có người mẫu dưới trướng công ty và các nhà thiết kế

khác, nói chung là một nhóm đông đúc… Phương Diệc Nhiên đau đầu, sao đột nhiên lại điều y

đi công tác, chuyện đầu tiên y nghĩ tới là y mà đi Paris thì Tiểu Bát phải làm sao đây, đâu thể

mang nó đi cùng được.

Quên đi, mọi chuyện phải giải quyết lần lượt, Paris chắc chắn là phải đi rồi… Đầu tiên Phương

Diệc Nhiên gọi điện cho người kia, nói với hắn về chuyện thần quái gần đây xảy ra trong nhà,

quả nhiên đầu bên kia không hề nghi ngờ Phương Diệc bị ảo giác, cũng không cho rằng y bị tâm

thần, mà là thận trọng hỏi tỉ mỉ tình huống khi đó, thời gian cụ thể, còn hỏi gần đây quanh

Phương Diệc Nhiên có xảy ra chuyện kỳ quái gì khác không. Phương Diệc Nhiên suy nghĩ một

chút, gần đây ngoại trừ thu nuôi Tiểu Bát thì mọi chuyện vẫn giống như xưa.

Đầu kia nói với y, hắn sẽ sắp xếp. Phương Diệc Nhiên tiện thể nói cho hắn mình sắp phải đi

Paris một thời gian, chợt nghe người trong điện thoại cười nói rất đúng dịp, hắn có thể tra kỹ

càng việc này, khi trở về nhớ báo trước cho hắn. Hai người lại hàn huyên mấy câu, Phương Diệc

Nhiên muốn nhờ hắn chăm sóc Tiểu Bát mấy hôm, bị đối phương trực tiếp cự tuyệt, lý do là, hắn

không nuôi thứ có chủ. phongmy.wordpress.com Page 58



Phương Diệc Nhiên đành cười khổ treo điện thoại, còn không quên đồng ý sẽ mang quà về cho

hắn.

Giờ thì hay rồi, người y tin tưởng lại không chịu nhận Tiểu Bát, những người khác thì y không

yên tâm, vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào đưa tới chỗ gửi thú nuôi? Nhưng nghe nói những nơi

như thế đều ngược đãi động vật, nếu đến khi y về, phát hiện Tiểu Bát bị đánh hay bỏ đói thì lại

xót xa, không ổn.

Lẽ nào thực sự mang Tiểu Bát theo đi Paris? Thế thì hơi quá, tuy nói đôi khi y cũng mang Tiểu

Bát đi làm, nhưng đi Paris thì… Phương Diệc Nhiên chợt nhớ tới cô gái nhiệt tình ở hàng thú

cảnh, không biết có thể nhờ cô chiếu cố Tiểu Bát vài ngày không, nhìn cô có vẻ cũng thích cún,

ắt là sẽ không ngược đãi Tiểu Bát. Gọi điện thoại đến hỏi, quả nhiên đối phương thoải mái đáp

ứng, Phương Diệc Nhiên cuối cùng cũng có thể yên tâm mà đi công tác.

Đơn giản sắp xếp hành lý, Phương Diệc Nhiên liền chuẩn bị lên đường. Đưa Tiểu Bát đến cửa

hàng, vốn tưởng cần phải giải thích dài dòng một phen với nó để nó không đi theo, phải biết rằng

mỗi ngày Phương Diệc Nhiên đi làm Tiểu Bát đều đòi đi theo, càng khỏi phải nói tới hôm nào

cũng kiên trì chờ y ở cửa cơ quan, mà bây giờ lại phải gửi nó ở nhà người khác.

Phương Diệc Nhiên cứ sợ Tiểu Bát sẽ tưởng là y không cần nó nữa, không ngờ lần này Tiểu Bát

lại ngoan ngoan ở lại cửa hàng, thấy Phương Diệc Nhiên đi chỉ vẫy đuôi nhìn theo. Phương Diệc

Nhiên vốn đã chuẩn bị đâu vào đấy để trấn an nó, giờ thấy Tiểu Bát như vậy lại có cảm giác mất

mát. Cứ đi một bước lại quay đầu lại nhìn, sau khi được cô gái đảm bảo sẽ chăm sóc Tiểu Bát

thật tốt thì mới rời đi, còn để lại số di động dặn nếu có việc gì cô phải gọi báo ngay.

Tạm biệt cô chủ hàng xong liền lên máy bay luôn, đa phần trong khoang hạng nhất là người cùng

công ty, cứ nhìn những nam thanh nữ tú này thì biết, đều là người mẫu. Chu Viêm làm người

mẫu độc quyền của công ty nên đương nhiên cũng có mặt trong đó, có điều thấy Phương Diệc

Nhiên hắn chỉ tàn bạo lườm một cái, rồi an vị ở chỗ xa Phương Diệc Nhiên nhất, hiển nhiên còn

chưa hết giận chuyện hôm đó. Phương Diệc Nhiên ngồi xuống vị trí của mình, bất đắc dĩ lắc đầu,

cứ vậy đi, dù sao mình cũng sẽ không đi dỗ dành hắn, hết giận liền làm bạn bè bình thường là tốt

nhất, còn nếu không bỏ qua được thì Phương Diệc Nhiên cũng đành chịu, dù sao cũng không có

tổn thất gì.

Sau khi máy bay cất cánh, Phương Diệc Nhiên nhìn khung cảnh ngoài cửa kính vài lần, cũng

không hứng thú lắm, tiện tay lật quyển tạp chí phía trước, đầu thì nghĩ tới Tiểu Bát.

Không biết thứ cô bé cho nó có chịu ăn không, nếu không chịu ăn thì bị đói mất, hơn nữa tên này

lại còn không ăn thức ăn cho chó, không biết cô ấy có chịu tốn công làm cơm cho nó không.

Mình đi nhiều ngày như vậy, không biết lúc về Tiểu Bát có còn nhận ra mình không, nếu không

nhận ra thì phải làm sao bây giờ.

Lúc sau lại nghĩ tới chuyện trong nhà, không biết sau khi đi có còn tiếp tục xảy ra chuyện kỳ

quái không, người kia nói giao cho hắn là được, cũng không biết hắn định làm gì, chắc không

phải là tìm người tới trừ tà ma chứ? phongmy.wordpress.com Page 59



Phương Diệc Nhiên bị chính ý nghĩ của mình làm cho bật cười, thờ ơ giở tạp chí trong tay, bỗng

nhiên cảm giác bên cạnh có người đến gần rồi ngồi xổm xuống. Phương Diệc Nhiên cũng không

để ý, tiếp tục xem tạp chí, có lẽ là người ta nhặt đồ.

Nhưng rồi cảm giác hình như người nọ vẫn ngồi đó, lại còn nhìn mình chằm chằm, Phương Diệc

Nhiên không khỏi nghiêng đầu nhìn xuống.

Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là một đôi mắt to đen trắng rõ ràng đang nhìn thẳng vào mình,

Phương Diệc Nhiên không khỏi nhíu mày, người này làm sao vậy, ngồi xổm dưới đất, hai tay vịn

vào thành ghế nhìn mình? Sao cứ như là cún con vậy? Đặc biệt là ánh mắt đó…

Người nọ thấy Phương Diệc Nhiên nhìn mình, liền mỉm cười với y một cái, Phương Diệc Nhiên

càng thêm khó hiểu, lẽ nào quen nhau sao? Nhìn kỹ người nọ trông cũng khá sáng sủa, chẳng lẽ

là người mẫu của công ty? Chỉ là hình như mình không có ấn tượng gì. Nhưng hình như trừ Chu

Viêm ra thì y cũng không quen người mẫu nào khác cùng công ty, hơn nữa công ty nhiều người

mẫu như thế, sao có thể quen biết hết được. Lần này cùng đi Paris có vài người không cùng công

ty, là người mẫu mời ở ngoài tới.

Nếu đối phương đã cười với mình, Phương Diệc Nhiên cũng không thể nói gì, có lẽ là biết mình,

nên cũng gật đầu cười lại với cậu ta, thấy đối phương cười càng rạng rỡ thì y liền rời mắt quay về

quyển tạp chí —— tuy trên đó chẳng có gì hấp dẫn cả.

Phương Diệc Nhiên chịu đựng ánh mắt nóng bỏng đó, cứ lật tạp chí tới trang cuối cùng. Sao cậu

ta có thể nhìn mình như thế được nhỉ, rốt cuộc Phương Diệc Nhiên không nhịn được nữa, hỏi:

“Có việc gì sao?”

Người nọ nhìn quanh, như là xác nhận Phương Diệc Nhiên đúng là đang nói với mình, chần chờ

một lúc mới hỏi: “Em không thể ở đây?”

Nếu không phải giọng điệu của đối phương thực sự rất yếu đuối, Phương Diệc Nhiên còn tưởng

là tên này định gây sự. Cậu ta đương nhiên có thể ở đó, hành lang máy bay cũng không phải là

của Phương Diệc Nhiên, người ta cam tâm tình nguyện ngồi chồm hỗm ở đó thì kệ người ta.

Phương Diệc Nhiên không thể nói gì, cậu ta đã kiên quyết muốn nhìn mình, mình cũng không

thể không cho cậu ta nhìn được.

Phương Diệc Nhiên nhíu mày, không nói chuyện nữa, mà quan sát đối phương một lượt. Nói thật

ra bộ dáng cũng không tệ, có lẽ còn lai một ít dòng máu Châu Âu, ngũ quan cực kỳ sắc nét, lông

mày cao, hốc mắt sâu, mũi thẳng, môi rất gợi cảm, thật không hổ là người mẫu kiếm ăn nhờ

gương mặt, bán vẻ ngoài là đủ. Nhưng lúc nhìn tới y phục trên người cậu thì Phương DIệc Nhiên

có chút dở khóc dở cười, người này thật sự là người mẫu sao? Chuyên viên tạo hình cứ để cậu ta

mặc vậy ra ngoài? Sao không hề có chút tự giác bản thân là người dẫn đầu trào lưu nhỉ.

Người nào có chút mắt thẩm mỹ đều không ăn mặc như vậy, áo trong màu vàng chói, còn có

viền hoa, như là kiểu nữ vậy, nếu cậu ta có vẻ ngoài nữ tính một chút thì còn đỡ, dù sao cũng có

rất nhiều người mẫu nam đi theo hướng uni***, bản thân cũng là 0 ăn mặc trang phục như là

chim công, nhưng vấn đề người này vẻ ngoài cực kỳ nam tính a… Khoác ngoài là một bộ âu phongmy.wordpress.com Page 60



phục xám nhạt, kiểu dáng không biết từ thập niên nào, quần thì cậu ta ngồi xổm nên Phương

Diệc Nhiên không nhìn thấy, có điều chỉ những thứ trên kia thôi cũng đủ khiến thân là nhà thiết

kế như Phương Diệc Nhiên phải cau mày, phối màu kiểu này, kết hợp đồ kiểu này… Nếu như là

mình thiết kế cho cậu ta thì đã khác, Phương Diệc Nhiên thầm nghĩ: chẳng lẽ là mốt mới, hay là

cậu ta không phải kiểu chạy theo trào lưu?

Cũng may không chỉ mình Phương Diệc Nhiên khó chịu khi bị cậu ta ngồi xổm bên cạnh vịn tay

vào ghế, đến tiếp viên hàng không cũng đã tới, rất lễ phép mời cậu về chỗ ngồi của mình, cậu ở

đây rất ảnh hưởng tới việc đi lại.

Người nọ chớp mắt, nhìn Phương Diệc Nhiên, lại nhìn tiếp viên hàng không, chỉ vào chỗ ngồi

bên cạnh Phương Diệc Nhiên: “Tôi ngồi chỗ này được không?”

Tiếp viên hàng không giữ nguyên nụ cười: “Xin hỏi chỗ ngài ngồi ở đâu?”

“Tôi ngồi cạnh một người ngáy ngủ, tôi có thể đổi sang đây không.” Cậu vẫn giữ tư thế ngồi

xổm dưới đất, từ dưới nhìn lên tiếp viên, khiến lúc cậu nói chuyện có vẻ đặc biệt tội nghiệp.

Tiếp viên hàng không đó nhìn sang Phương Diệc Nhiên, “Nếu vị trí này không có người ngồi thì

tôi có thể đổi cho ngài.”

Người nọ cười rạng rỡ: “Cảm ơn.” Đứng dậy, không nói hai lời, chen qua Phương Diệc Nhiên

ngồi vào chiếc ghế bên trong.

Cậu vừa đứng lên, Phương Diệc Nhiên mới phát hiện người này rất cao à nha, tiếp viên hàng

không kia cao ít nhất cũng phải 1m70 mà còn thấp hơn cậu nhiều, đặc biệt là đôi chân đó, rất

thon thả… Rất đẹp, mặc loại quần gì có lẽ đều đẹp, ài, quả nhiên là dáng vóc của người mẫu,

Phương Diệc Nhiên thầm cảm thán.

Vị trí bên cạnh Phương Diệc Nhiên quả thực không có ai ngồi, cũng không thể không cho cậu ta

ngồi. An vị rồi, nhưng vấn đề là người nọ ngồi vào chỗ rồi vẫn cứ ngồi nghiêng, nhìn chằm chằm

y một cách trắng trợn, như vậy bất kể là ai cũng sẽ mất tự nhiên. Tuy số người thầm mến lẫn

biểu lộ với Phương Diệc Nhiên không phải là ít, nhưng dạn dĩ thế này thì đúng là lần đầu

Phương Diệc Nhiên gặp phải. Huống hồ Phương Diệc Nhiên cũng không nghĩ cậu ta nhìn chằm

chằm thì tức là thích mình, Phương Diệc Nhiên cũng chưa mặt dày tới mức nghĩ ai liếc mình một

cái cũng là có tình cảm với mình.

Nhưng thực sự chịu không nổi ánh mắt trực tiếp như thế của đối phương, Phương Diệc Nhiên bất

đắc dĩ buông tạp chí, quay đầu nhìn lại người nọ. Cậu ta thấy Phương Diệc Nhiên nhìn mình, lại

nhoẻn miệng cười, rất mộc mạc, làm Phương Diệc Nhiên không nói nên lời, chẳng lẽ thật sự

quen biết? Nhưng mình thực sự không có ấn tượng gì cả. Phương Diệc Nhiên hỏi vẻ không chắc

chắn: “Chúng ta quen nhau sao?”

Người nọ đầu tiên là gật thật mạnh, rồi lại lắc, còn mang theo chút tiếc nuối? Phương Diệc Nhiên

không chắc, nhưng cậu ta vừa gật lại vừa lắc, rốt cuộc là có quen hay không đây. phongmy.wordpress.com Page 61



Phương Diệc Nhiên không nói gì, người nọ cũng không lên tiếng, cứ thế nhìn y.

Hình như gần đây bản thân luôn đụng phải chuyện kỳ quái, đến lên máy bay cũng có thể gặp

người lạ lùng như vậy… Phương Diệc Nhiên đau đầu bóp trán.

“Nếu đau đầu, thì ngủ một lúc đi.” Người nọ đột nhiên nói.

Phương Diệc Nhiên kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cậu… Tôi là đau đầu vì cậu đó, cậu cho là phải

trách ai a! Phương Diệc Nhiên im lặng ngả ghế ra, nhắm mắt lại, không muốn quan tâm cái tên

kỳ quái này nữa.

Đang chợp mắt, chợt cảm giác được người nọ mở chăn, đắp lên người cho mình.

Bình luận





Chi tiết truyện