chương 26/ 70

Tuần lễ thời trang New York, London, Milan và Paris có thể nói là bốn tuần lễ lớn nhất về thời

trang trên thế giới.

Tuần lễ thời trang New York trước giờ đều không phải là trọng điểm quan tâm của truyền thông.

Trong mắt giới chuyên nghiệp, nó giống như là “Hội chợ sản phẩm đặt hàng” hơn. Trang phục

trình diễn ở đây thực sự rất thích hợp cho ứng dụng thực tế.

London thì giống như là New York theo hướng cực đoan. Tuần lễ thời trang London thường

xuyên biến thời trang thành khu vui chơi đầy tính thực nghiệm và mạo hiểm, vui sướng sống

cuộc sống tạm bợ của riêng họ, dường như ngăn cách London với thế giới bên ngoài.

Còn nhà thiết kế nước ngoài mong muốn tham dự vào chương trình của Milan thì phải phù hợp

với “Phong cách Ý”, nên không khỏi khiến người ngoài có ấn tượng là ngoan cố bảo thủ.

Chỉ có Paris mới thực sự là thu nạp tinh anh của giới thời trang trên toàn thế giới. New York

trình diễn sự thương mại, London trình diễn sự can đảm, Milan trình diễn tài năng — chỉ có

Paris, trình diễn mộng tưởng. Có thể đưa thiết kế của mình tới chương trình thời trang ở Paris là

ước mơ của mọi nhà thiết kế. phongmy.wordpress.com Page 77



Mà Phương Diệc Nhiên may mắn có thể trình diễn ước mơ của mình trên sân khấu mộng tưởng

nơi đây, đương nhiên cũng không phải là thái độ không quan trọng như bình thường, tuy không

phải là nhãn hiệu của mình, lại cũng thừa nhận với thầy rằng thiết kế của mình là kết quả của

kinh tế thị trường. Nhưng điều đó cũng không cản trở Phương Diệc Nhiên hết lòng yêu quý nó

của mình, nếu đến thiết kế của bản thân mà y cũng không quan tâm, thì làm sao có thể làm

những người phụ nữ động lòng bỏ ra hàng ngàn vạn để mua chứ.

Vậy nên sau nửa ngày nghỉ ngơi, Phương Diệc Nhiên liền toàn tâm toàn ý vào việc chuẩn bị tuần

lễ thời trang lần này. Dù chỉ 20′ tỏa sáng trên sàn catwalk, nhưng là thành quả của cả đống tiền,

tuy đây không phải show đầu tiên Phương Diệc Nhiên thực hiện, nhưng đương nhiên cũng không

thể qua loa. Phải thảo luận về show lần này cùng với nhà thiết kế và các giám đốc sáng lập, chi

nhánh Châu Á đề xuất chủ đề và ý tưởng cho công ty, Phương Diệc Nhiên đã chuẩn bị từ trước,

có điều về sàn diễn y phải tranh thủ một chút. Sàn diễn quá nhỏ sẽ không đạt được hiệu quả

choáng ngợp cùng với khí thế mà y muốn.

Sàn diễn của Louvre thì Phương Diệc Nhiên không dám mơ tưởng, nhưng chí ít cũng phải cố đạt

được sàn diễn của Vườn Tuileries, nơi đó một phía sát sông Seine, tầm nhìn đủ rộng, phù hợp

với yêu cầu của y. Có điều Phương Diệc Nhiên cũng biết sàn diễn ở đó phí thuê rất đắt, Marc

Bona nhà thiết kế cao cấp của tổng công ty tuyệt đối sẽ nhân cơ hội bắt chẹt mình. Quả nhiên

điều kiện của tên Marc ẻo lả đó khiến Phương Diệc Nhiên phải nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù

sao cũng được như nguyện.

Lần này chi nhánh Châu Á làm một show riêng, không kết hợp với sàn diễn của tổng công ty

châu Âu, vậy nên đây hoàn toàn là sân khấu của mình Phương Diệc Nhiên. Kỳ thực trong mắt

họ, một người đàn ông Á Châu như Phương Diệc Nhiên cũng tràn đầy vẻ thần bí như quốc gia

phương Đông đó, họ rất chờ mong, anh chàng này sẽ có thể mang tới cho họ một bữa tiệc thị

giác thịnh soạn đầy sự quyến rũ Đông phương.

Cotton mỏng mềm nhẹ, tơ lụa chìm nổi, voan thêu cánh ve, tất cả được Phương Diệc Nhiên

thành thạo ngoạn chuyển trong tay, tua rua tơ vàng, hoa thêu tinh xảo và lớp lớp li gấp tô điểm,

tràn ngập sự dịu dàng trang nhã của nữ giới phương Đông cổ điển, mềm mại phóng khoáng,

thêm nữa lại được phối với trang sức cung đình đẹp đẽ quý giá, tất cả làm nổi bật sự đoan trang

và xa hoa đầy nữ tính,

Nguyên liệu lộng lẫy, phụ liệu mềm mại, màu sắc tự nhiên, mang đến một cảm giác lãng mạn,

quyến rũ, gợi cảm, mềm mại, thậm chí tính chất xa hoa đầy mới mẻ, tất cả đều đưa mỗi bước đi

của người mẫu hóa thân thành một nữ thần hoàn mỹ, như tái hiện lại hơi thở phương Đông thần

bí giữa sóng nước sông Seine.

Khi người mẫu đi lại thật sự trông như là mây bồng bềnh vờn quanh trăng, phiêu diêu như Lạc

thần giữa trời gió tuyết giáng xuống Lạc Hà.

Mà ở Vườn Tuileries nơi đã chứng kiến sự sụp đổ của Cung Điện Tuileries , có lẽ cũng nhờ màn

diễn xa hoa này mà như thấy lại được không khí năm xưa khi hoàng đế tổ chức yến hội. phongmy.wordpress.com Page 78



Giá của từng bộ trang phục cũng khiến người ta chùn bước. Đương nhiên thời trang cao cấp

không phải là về trào lưu mới nhất, mà phải là độc nhất vô nhị, về tài nghệ thủ công gần như bất

khả thi! Tất cả đồ nữ lần này Phương Diệc Nhiên làm đều chỉ nhận hàng đặt, không sản xuất

hàng loạt, cả thế giới chỉ có một bộ, dùng cách nói của Phương Diệc Nhiên thì người giàu có siêu

cấp sẽ không bị ảnh hưởng của suy thoái kinh tế toàn cầu, với những bộ trang phục có giá trên

vạn Euro này, có một số phụ nữ giàu tới khó tin đồng thời ham muốn mua sắm vô hạn, họ chỉ

quan tâm khi mặc những bộ đồ này trên người ra đường chắc chắn sẽ không phải xấu hổ vì đụng

hàng với bất cứ ai.

Vậy nên đây thực sự là một bữa tiệc siêu cấp xa hoa!

Trên sàn catwalk là phong cảnh duy mĩ và những ánh đèn không ngừng tỏa sáng lấp lóa, sau hậu

trường là khung cảnh hỗn độn và những tiếng hô to gọi nhỏ. Người bận bịu nhất đương nhiên

phải kể tới quản lý trang phục, lúc thì phụ kiện của bộ này không thấy đâu, lúc thì là đôi giày kia

số đo không đúng. Trên sân khấu là những Lạc thần rạng rỡ tỏa sáng, sau hậu trường thì là thản

nhiên thay áo giữa đám đông, nhảy nhót gọi chuyên gia make-up sửa sang.

Ở nơi hậu trường chẳng khác gì chiến trường này, tuy Phương Diệc Nhiên rất muốn chỉ lo thân

mình, khoanh tay xem kịch vui, nhưng đáng tiếc cũng không thể may mắn tránh thoát. Khi y

quay người lại, đụng phải Phương Mặc, người từ đầu chương trình tới giờ vẫn nhắm mắt bám

đuôi đi theo đồng thời ngăn trở những người rối loạn va chạm phải Phương Diệc Nhiên. Lúc này

Phương Diệc Nhiên mới có chút ngẩn người, lập tức hô lên: “Tạo hình đâu, make up đâu, đâu hết

rồi? Thành phẩm còn dở này là sao hả? Sắp đến lượt đồ nam lên sân khấu rồi, tốc độ tốc độ.”

Nhân viên tạo hình và make up vội vã chạy tới, vừa thấy Phương Mặc còn mặc đồ thường và

chưa trang điểm thì cũng lấy làm kinh hãi, căn bản không chờ Phương Mặc nói được nửa câu

giải thích đã lôi cậu đi, bắt đầu make up cho cậu.

Phương Diệc Nhiên đau đầu bóp trán, đương nhiên y đau đầu không phải vì show diễn không

thành công, mà ngược lại những tiếng tán thưởng của khách quý và ký giả làm y biết chương

trình lấy chủ đề trang phục hoàng gia cổ điển lần này cực kỳ thành công. Thế nhưng, Phương

Diệc Nhiên lo là lo màn ra chào cuối, khi show kết thúc thì theo lý, nhà thiết kế cũng phải đi lên

để cảm ơn. Phương Diệc Nhiên không phải người ngại ngùng, đương nhiên không luống cuống

vì việc như thế.

Nhưng, vấn đề là cái tên ẻo lả Marc đáng ghét đó, khi y đưa ra yêu cầu thuê Vườn Tuileries, điều

kiện của hắn là lúc Phương Diệc Nhiên lên chào cảm ơn thì phải mặc trang phục do chính mình

thiết kế. Điều này với nhà thiết kế thì không thành vấn đề, nhưng đối với Phương Diệc Nhiên mà

nói, thì là vấn đề lớn… Tất cả đều biết Phương Diệc Nhiên không thiết kế đồ nam, y chỉ thiết kế

trang phục nữ… Điều này đồng nghĩa y phải mặc đồ nữ để lên chào.

Phương Diệc Nhiên nghĩ tới lại đau đầu, không lẽ lại lâm trận bỏ chạy sao? Dù sao show cũng

sắp kết thúc, sân khấu y cũng được dùng rồi, y có thể bội ước không? Có một vài nhà thiết kế

thích giữ sự thần bí, không thích những hoàn cảnh đông đúc nên không ra chào cảm ơn cũng

không sao. Liệu y có nên chuồn êm không nhỉ? phongmy.wordpress.com Page 79



Có điều y chỉ là nghĩ vậy thôi… Phương Diệc Nhiên biết điều này là không thể, bằng không trời

biết lần sau tên ẻo lả kia còn làm khó dễ mình tới mức nào nữa.

Bình luận





Chi tiết truyện