chương 251/ 513

Thiên giới có câu nói: Lên trời dễ, hạ phàm khó.

Cao thủ Nhân gian giới, tu vi vượt qua thất giai cảnh giới, nếu như thực lực quả thật cao thâm khi phá toái hư không tiến nhập tiên giới, tuy có nguy hiểm nhưng dù sao vẫn có hi vọng sinh tồn rất lớn.

Nhưng mà muốn từ Thiên giới tiến nhập Nhân gian. Cho dù là tiên nhân bình thường hay là Thần Vương có thực lực cao thâm mạc trắc, ở trong không gian thông đạo đều gặp phải sự nguy hiểm vô cùng.

Thiên phạt thần quang có thể hủy diệt tất cả mọi thứ, cho dù là Thần Vương hay là tiên nhân bình thường khi đối diện với nó, muốn đối kháng với lực lượng hủy diệt đó, đều phải gia tăng lực lượng bản thân lên gấp mấy lần.

Đạm Đài Tuyền đột nhiên xuất hiện trong Thiên giới thông đạo đã khiến cho Thần Nam rất là đau đầu. Đạm Đài thánh địa đã bị hủy diệt hoàn toàn, nếu thực sự muốn báo thù thì khẳng định là bắt đầu từ trên người hắn trước tiên.

Bạch y tung bay, người con gái dáng dấp tuyệt thế, mặc dù hiện tại đang phải đối mặt với quang mang hủy diệt nhưng trên khuân mặt vẫn trấn tĩnh như trước, cả người phát ra một cỗ linh khí, khiến những người nhìn thấy tin rằng, người con gái này là đứa con yêu quý của thượng thiên.

Đạm Đài Tuyền tuy bị khốn ở trong không gian thông đạo nhưng đã sử dụng linh lực ảo hóa thành bảy thanh thải kiếm (bảy thanh kiếm màu sắc khác nhau), uy lực so với sự hủy diệt của Thiên phạt chi quang cũng không thua sút bao nhiêu, bảy thanh thải kiếm linh động như tinh linh, phiêu hốt bất định không ngừng chém nát những luồng ánh sáng hủy diệt đang đánh về hướng Đạm Đài Tuyền.

Đồng thời thân thể nàng cũng tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, càng lúc càng phiêu dật xuất trần.

Dưới mặt đất, đám đệ tử Đạm Đài tung hô vang trời, bọn họ mỗi ngày đều quỳ bái thần tượng tổ sư, hiện giờ tất cả đều nhận ra vị tiên tử xinh đẹp tuyệt trần không có một chút tục khí ở trong không gian thông đạo chính là sư tổ Đạm Đài Tuyền của bọn họ.

"Tiên tôn hạ phàm rồi!"

"Thánh địa được cứu rồi!"

"Đạm Đài thánh địa chúng ta được tái sinh rồi!".

………

Thần Nam càng lúc càng kinh dị, Đạm Đài Tuyền đúng là cao thâm mạc trắc, chiếu theo tình hình hiện tại, nàng ta dường như có thể thuận lợi hạ phàm. Hắn không khỏi nghĩ đến một lời truyền ngôn, đó là Đạm Đài Tuyền một ngàn năm trước đã từng hạ phàm. Mà ở tại một tòa thành nhỏ ở phía tây của Sở Quốc, nàng có hạ phàm thì bọn họ mới có thể điêu khắc ra bức tượng đó.

Bất quá chỉ trong giây lát, Thần Nam chú ý đến hào quang phát ra từ Đạm Đài Tuyền tựa hồ như rất quen thuộc. Hắn đột nhiên nhớ tới đạo hào quang này giống như hào quang ở trong tinh không nguyệt điện.

Rất hiển nhiên, Đạm Đài Tuyền đã nắm trong tay lực lượng kì dị của không gian đó, do vậy có thể dễ dàng đối kháng Thiên Phạt!

"Oành oành oành……"

Mặt đất chấn động mạnh mẽ, từng vết nứt lớn lan ra, vết nứt rộng tới hơn một thước, có rất nhiều Đạm Đài đệ tử không tránh kịp, chỉ kêu lên thảm thiết rơi vào xuống khe nứt trên mặt đất. Phần lớn số Đạm Đài đệ tử còn lại vội vã bay tránh về phía sau.

Thần Nam cũng đã bay lên không trung, lúc này không chý ý đến Đạm Đài Tuyền nữa, quay sang đối mặt với Thượng cổ Hắc ma viên càng lúc càng tới gần.

Đôi mắt to của Hắc ma viên giống như hai hồ máu sâu thẳm, bắn ra hai đạo huyết quang lạnh lẽo kì dị quét ra xung quanh.

Đạm Đài đệ tử vội chạy ra xa, phần đông Huyền giới cao thủ cũng không không tự chủ lui về phía sau.

Con vật cao to sừng sững như một quả núi này vạn năm trước đã tung hoành tây phương Thiên giới, sau lại đánh khắp Tây thổ không có đối thủ, ai bị nó hung hăng nhìn qua đều trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh.

Thần Nam cũng muốn bỏ chạy, nhưng hai đạo huyết quang từ Ma Viên sớm đã quét về phía hắn, khí tức của hung ác mãnh liệt của nó bao phủ lấy hắn. Thần Nam thầm than xui xẻo, ma viên tề danh cùng với lão Khôn Đức nàu chính là đang trừng mắt nhìn hắn. Hắn không không tránh né, muốn xem thử ma viên này rốt cuộc muốn làm cái gì.

Đạm Đài đệ tử đã lui về dãy núi tuyết xa xa, đám Huyền giới cao thủ cũng là lui về phía viễn không, Đạm Đài thánh địa hoang tàn đổ nát giờ chỉ còn lại Thần Nam cùng với hai con rồng đang đứng ở trên không trung.

"Thần thành ơi. Nó ăn cái gì mà lớn như vậy?" Tiểu long hấp háy đôi mắt tỏ vẻ vô cùng khâm phục Ma viên càng lúc càng đến gần này. Lại dùng mấy cái móng màu vàng gãi gãi bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai, không có biện pháp, cho dù ăn bao nhiêu cũng vĩnh viễn đều nhỏ nhắn như thế này".

Thần Nam không khách khí nói: "Người thì giống như quả bóng da, lại còn khen mình thon thả". Sau đó nói với Tử Kim thần long: "Chuẩn bị chiến đấu. Đáng chết, con Ma viên này có ý muốn giết ta, ta không tin chúng ta hai kẻ mạnh hơn Thần vương lại không địch nổi nó".

"Long đại gia càng không tin. Cuối cùng cũng đã thăng lên Thần Vương lĩnh vực, vừa may lại có kẻ để thử thân thủ. Grào…"

"Oành oành oành……"

Tiếng chân của Ma viên như vang vọng trong lòng mỗi người, mỗi bước đi đều khiến cho trái tim của đám cao thủ ở phía xa lại đập mạnh lên.

"Ngươi là Thần Nam?"

Tiếng nói âm u lạnh lẽo như tiếng chuông đập vào màng nhĩ, khiến cho trong tai Thần Nam cùng với hai con rồng không ngừng vang lên những tiếng ong ong, thân thể chấn động một trận. Ma viên này thực sự là quá biến thái mà, giọng nói không khác gì sấm động, khiến cho không ít cao thủ ở phía xa phải nhanh chóng bịt tai lại.

Thanh ảnh cao lớn, bộ lông đen tuyền rậm rạp, miệng chằng khác nào một chậu máu, răng trắng nhờn nhợt, đôi mắt đỏ như máu lõm vào… Tất cả đều khiến cho ma viên càng trông càng thấy dữ tợn khủng bố.

"Không sai, chính là ta."

Ma Viên đột nhiên nhe răng cười nói: "Dám đả thương con của ta, ngươi đã chọc giận ta rồi, ta sẽ băm vằm ngươi ra!"

Lời nói của Ma viên vô cùng cứng nhắc, tựa như vừa mới học nói không lâu vậy, trạng thái như vậy khiến cho người ta có cảm giác nó là một bức tượng thượng cổ hung thú vậy.

"Hừ!" Thần Nam chỉ hừ lạnh một tiếng.

Đối phương đã có quyết định, vậy thì chỉ còn cách chiến đấu mà thôi không cần phải nhiều lời giải thích. Bất quá, hiện tại trong lòng hắn có chút bất an, đối mặt với hung thú này, hắn không biết được thực lực của nó nông sâu ra sao.

"Grào…." Đúng lúc đó, tiếng tiếng long ngâm từ phía xa vọng lại, một Lam Long mang theo một cao thủ nhân loại bay tới.

Thần Nam mắt sáng lên, hắn đã nhìn ra đó là một thất giai thần long kị sĩ, trước đây hắn đã từng đánh nhau với long kị sĩ, lại còn giết không ít rồng tây phương, nhưng chưa từng giết thần long kị sĩ.

"Tham kiến Ma Viên bệ hạ, thần là thần long kị sĩ hộ giáo của Tây thổ hắc ám thánh hoàng, muốn hướng về bệ hạ đề xuất một thỉnh cầu. Bệ hạ khi giết một người hai rồng này, có thể giao cho thần thi thể của con tiểu long kia được không? Hắc ám thánh điện đối với bệ hạ cảm kích bất tận".

Nghe được những lời này, cặp mắt to của Tiểu Long tức thời trợn trừng lên, dùng lực nắm chặt hai tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thần nói, đáng chết!".

Thần Nam trong lòng rúng động. Quá khứ huy hoàng của Tiểu Long, rốt cuộc đã lưu lại Tây thổ truyền thuyết như thế nào? Nó đã từng trao cho Quang minh giáo hội một mũi Xạ Nhật thánh tiễn. Mà hiện tại người trong Hắc ám giáo hội tựa hồ muốn cái gì, sao lại muốn có được thi thể hoàn hảo của Tiểu Long.

Bất quá, phản ứng của Ma Viên lại nằm ngoài ý liệu của mọi người, ma trảo như một ngọn núi nhỏ vỗ xuống, "Lắm chuyện! Việc của ta không cần đến các người quản!"

"Bốp"

Máu bắn tung tóe, chỉ một cái vỗ xuống đó đã giết chết xé tan thân thể của tên long kị sĩ. Đồng thời cũng nắm chặt Thần Long vào trong. Lam Long không ngừng giãy giụa kêu gào thảm thiết.

Hai tay ma viên nắm chặt lấy thân thể thần long dài năm trượng, phát ra một tiếng gào thét trầm muộn, dụng lực dứt mạnh một cái, một tiếng "phựt" vang lên, lam huyết tung bay, con tây phương thần long bị ma viên dứt ra từng mảnh.

Cảnh tượng quá là khủng bố, viễn cổ hắc ma viên sau khi kéo đứt thi thể lam long liền ném mấy mảnh vào cái miệng to lớn của mình.

"Nhóp nhép, côm cốp…"

Tiếng nhai xương ráu ráu đáng sợ vang lên, máu huyết trào ra khóe miệng, không cần nói đến sự run rẩy của đám Đạm Đài đệ tử, cho dù là đám Huyền giới cao thủ đang quan chiến cũng đều có cảm giác rợn tóc gáy. Một thất giai thần long kị sĩ lại bị đánh chết dễ dàng như vậy, còn tọa kị của hắn cũng bị xé nát thành ra như vậy, thực sự điều này quá là thảm khốc.

Lam huyết từ khóe miệng của Ma viên chảy ròng ròng xuống, thấm đẫm đám long đen rậm rạp trên người nó, khiến nó càng thêm khủng khiếp.

Sau khi xé thi thể Thần Long ra làm mấy mảnh, Ma Viên liền dùng lực ném hai mảnh thi thể về phía ngọn núi tuyết xa xa.

Thượng cổ Hắc Ma Viên thực quá tàn bạo! Nhìn thấy cảnh đó không ít người trong lòng phát run.

Tử Kim thần long thấy vậy liền rụt cổ lại, sao đó nhanh chóng thu thân thể dài gần hai trăm trượng rút lại chỉ còn dài một trượng, nó không muốn bị lão bạo viên kia tóm được, vạn nhất bị tóm chắc chắn sẽ bị xé ra làm mấy mảnh.

"Thần Nam, ngươi chém một cái đầu của con ta, ta cũng muốn bóp nát đầu của ngươi, ngươi chuẩn bị đi, hắc hắc…" Tiếng của ma viên vang lên chói tai.

Đối với con ma viên máu tanh tàn bạo này, Thần Nam không có gì để nói, Đại Long Đao cùng với Liệt Không Kiếm hiện ra, xuất hiện trong tay hắn.

Tử Kim thần long so với Thần Nam còn nóng lòng hơn, ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, từng luồng hào quang màu tím vọt lên, như một đạo lôi điện xé rách hư không.

"Bình."

"Grào…."

Một nắm tay to như một ngọn núi nhỏ, hung hắng đánh lên thân Tử Kim thần long, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng. Phảng phất như đột nhiên hiện ra từ hư không, Tử Kim thần long kêu lên thảm thiết cuống cuồng bay đi.

Thần Nam giật mình kinh hãi, triển khai Thần Vương dực, tại chỗ còn lưu lại một đạo tàn ảnh, xuất hiện ở phía sau lưng Đại Ma viên, vừa mới chỉ giơ Đại Long Đao cùng với Liệt Không Kiếm lên, đột nhiên phát giác ma ảnh cao như núi đang đối mặt nhe răng cười với hắn.

"Soạt."

Thiên địa cực tốc!

Thần Nam lại thi triển Thần vương dực, bất chợt ảo hóa hiện ra bên trái cả ma viên, nhưng mà chờ đợi hắn vẫn chính là phía chính diện của Ma Viên.

Ma Viên này linh hoạt đến vậy sao? Thân thể to lớn, động tác sao lại có thể nhanh như vậy.

Thần Nam không tin, nghịch không bay lên, nhưng chờ đợi hắn vẫn là ma ảnh cao như núi, thượng cổ Hắc ma viên bằng không ảo hóa xuất hiện trước mặt hắn cười âm trầm.

Hắn biết đại sự không tốt! Ma Viên này tuyệt không phải là đối tượng hắn có thể đối phó được, cho dù là Tử Kim Thần Long đạt đến Thần Vương cảnh giới căn bản cũng không phải là đối thủ của nó!

Đôi cánh Thần Vương được xưng tụng là cực nhanh cũng không có cách nào vượt qua được tốc độ của Ma Viên.

Thân thể to lớn, thần lực cái thế, lại thêm vào tốc độ khủng bố cùng với pháp lực thông thiên, Ma Viên đúng là nhân vật đáng sợ nhất Tây thổ.

Nó tuyệt đối là cường giả gần như đã đạt tới Thần Hoàng cảnh giới, hoặc có khi đã tiến nhập vào Thần Hoàng chi cảnh rồi.

Thần Nam nắm lẫy bả vai của Long bảo bảo nhanh chóng nhanh chóng đưa nó vào trong nội thiên địa. Sau đó hướng về Tử Kim thần long hét lên: "Con lươn, chúng ta chia nhau chạy".

"Ông nó chứ, không chạy! Lão viên hầu, Long đại gia đến đây".

Tử Kim thần long hóa thân thành một trung niên nam tử, lần này không phải là đầu rồng mà mà một nam tử cao lớn vạm vỡ, mắt hổ mày kiếm, tuy nhiên tiểu tử này vẫn phát ra khí tức mười phần vô lại, quần áo toàn thân màu tím, tay cầm Tử Kim song tiết côn, hét lên lao về phía Ma viên.

Nhưng mà, thực lực của Ma Viên vượt quá tưởng tượng!

Trước mặt Thần Nam lưu lại một đạo tàn ảnh, sau đó bằng không ảo hóa đứng trước mặt Tử Kim thần long.

Đám người quan chiến ở phía xa nhìn thấy mà kinh tâm khiếp đảm, ma viên thực lực cao thâm mặc trắc này, tốc độ lại thần tốc như vậy, thực sự là quá đáng đáng sợ.

Ma Viên lại huy động ma trảo hướng về phía Tử Kim thần long, bất quá con rồng du côn này đã có chuẩn bị, một không gian bị xé rách từ hướng khác xuất hiện hung hăng hướng về phía khuỷu tay của ma viên lao tới.

"Đang"

Tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp không gian, Tử Kim thần long bị chấn bay. Mà ma viên bất quá chỉ bị chấn động một chút, tịnh không chịu một chút thương tổn nào.

Tử Kim Thần Long vừa mới tiến nhập Thần Vương cảnh giới, lần này sự tự tin lại bị đả kích nghiêm trọng. Nó không cam lòng, muốn xông lên một lần nữa.

Thần Nam quát lên: "Con lươn chớ làm càn".

Vô pháp khuyên được Tử Kim Thần Long, Thần Nam chỉ còn cách bay đến cạnh người nó. Ma Viên chỉ cười lạnh không thèm cản trở.

Thần Nam lạnh lùng trừng mắt nhìn Ma Viên, rồi quay sang nói với Tử Kim Thần Long: "Dù không muốn cũng phải thừa nhận, chúng ta không thể đối phó được với nó, Ma Viên này tu vi rất mạnh, đã gần tiếp cận Thần Hoàng cảnh giới, cùng với Vũ Hinh trên Thiên giới phó phân thắng bại. Còn nhớ cảnh tượng ở trong tinh không nguyệt điện không? Người đạt đến loại cảnh giới này, tất cả pháp tắc đều do bọn họ định ra. Nó tốc độ sở dĩ nhanh hơn Thần vương dực của ta, cũng chính là do vậy. Cận chiến với nó, chúng ta chỉ có con đường chết".

"Tổ tông nhà nó, tức chết thôi, con bạo viên này thực là mạnh đến biến thái, khiến ta hận".

"Hiện tại chỉ có biện pháp đột phá được pháp tắc cùng với cấm chế của nó, chỉ có ở bên ngoài vô hình thiên địa của nó chúng ta mới có một tia hi vọng giết được nó!".

Thần Nam muốn dùng huyết nhuộm thần tiễn cường hành đột phá, bất quá tại lúc này, trong một đạo thần quàn rực rỡ, một thánh khiết thiên sứ toàn thân trên dưới phát ra vạn đạo kim quang phá toái hư không lao tới.

Y phục phất phơ theo gió. Mái tóc dài màu vàng như liệt hỏa bốc lên, làn da trắng mịn như ngọc, daung nhan khuynh quốc khuynh thành thanh lệ thoát tục, đặc biệt nhất là đôi mắt lóe lên kim quang sáng lạn, đó chính là thánh chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy, nàng đã thánh hóa gần như hoàn toàn.

"Thánh chiến thiên nguyên trảm phá!"

Đỉnh cấp tuyệt học của Thánh Chiến thiên sứ tộc Thánh Chiến Thiên Nguyên Trảm, tức thời xuất thủ! Một đạo kim sắc chém ra, không gian rạn nứt, trong nháy mắt vô hình thiên địa của Ma Viên dường như chuyển sang kim sắc.

Đồng thời, đại ma thân hình to lớn, mái tóc tung bay cũng đang phá toái hư không lao tới, hét lên: "Ngũ Âm Ma Ngục".

Cùng lúc đó, trên bầu trời, Đạm Đài Tuyền đã đánh lui được thiên phạt thần quang, trùng phá được sự giam cầm của thiên địa từ Thiên giới hạ xuống Nhân gian! Bạch y phất phới, dung mạo tuyệt mĩ khiến rất nhiều người ngắm nhìn cảm thấy hổ thẹn cho bản thân.

Đạm Đài Tuyền từ từ hạ xuống, trong không trung phát ra đạo hào quang chói mắt, quát nhẹ:

"Nghịch loạn thời không!"

 

Bình luận





Chi tiết truyện