chương 276/ 513

"Xin lỗi, ta phải ra tay rồi." Thần Nam để lại tàn ảnh tại chỗ cũ, men theo rừng núi truy đuổi Âm Ảnh ma thần.

Âm Ảnh ma thần dùng thiên thị địa thính đại thần thông tìm khắp nửa hòn đảo, tựa hồ đang tìm kiếm, không chú ý đến sau lưng có một Thần Vương bám theo.

Nhưng Thần Nam không thể đến gần quá, cự ly thủy chung giữ trong phạm vi hơn hai mươi dặm, dùng thần niệm khóa chặt đối phương.

Bất giác, Âm Ảnh ma thần lần mò đến cực bắc một hòn đảo, gần sát mặt biển, ở đó có một tòa cổ bảo, khác hẳn kiến trúc trong các bộ lạc khác trên đảo, tượng ác ma vây quanh bảo. Âm Ảnh ma thần phát hiện ra liền đại hỉ đáp xuống.

Thần Nam cũng thấy hơi kỳ dị nhưng bỏ qua hết, thu liễm toàn bộ khí tức bám theo, chuẩn bị xuất thủ ở đây.

Từng vạt rừng dày trải khắp ngoại vi cổ bảo, Thần Nam như một đạo quang ảnh xuyên qua rồi tiến vào cổ bảo.

Cổ bảo do nham thạch đen nhánh chất thành phát ra tà dị khí tức, hiển nhiên không có người cư trú hay sinh khí, chỉ có trận trận âm hàn lan tỏa.

"Ha ha…" Từ cổ bảo đột nhiên truyền ra tiếng cười cuồng dại, hình như Âm Ảnh ma thần đang vui sướng.

"Oành.", cổ bảo nổ tung, Âm Ảnh ma thần lao vút lên nhưng trong tay có một tấm thạch bi đen nhánh, cười vang: "Thần Chiến quả nhiên từng qua tầng địa ngục mười bảy, phong ấn một Đồ Đằng thú đến chết ở đây! Ha ha… phát hiện manh mối nhanh quá."

Âm Ảnh ma thần đứng trên không cười điên cuồng.

Cùng lúc, Thần Nam hành động, ngũ đạo ma thân nhanh chóng tách khỏi bản thể, để lại năm chiếc bóng trên không, chia ra năm hướng vây chặt Âm Ảnh ma thần.

Âm Ảnh ma thần giống như tên hiệu, quanh người bao phủ âm ảnh, chìm trong hắc ám, tuy đang lúc trưa nắng mà không thể chiếu xạ vào hư ảnh, y oán hận nói với Thần Nam: "Tiểu tử, là ngươi."

Chân thân Thần Nam đằng không bay lên đứng cùng ngũ đại ma thân, lạnh giọng: "Tự sát hay đợi ta động thủ?" Với một Thiên giới ma thần, những lời này vô cùng cuồng vọng, không coi Âm Ảnh ma thần vào đâu.

"Ha ha…" Âm Ảnh ma thần giận quá hóa cười: "Ngươi thật sự coi mình là Thần Hoàng sao? Đừng nói tiểu bối ngươi không đáng gì với ta mà ngươi có đấu được với ta thật, bọn Hắc Ám, Tà Dục cũng sẽ đến đây ngay, cùng giết ngươi."

Âm Ảnh ma thần tuy nổi giận nhưng lúc tuôn ra những lời này lại rất tự nhiên, y biết Thần Nam và hai con rồng đã diệt Ngạc Vận ma thần, Minh Thần, Huyết Hoàng, giờ mình đơn thân đối diện, trong lòng ít nhiều cũng e ngại.

"Gào."

Âm Ảnh ma thần ngửa mặt hú vang, phát động công kích trước, chuẩn bị đột vây thoát đi.

"Hừ, ngươi hú lên gọi bọn Hắc Ám đại ma thần đến cứu ngươi chăng? Ta cam đoan trước khi bọn chúng đến đây đã giải quyết xong ngươi."

Âm Ảnh ma thần không đáp, hiện tại thực lực mới là đạo lý, thân thể y lập tức mơ hồ, âm ảnh quanh mình khuếch tán.

Tàn ảnh liên tục lắc lư, Âm Ảnh ma thần tách ra mười tám hư ảnh, cũng là mười tám hóa thân, bản thể nằm giữa hư thể và thực thể, hóa thành làn khói.

Thần Nam và năm ma thân không coi nhưng hóa thân kia vào đâu, nhắm chặt vào chân thân Âm Ảnh ma thần và hóa thân cầm thạch bi.

Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Khốn Thiên tác, Hậu Nghệ cung, Thạch Cảm đương đánh tan mấy hư ảnh, nhưng chúng nhanh chóng ngưng tụ thành nhân ảnh ngoài xa.

Thần Nam lao vào hóa thân cầm thạch bi, Khốn Thiên tác phát ra tiếng rung động trời, trói cứng hư ảnh đang cười cợt.

"Không thể nào, đây là trạng thái hư hóa của ta, sao lại bị trói?" Hóa thân của Âm Ảnh ma thần tỏ vẻ kinh ngạc, không tin nổi vào sự thật đang diễn ra.

"Ngay Thiên còn trói được thì kể gì một hư ảnh hóa thân nhỏ xíu, bất kể ngươi hữu hình vô hình hữu chất vô chất đều không thoát được Khốn Thiên tác."

"Ầm."

Hóa thân nổ tung hóa thành khói tản ra bốn phương tám hướng, nhưng kinh hãi nhận ra không thoát được Khốn Thiên tác.

Thần Nam nhanh chóng đón lấy thạch bi đen ngòm rớt xuống, đoạn dùng Khốn Thiên tác kéo hóa thân lại: "Ta đã nói ngươi không trốn được."

Hắn dùng lực lắc Khốn Thiên tác, tiếng lật phật tử vong vang lên, hóa thân của Âm Ảnh ma thần gào lên thảm thiết, sắp bị xiết chết.

"Nói, Thiên giới có tổng cộng mấy vị ma thần? Các ngươi được mấy lão bất tử của Thiên giới cho biết bao nhiêu bí ẩn? Nói ra ta còn tha được cho ngươi, bằng không sẽ diệt ngay."

"Hắc hắc . ta quyết không cho ngươi biết!"

"Vậy được, ngươi chịu chết đi, có nhiều hóa thân như vậy, cả bản thể tại đây, ta có coi hư ảnh của ngươi ra gì?"

"Ầm."

Thần Nam dùng lực kéo mạnh Khốn Thiên tác, thoáng chốc đánh tan hư ảnh, vụ khí đen ngòm tan đi.

"Ngươi ."

Ngoài xa, chân thân Âm Ảnh ma thần rúng động, tựa hồ thụ thương không nhẹ, lúc này y bị ngũ đại ma thân của Thần Nam vây chặt, nhưng hóa thân của y lại không có uy lực đủ để gây thương tổn cho bất tử ma thể.

Thần Nam giữ thạch bi trên không, phía trên có vạch mấy chữ bằng chỉ lực vô cùng bắt mắt: Phong ấn vĩnh viễn địa ngục ma lang thần – Thần Chiến.

Hắn tỏ vẻ kích động, đó là thủ bút của phụ thân nhưng không biết đã bao lâu rồi, thạch bi có mấy vết nứt lớn, có thể tan nát bất cứ lúc nào, sức mạnh phong ấn đã không còn.

Nhìn vào cổ bảo, một thi thể ma lang to lớn nằm phục trong một tòa động, hiển nhiên đã bị phong ấn tới chết.

Thần Nam hiểu ra liền quăng thạch bi, nói với Âm Ảnh ma thần: "Ngươi có bản lãnh thế này thôi à? Thật hoài nghi rằng ngươi đạt đến ma thần cảnh giới, hiện tại đến lúc kết thúc chiến đấu."

Hắn đưa tay diệt hết mấy hư ảnh nhưng chợt thấy đại sự không ổn, thân thể phảng phất bị cấm cố, hành động chật vật hẳn.

Ngoài xa năm ma thân cũng vậy, chân thân Âm Ảnh ma thần tan biến.

"Hắc hắc ." Trên không trung vang lên tiếng cười lạnh tanh: "Âm Ảnh ta là ma thần một phương, ngươi tưởng ta không đỡ nổi một đòn sao? Vừa nãy chỉ là ma tý của ta, hư ảnh đó mà ngươi tưởng là chân thân? Ha ha… Âm Ảnh ta là nhân vật thế nào, tùy tiện phân ra chút sức mạnh là thành hư ảnh. Ta xưa nay không tu hóa thân chân chính vì ta không cần dùng. Ha ha… có chủ thần nào dám coi thường ta, mà hôm nay ngươi lại khiến ta động nộ. Biết không? Ta là Âm Ảnh ma thần, trên thế giới này chỉ cần có quang ám âm ảnh là ta có cơ hội ra tay, ngươi làm gì được."

Thần Nam cảm giác tình huống phi thường bất diệu, Âm Ảnh ma thần không nói quá, phía sau hắn và năm hóa thân đều có một bóng dáng đang đứng, khi thân ảnh trùng hợp, hắn thấy sức mạnh tan biến.

"Đó là pháp tắc của ta, âm ảnh thế giới, lấy sinh mệnh chi năng từ bóng của các ngươi."

"Ầm."

Thần Nam đánh mạnh vào hư ảnh sau lưng nhưng âm ảnh vẫn y nguyên.

"Vô dụng, pháp tắc của ta trải khắp thiên địa, mọi bóng hình đều do ta sử dụng, mọi hư ảnh bất diệt, khi sinh mệnh chi năng của ngươi cạn, ta sẽ an táng cho ngươi, hắc hắc ."

Ngũ đại ma thân cũng gặp vấn đề tương tự, bị cấm cố trong không gian, khó lòng di động thân thể, đồng thời sinh mệnh chi năng rút đi rất nhanh.

"A ."

Thần Nam ngửa mặt hú vang, tóc dựng đứng lên, cuồng bạo ma khí nghịch không quét ngược, đánh tan mấy đám mây trắng trên không, mặt biển cạnh đó liền dâng sóng ngút trời, nước biển sôi trào lên mấy trăm thước, tầng tầng sóng tràn qua hòn đảo.

Bị pháp tắc của một Thần Vương khống chế, tình huống rất khó khăn, Thần Nam dốc toàn lực, toàn thân phát ra trận trận ô quang, ma diễm ngút trời, sức mạnh quấn quanh mình trực tiếp phá tan hư không. Ngũ đại ma thân lại khôi phục hành động nhanh chóng tiến vào thân thể hắn.

"Năm hóa thân chạy, ta coi bản thể của ngươi chạy đi đâu. Hắc hắc ." Âm Ảnh ma thần cười lạnh.

Biển gào liên miên, ma khí quét khắp trời nhưng Thần Nam thủy chung không thoát được âm ảnh sau lưng, sinh mệnh chi năng chầm chậm trôi qua. Hiện tại hắn đã minh bạch, cao thủ cấp chủ thần không thể coi thường, mỗi Thần Vương đều có pháp tắc riêng, một khi chân chính toàn lực triển khai, rất khó chống nổi.

Hắn tuy mới tiến vào Thần Vương lĩnh vực nhưng chỉ tăng tinh thần và sức mạnh, còn chưa cảm ngộ, chế định quy tắc cho "Tiểu thế giới".

"Đại Ma có Ngũ Âm ma ngục, Vũ Hinh có hỗn độn pháp tắc, ta có gì?" Trong lúc sinh tử, lòng hắn thoáng qua ý nghĩ này nhưng thời gian không cho phép, hắn phá tan thinh không, toàn thân chìm vào vùng năng lượng không gian.

Không gian kì dị âm lãnh, hắc ám này là năng lượng ám lưu không gian hoang phế nhưng vẫn không thể thoát nổi Âm Ảnh ma thần, y cười lạnh: "Thế giới có ánh sáng tất cả bóng đêm, vùng năng lượng không gian tối om, không có âm ảnh nhưng cả không gian vẫn là âm ảnh, ngươi tự tìm đường chết."

Trong thể nội hắn, sinh mệnh chi năng tan đi rất nhanh, cương khí hóa thành thực chất sáng chói chiếu rọi hắc ám không gian, đoạn phá toái hư không, quay lại tầng không hải đảo.

Lúc đó vầng dương treo cao, đang lúc chính ngọ, hư ảnh của Thần Nam tan biến, hắn cảm giác sinh mệnh chi năng dừng trôi đi.

Âm Ảnh ma thần phẫn nộ: "Chết tiệt, thời khắc này ta ghét nhất trong ngày, nhưng không sao, dù dương quang chính ngọ cũng có âm ảnh."

Thần Nam cả kinh nhưng lại cười vang: "Ha ha… Âm Ảnh ma thần ngươi hiện tại bị ta giẫm dưới chân, không thấy mất mặt sao?"

"Tiểu tử cứ cười đi, ngươi vĩnh viễn không thoát được ta, đợi qua thời khắc này, ta xem ngươi cười kiểu gì."

Trong lòng Thần Nam nổi lên âm ảnh, nếu thế này, sinh mệnh chi năng của hắn sớm muộn cũng bị hút cạn, dù có bất diệt ma thể nhưng đối diện với pháp tắc của Thần Vương tà dị này cũng không thể sử dụng.

"Ha ha…tiểu tử sợ sao? Hiện ại quỳ xuống cầu xin ta sẽ kết liễu ngươi thống khoái, chỉ cắt chín ngàn chín trăm chín chín đao, không cắt hơn vạn đao đâu." Âm Ảnh ma thần cười vang, cố ý đả kích.

"Pháp tắc, phá diệt Âm Ảnh pháp tắc ." Thần Nam lẩm bẩm.

Âm Ảnh ma thần chợt cảm giác khẩn trương, cười lạnh: "Lẽ nào ngươi sợ đến mức nói lung tung?"

Thần Nam hất mạnh đầu, toàn thân ma khí tụ thành một ma trụ khổng lồ như hỏa sơn phun trào lên mây, từ xa nhìn lại, ma khí ngút trời khiến thiên địa hắc ám. Mặt biển rung lên, sóng dâng vô tận lên tận trời, toàn bộ mây khói bị đánh tan hết.

Thần Nam quát vang: "Nếu quang ám sản sinh âm ảnh, ta diệt luôn quang ám, Âm Ảnh ma thần ngươi chết chắc rồi."

"Tiểu tử đừng giờ trò, thiên địa âm dương, ngày và đêm thay nhau, ngươi diệt quang ám thế nào được?" Âm Ảnh ma thần cười lạnh: "Nếu chính diện chiến đấu, ta thuộc nhóm sau trong các Thiên giới chủ thần, nhưng khi ta thi triển âm ảnh pháp tắc, chư thần đều tránh, không ai dám đối đầu."

Thần Nam không nói gì, toàn lực thoát khỏi cấm cố, mở nội thiên địa ra, nhanh chóng tiến vào.

"Tiểu tử không cần phí lực." Âm Ảnh ma thần thấy trong nội thiên địa rộng rãi của hắn bạt ngàn điện vũ, bật cười vang: "Nhà Lôi Thần ở đây hết, đúng là buồn cười."

"Ngươi sẽ ngậm mồm ngay thôi mà." Thần Nam dốc toàn lực lao tới tận đầu vùng thiên địa rộng rãi.

"Tiểu tử đúng là phí lực, bay loạn xạ có tác dụng gì? Mau mau quỳ xuống cầu xin ta, ha ha…" Âm Ảnh ma thần cuồng vọng cười vang.

"Ngươi chết chắc rồi." Thần Nam tung quyền đánh tan một vùng hỗn độn rồi lao vào trong.

"A…không!" Âm Ảnh ma thần gầm lên.

Nhưng đã muộn, y nhanh chóng lộ ra bản thể, một hư ảnh nhân hình nổi lên trong vùng hỗn độn. Y dùng lực xuất chưởng, toan phá hỗn độn thoát thân nhưng Thần Nam không cho cơ hội, năm ma thân như chiến thần giữ chặt y lại, giữ cứng tứ chi gần như hư ảo của y, Thần Vương lực cản lối rút lui.

Thần Nam lạnh giọng: "Quang ám vốn thuộc về hỗn độn, hiện tại trở về hỗn độn, quang ám không mở được, để ta xem âm ảnh chi thần ngươi làm thế nào sử dụng pháp tắc."

"A ." Âm Ảnh ma thần gầm lên, giãy giụa kịch liệt nhưng sao tránh thoát được.

Thần Nam không do dự, Liệt Không Kiếm đâm thẳng tới, cắm vào thể nội ma thần. Âm Ảnh ma thần trọng thương, gục ngay xuống nhưng Thần Nam không hạ sát y mà nhanh chóng búng Khốn Thần chỉ lực ra, phong ấn trong hỗn độn.

Đoạn y mệt lả lê mình lên mặt đất, lập tức đả tọa điều tức, khôi phục nguyên khí. Đồng thời cũng rút ra bài học không nên khinh địch, nếu không cho Âm Ảnh ma thần cơ hội thi triển pháp tắc, y quyết không đến nỗi suýt bại vong.

Lúc hắn triệt để khôi phục nguyên khí, vừa đứng dậy thì thấy một khô lâu không hoàn chỉnh đi tới, là quản gia Cổ Tư. Mắt y lấp lóe quỷ hỏa, phát ra tinh thần dao động: "Thần Nam…"

"Thế nào?"

"Ngươi không phải nói rằng sẽ cho ta một thân thể thích hợp sao, hiện tại…" Đoạn y nhìn Lôi Thần mất hết sức mạnh nằm cách đó không xa.

"Ha ha… ngươi đúng là." Thần Nam cười vang: "Có tầm nhìn lắm. Đây là thân thể Thiên giới chủ thần, tuy mất sức mạnh nhưng luận về nhục thể, khắp thiên địa không mấy ai so được. ha ha… hay lắm, hôm nay ta thành toàn cho ngươi."

Lôi Thần tuy mất hết Thần Vương lực nhưng chưa chết, vẫn còn cảm xúc. Với Thần Nam, chuyện đó không thành vấn đề, hắn dùng Thần Vương niệm lực hùng hồn cấm cố Lôi Thần, nhanh chóng đánh tan linh thức.

Tiếp đó vô cùng đơn giản, linh hồn chi hỏa của Cổ Tư được hắn che chắn nhanh chóng tiến vào thân thể Lôi Thần. Và một Lôi Thần mới tinh sống lại.

"Quá tuyệt. Thân thể này rất hoàn mỹ." Cổ Tư gào lên, rồi nhảy tưng tưng.

Lôi Thần kiêu cuồng bất khả nhất thế mà đến cuối cùng cả thân thể cũng bị lợi dụng, thành vật phụng hiến cho người ta.

Thần Nam cảm giác hơi quái dị, bật cười vang: "Làm người tốt đến cùng vậy, lúc xưa ngươi ở tầng địa ngục mười hai tuy không có nhục thể nhưng tinh thần đã tu luyện mấy ngàn năm, chắc chắn cực kỳ hùng mạnh. Nhục thể Thần Vương cấp đã có, tinh thần lực cũng không kém bao nhiêu, ta lại tặng ngươi một thân Thần Vương lực, nếu ngươi nắm được, sau này sẽ thành một Thần Vương nhanh thôi."

"Thật sao?" Cổ Tư đại hỷ.

"Đương nhiên!" Thần Nam dẫn y tiến vào vùng hỗn độn, triển khai hành động tạo Thần Vương.

Hắn nhanh chóng dùng Thần Vương lực hùng hồn luyện hóa Âm Ảnh ma thần bị phong ấn, hư thể bán thực chất hóa hóa thành tro tàn phiêu tán trong hỗn độn, một dải Thần Vương năng lượng như vân vụ từ từ thấm vào thể nội Cổ Tư.

Thần Nam cảm giác tim mình ngày cành lạnh, càng cứng rắn hơn, diệt sát thần ma mà không do dự, hắn dần hòa mình vào thời loạn, với cừu địch chỉ có con đường hạ độc thủ.

"Ầm."

Cổ Tư phá tan hỗn độn, hú lên vang vang đoạn kích động cơ hồ ôm chặt Thần Nam gào lên: "Ta cảm giác thể nội sung mãn sức mạnh vô tận."

Thần Nam đánh giá y một lượt, tuy chưa tiến vào Thần Vương lĩnh vực nhưng không còn xa nữa, cũng ngang ngửa với đại đệ tử Vương Chí của Đạm Đài Tuyền.

"Muốn thành Thần Vương chân chính phải không ngừng chiến đấu, không trải qua sinh tử chi chiến, vĩnh viễn không thể tấn cấp. Đi nào, hiện tại chúng ta đi rèn luyện."

Thần Nam muốn cười vang, nếu Hắc Ám đại ma thần và bọn Quang Minh thần thấy Lôi Thần sẽ tỏ ra thế nào? Hắn mở nội thiên địa, cùng Cổ Tư bay ra.

Chợt một cỗ sức mạnh cương mãnh nhanh chóng bổ tới, Thần Nam nhanh chóng tránh đi, Cổ Tư trúng đòn.

"Grào. long đại gia rất thích đánh lén tên bổng chùy Lôi Thần, lần này lại trúng, ha ha ha… ta phải cho ngươi một trận, phù."

Thần Nam ngạc nhiên, dở khóc dở cười, quả nhiên là Tử Kim thần long.

Cổ Tư xui xẻo đưa tay xoa cái u sau gáy, đau tái người.

Con rồng du côn cầm song tiết đại bổng tử nói với Thần Nam: "Tiểu tử ngươi sao lại để tên khốn này thoát? Nhưng không sao, long đại gia rất thích đánh tên bổng chùy này, để ta thu thập."

"Dừng lại." Thần Nam vội kể lại tình huống, lão du côn cười ầm lên.

"Được rồi, đừng cười nữa, ngươi sao lại vào mười tám tầng địa ngục làm gì? Long Bảo Bảo đâu?"

Lão du côn bĩu môi: "Tiểu đậu đinh chỉ biết ăn, giả làm thần côn tại một bộ lạc để được cung phụng, cả ngày hết ăn lại uống, béo như quả bóng."

"Không phải ta bảo các ngươi về Đông thổ rồi sao? Hà cớ không nghe ta khuyến cáo?"

"Mười tám tầng địa ngục mà thiếu bọn ta đúng là quá bình đạm, grào… không có long đại gia, thế giới thật quá tẻ nhạt."

Thần Nam minh bạch tâm ý của hai con rồng, chúng không yên tâm về hắn nên mới vào theo.

Chúng rất biết cách, không tìm dược Đại Ma ở Đông thổ bèn liên tục phá toái không gian, mở toang thông đạo từ Nhân gian nối lên Thiên giới khiến Thiên giới khí tức tràn ra lôi kéo Đại Ma đoạn giao Nạp Lan Nhược Thủy rồi nhanh chóng bay về Tây thổ.

"Grào. tiểu tử, ta phát hiện một chỗ rất hay, ở hòn đảo cách đây không xa có một thần miếu dưới đáy biển, tựa hồ cung phụng một tên khốn họ Thần, địa phương đó cực kỳ cổ quái."

 

Bình luận





Chi tiết truyện