chương 478/ 513

Quả thật kì quái, tại nơi ở của hỗn độn di dân lại phát hiện khí tức của Thất Tuyệt thiên nữ. Dải sáng như chiếc kén khổng lồ nứt toác dần, vang lên tiếng động kỳ dị.

Lớp khói màu phát ra khiến đảo nổi như mộng như ảo, vân vụ hà quang mờ mờ quấn quanh, Không Không và Y Y khẩn trương quan sát chiếc kén ánh sáng không ngừng biến hóa.

Hương khí nhiễu, như lan như xạ, chiếc kén tương triệt để vỡ tan.

"Bốp."

Một vùng hào quang sáng chói, chiếc kén vỡ tan, hào quang chói lòa khiến tất cả không mở nổi mắt, thiên nhãn thông cũng không thể nhìn thấu. Mùi thơm vấn vít đượm sát khí khiến dù đang ở trong thần thánh quang huy cũng khiến Thái cổ thần không thoải mái.

Lúc hào quang rút đi như sóng nước, Thần Nam và hai hài tử thấy người từ trong kén bước ra. Nữ tử này thân thể xinh đẹp, được cổ lão giáp trụ phủ lên, ngay cả đầu cũng được che kín, duy nhất đôi mắt sáng lấp lánh thần quang.

Cổ lão giáp trụ không biết tồn tại bao nhiêu năm, phía trên chi chít vết đao kiếm nhưng không có dấu hiệu vỡ nát, đôi chỗ hơi móp vào.

Sau lưng nàng ta có một cây cổ mâu, tay trái cầm cổ thuẫn, tay phải cầm chủy thủ sắc bén, bất luận vũ khí hay giáp trụ đều kinh qua vô tận tuế nguyệt tẩy lễ, tuyệt đối là cổ vật!

"Mẫu thân, là người sao?" Y Y định tiến lên.

Thần Nam kéo cô bé lại, tự bước lên: "Là nàng sao?"

"Soạt."

Một đạo kinh thiên trường hồng từ chủy thủ bay vút lên, xuyên qua hỗn độn, nữ tử mặc chiến giáp thể hiện thực lực cực mạnh. Thần Nam vội kéo hai hài tử lùi lại, nữ tử không xuất thủ mà chuyển chủy thủ sang tay trái, rạch mũ trên đầu, lộ ra tiên nhan khuynh thành khuynh quốc, chính thị Mộng Khả Nhi.

Bất quá, Thần Nam cảm giác nàng đã khác trước, mạnh hơn là đương nhiên, đủ tư cách coi là thiên giai cường giả cấp cao, nhưng khí chất tựa hồ đã phát sinh nhiều biến hóa, không còn giống xưa.

Không Không và Y Y lập tức nhảy bổ tới, lần này Thần Nam không ngăn cản, Mộng Khả Nhi vố bình tĩnh, thu lại chủy thủ và cổ thuẫn, giang tay ra, ba người ôm nhau.

Có lẽ đã qua mấy trăm năm hoặc hơn ngàn năm rồi, đến giờ hắn không còn quan niệm chính xác về thời gian, không hiểu bao nhiêu năm qua kể từ đại phá diệt.

Thấy sắc mặt Mộng Khả Nhi nhu hòa dần, hắn mới yên tâm.

Mộng Khả Nhi thể hiện lòng từ ái của người mẹ, đượm nhu tình, âu yếm ôm hai hài tử, ngắm nghía dung mạo chúng.

"Hài tử, hài tử của ta, các con lớn rồi."

"Nương thân!"

"Mẫu thân xinh đẹp."

Không Không và Y Y cũng vô cùng kích động, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, lúc rời Mộng Khả Nhi, chúng mới một tuổi, rồi xảy ra thiên địa kịch biến mà phân ly trăm ngàn năm.

Hiện trường ấm áp, thân tình không tan, quan hệ máu mủ nồng đượm.

"Mẫu thân sao lại ở đây?" Không Không ngẩng đầu hỏi.

Y Y kéo tay Mộng Khả Nhi, lắc lắc: "Nương thân, con nhớ người lắm, vốn tưởng không bao giờ gặp người nữa."

Mộng Khả Nhi cũng vô vàn cảm khái, sau đại phá diệt nàng trải qua quá nhiều chuyện, từng tuyệt vọng rằng không gặp lại hài tử nữa. Nàng cảm giác hai đứa thật lòng thương nhớ mình, hai tiểu quỷ tinh ranh đã hiểu chuyện rồi.

Liếc nhìn Thần Nam cạnh đó, nàng không nói gì, hắn bước lên nói: "Ta từng tìm ba người nhưng không thấy." Hắn biết đây là cơ hội hiếm có để rút ngắn khoảng cách với Mộng Khả Nhi nhưng về mặt bày tỏ tình cảm, hắn như một súc gỗ, không biết cách nói ra những lời ngọt ngào.

"Chúng ta qua kia ngồi xuống đàm luận." Mộng Khả Nhi dẫn hai hài tử đến một vùng hoa cỏ phía trước.

Trên hòn đảo nổi trong hỗn độn này, chung quanh có vô tận hỗn độn thần quang khiến sinh cơ dâng đầy, ngập sinh mệnh khí tức.

Một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua vùng cây cỏ, cả nhà Thần Nam cùng đàm luận. Quan hệ giữa hắn và Mộng Khả Nhi từ trước đại phá diệt đã hòa hoãn đi nhiều, không còn đối lập như lúc đầu, giờ đã qua bao nhiêu năm lại thêm có hai hài tử, nàng không thể làm quá với hắn.

Kỳ thật, nàng phát giác mình có cảm tình khó nói với hắn, giữa hai người đã xảy ra quá nhiều việc, đều trở thành người khắc sâu nhất trong ký ức đối phương.

Cảm tình quả thật kỳ quái, lúc đầu vì hận mà nhớ nhau nhưng sau cùng lại không dứt ra được, Mộng Khả Nhi cũng thấy mình không thể trốn tránh nhiều thứ. Nàng cũng không hẳn đã hận hắn, trong mọi tình huống, không thể phân rạch ròi ai đúng ai sai, những việc giữa họ đều do ngoại lực tác hợp, nhưng bảo nàng chấp nhận hắn, quả thật không hiện thực lắm.

"Lúc đại phá diệt, muội bị đại lực đẩy vào hỗn độn, tuy trọng thương nhưng may mắn không chết, sức mạnh của Thất Tuyệt thiên nữ trong thân thể thức tỉnh toàn bộ…"

Nàng từ từ kể lại, Thần Nam và hai hài tử dần hiểu được chân tướng, ngầm kinh hãi, Thất Tuyệt thiên nữ quả thật bất phàm, một trong thất đại thiên nữ đã là thiên giai cao thủ tuyệt đỉnh, nếu thất thân hợp nhất ắt không tưởng tượng nổi.

"Sau đó, muội gặp một Thất Tuyệt thiên nữ khác trong thiên ngoại hỗn độn, ả định luyện hóa muội."

Thần Nam cả kinh, hắn nhớ rõ lúc xưa ở tiểu Lục đạo, hắn từng thả tàn hồn của ngũ đại thiên nữ hóa thân, hai tàn hồn dung hợp thành thiên nữ hoàn chỉnh với Long Vũ và tiểu công chúa, còn lại ba tàn hồn hạ lạc bất minh.

"Nàng có biết thiên nữ định luyện hóa nàng không?" Hắn hỏi.

"Không quen, nhưng chắc chắc là thiên nữ đã dung hợp hoàn chỉnh, muội và ả đấu tranh trong hỗn độn mấy trăm năm, đến tận địa bàn của hỗn độn di dân mới thắng được ả. Không ngờ sức mạnh của ả tràn vào thân thể khiến muội ngủ mất trăm năm. Thần Nam, giờ muội cần huynh giúp đỡ luyện hóa hồn lực trong thân thể."

Cổ lão chiến giáp trên mình nàng là của Thất Tuyệt thiên nữ đó, dẫu những chi tiết chính thì nàng không kể lại nhưng Thần Nam có thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra, sức mạnh của một thiên nữ khác bị nàng áp chế, giúp nàng luyện hóa hồn lực coi như giúp nàng hoàn thành dung hợp với hồn lực Thất Tuyệt thiên nữ.

Hắn cũng kể lại đơn giản nhưng gì đã trải qua trong ngần ấy năm đoạn không do dự giúp Mộng Khả Nhi luyện hóa sức mạnh, lần này sẽ tạp ra một thiên giai siêu cấp cường giả có hồn lực của hai thiên nữ. Nhưng hắn quyết đánh tan ý thức nguyên bản của thiên nữ, chỉ để lại thần thức của Mộng Khả Nhi, bằng không khi dung hợp, không ai biết sẽ thành nhân vật thế nào.

Hương thơn lan tràn, hắn và nàng lơ lửng dưới tầng không thấp, xuất ra từng đạo hào quang phủ lấy nàng. Hiện tại hắn mạnh đến đáng sợ, thực hiện những việc này không phí nhiều tâm lực, sau cùng lắc mạnh Hồng Hoang Kỳ, vô tận tinh quang trùm xuống, giúp Mộng Khả Nhi luyện hóa thiên nữ chi hồn trong thân thể.

"Ai dám bất kính với ta?" Tiếng hừ lạnh vang lên, một đạo linh thức bay khỏi thân thể Mộng Khả Nhi, đứng trên không phẫn nộ nhìn Thần Nam. Lúc này Mộng Khả Nhi đã chìm sâu vào tu luyện cảnh giới, gần như ngủ say.

"Là ta." Thần Nam không nói gì, vung Hồng Hoang Kỳ chụp tới.

"Ngươi dám mạo phạm thế này, có biết ta là ai không?"

"Biết ngươi là Thất Tuyệt thiên nữ."

"Biết mà còn dám mạo phạm ta, dù Nhân vương sống lại cũng phải nhường ta năm phần." Đạo linh thức này là ý thức nguyên bản nhất của Thất Tuyệt thiên nữ, có những kí ức từ rất xa xưa.

Thần Nam cả kinh, xem ra Thất Tuyệt thiên nữ không hề tầm thường, tựa hồ có thể sánh với Nhân vương nhưng bất kể thiên nữ lợi hại thế nào, cổ lão kí ức đó nhất định phải bị đánh tan, hắn không hy vọng Mộng Khả Nhi biến thành người khác.

Sức mạnh kinh hồn khống chế Hồng Hoang Kỳ lắc mạnh, hắn không nói gì, đẩy mạnh đạo linh thức đó vào trong lá cờ.

Hồi lâu sau, Mộng Khả Nhi mở bừng mắt, trong sát na bùng lên khí tức cực mạnh và thần quang chói lóa, hòn đảo nổi cả nhà đang đứng vỡ tan.

Thần Nam vội kéo Không Không và Y Y bay lên, đứng trong hỗn độn cảm nhận chỗ đáng sợ của Mộng Khả Nhi, hiện tại nàng có hồn lực của hai thiên nữ, mạnh không kém các Thái cổ thần, khó tưởng tượng nổi khi thất thân hợp nhất sẽ đạt đến cảnh giới nào.

Không lâu sau, Mộng Khả Nhi bay lên, nàng mặc cổ chiến giáp, lưng đeo cổ mâu, tay trái cầm cổ thuẫn, tay phải chủy thủy, tư thái anh tư ngời ngời cộng thêm tuyệt thế tư dung tạo thành khí chất mê hoặc rất riêng.

"Thần Nam, chúng ta bắt đầu lại, coi như hiện giờ mới quen nhau." Nàng bình tĩnh nhìn hắn.

"Lần đầu được gặp Mộng tiên tử, thật rất vinh hạnh." Thần Nam cũng rất bình tĩnh.

"Hỏng rồi, cha và mẫu thân xinh đẹp thành ngốc nghếch hết rồi." Không Không ở ngoài xa thì thầm.

"Huynh mới ngốc, không biết mẫu thân xinh đẹp và cha đang bắt đầu lại sao?" Y Y mắng ca ca.

"Hắc hắc, đó có phải kiểu kinh điển có con trước rồi có tình cảm không? Cha và mẫu thân cũng tiên tiến thật." Không Không làm ra vẻ không chịu nổi: "Không được, chúng ta trốn đi, bằng không ta sẽ rủn hết người."

"Muội cũng thấy vậy."

Y Y và Không Không lập tức mất bóng.

Nhưng chỉ thoáng sau đã bị Thần Nam dùng Không Không kéo lại.

"Cha, hai người cứ tiếp tục lãng mạn, không cần để ý chúng con."

"Tiểu tử lắm trò." Thần Nam gõ cho nó một cái.

Mộng Khả Nhi kéo cả hai lại: "Hiện tại chúng ta phải nghĩ cách cứu người."

"Cứu ai?" Hai hài tử đồng thời hỏi.

Thần Nam thở dài, lòng vô cùng bi thống, vừa nãy đàm thoại với Mộng Khả Nhi hắn biết được mấy tin xấu. Nàng tiềm tu nhiều năm ở lãnh địa của hỗn độn di dân, biết được đôi điều, mấy nhân loại thanh niên cực kỳ có tiềm lực từng bị hỗn độn di dân bắt.

Ban đầu là đồ đệ hoặc hóa thân của Ma Chủ bị hỗn độn di dân bắt, rồi đến Thiên giới Vũ Hinh, linh thi Vũ Hinh, tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, có người bị đánh hồn phi phách tán, không hiểu còn ai sống sót.

U La vương là một trong những hỗn độn cường giả mạnh nhất theo truyền thuyết. Tại Thái cổ thời đại, y từng đại chiến với Ma Chủ ba ngày mà không bại, lần đại phá diệt này, không hiểu y moi đâu ra tin tức Tiềm Long là đồ đệ hoặc hóa thân của Ma Chủ, lúc Lục đạo tan tành, y vung tay, hỗn độn cự trảo hóa thành ngàn vạn trượng, hướng tới Tiềm Long ở lục giới bắt về. Trong quá trình đó đã dẫn động cả bọn linh thi Vũ Hinh.

Hiện tại các hỗn độn cường giả đều biết U La vương tù cấm đồ đệ hoặc hóa thân của Ma Chủ, hi vọng từ họ mà biết được nhược điểm của Ma Chủ rồi sẽ diệt đối phương trong tương lai.

"U La vương, mau triệu hoán cao thủ, diệt hết bọn Thái cổ thần." Quảng Thành chạy đến vùng của U La vương, lúc này tỏ vẻ cung kính kêu gọi.

"Sợ chúng không dám tiến vào địa vực của ta." U La vương tỏ vẻ vô cùng tự tin.

"Những tên này giảo trá vô cùng, xin U La vương chủ động xuất thủ." Quảng Thành cực kỳ mong muốn U La vương diệt hết chúng thần.

U La vương ngồi lên bảo tọa trong đại điện rông rãi như một bức tượng, nhắm tịt mắt, cười lạnh: "Địch nhân mạnh nhất của hỗn độn tộc chưa xuất hiện. Ta đang đợi."

"Đợi ai?"

"Bọn Ma Chủ đã đi lên Thông thiên chi lộ, có lẽ là đối thủ chính của chúng ta."

"Họ đã bước lên Thông thiên chi lộ, sao lại còn tái hiện?"

"Tất cả đều rất khó nói." U La vương nhắm mắt ngồi bất động trên bảo tọa, ma thể sừng sững không hề có ánh sáng hỗn độn, y bình tĩnh: "Có hai cha con chưa xuất hiện, ta không tin chúng đã chết. Ta e chúng đứng phía sau đạo diễn một vở kịch, nhỡ may việc bọn chúng đi lên Thông thiên chi lộ là một chiêu lừa siêu hạng."

 

Bình luận





Chi tiết truyện