chương 372/ 513

Dây mây xanh quấn quanh tàn hồn, phát ra thần quang vô tận và sức mạnh hùng hồn, tiểu hồ do Sinh Mệnh nguyên tuyền tụ thành cũng dấy lên sinh mệnh chi năng khôn cùng.

Thần Nam bó tay trước dây mây nhưng quyết không buông xuôi, hiện tại lục giới có dấu hiệu hỗn loạn, cần có sức mạnh mới ứng phó được, nhân tố cần gấp nhất là thời gian, hắn không thể đợi được nữa.

Khổ công suy tư một hồi hắn không tìm ra cách chặt đứt dây mây.

Sau cùng, hắn từ từ hạ xuống, "bùm", rơi xuống mặt hồ. Ở đó có sinh mệnh chi năng vô tận, tàn hồn thông qua dây mây mà lấy được sức mạnh từ đó.

Hắn muốn thử xem trong thời gian ngắn có thu hoạch gì bất ngờ không.

Ngay sát na sa xuống, hắn có cảm giác đã quay lại nguyên bản, sức mạnh vô tận thuận theo từng lỗ chân lông tiến vào thân thể, hắn chìm trong cảm giác khoan khoái, thông sướng.

Đó là bản nguyên của sinh mệnh!

Từ lúc mất sức mạnh, hồn lực giảm hẳn, hiện tại đối diện với sức mạnh thuần túy, khác nào sa mạc khô hạn đột nhiên được dòng nước tưới đẫm, toàn thân nhẹ nhõm vô ngần.

Tắm mình trong sức mạnh bản nguyên, thân thể hóa thành thường nhân của hắn tỏa rạng bảo quang, sức mạnh tiềm tàng tại cơ thể dường như thông suốt với bên ngoài.

Hắn có cảm giác sức mạnh hùng hồn đang trở lại, thậm chí nghe thấy tiếng ầm ào như biển gầm bên tai, đó là sức mạnh tuyệt đối.

Quả nhiên có những luồng công lực không mất đi mà tiềm tàng tại thể nội? Sau cùng hắn cũng hiểu được.

Hắn duỗi thân thể, buông lỏng toàn thân, chìm trong Sinh Mệnh nguyên tuyền, nhận lấy sinh mệnh chi năng vô tận, gột rửa nhục thể, thấm đẫm linh hồn.

Cơ duyên thế này, sao có thể bỏ qua?

Sinh Mệnh nguyên tuyền là bảo vật vô giá với bất cứ ai, thể hiện cho thần ma tinh hoa, là sức mạnh tinh túy nhất các thần ma chết đi hóa thành cùng tụ lại thành vô căn chi tuyền.

Xét về khía cạnh nào đó, Sinh Mệnh nguyên tuyền là biểu hiện của quy luật.

Thần ma phát triển giữa thiên địa nhưng đạt đến đỉnh cao rồi sẽ tiến sang hủy diệt, để lại Sinh Mệnh nguyên tuyền, cùng như để lại hạt giống, mà là hạt giống còn lại sau cơn đại phá diệt.

Từ hạt giống này sẽ xuất hiện đại phồn thịnh.

Theo truyền thuyết, nhiều thần linh khi xưa do Sinh Mệnh nguyên tuyền sinh ra, coi như dòng suối là một vòng luân hồi.

Thần ma bị diệt, để lại dòng suối cho thần linh mới sinh ra trong đó.

Theo quy luật này, Sinh Mệnh nguyên tuyền phức tạp hơn nhiều thế nhân tưởng tượng.

Thần Nam nổi chìm giữa Sinh Mệnh nguyên tuyền, không còn thấy thời gian trôi đi, sinh mệnh chi năng vô tận tu bổ vết thương ngầm trong thân thể hắn.

Tuy trước đó hắn tựa hồ thành một thường nhân, suy lão đến cùng cực nhưng chìm trong Sinh Mệnh nguyên tuyền mới hiểu được vết thương ngầm đáng sợ thế nào, thân thể hắn có quá nhiều điểm bất ổn.

Thái cổ quân vương A Lý Đức trước khi chết để lại thất phách hóa thành thần kiếm, găm, vào thể nội hắn, đó là nguyên nhân trực tiếp khiến hắn thân tàn thể phế ngần ấy năm.

Thất phách của A Lý Đức thủy chung vẫn gặm mòn linh hồn hắn, khiến hồn lực không ngừng tiết ra, may mà Thái cực đồ là bảo vật, hút hết sức mạnh vào không gian thần bí, dùng Sinh Mệnh nguyên tuyền tụ tập lại tàn hồn.

Thời gian cứ trôi mà hắn không có cảm giác, đã hơn một năm hắn chìm trong Sinh Mệnh nguyên tuyền, bản thân chỉ thấy như vừa qua một sát na.

Sát khí do thất phách của Thái cổ quân vương A Lý Đức ảo hóa thành dần bị Sinh Mệnh nguyên tuyền luyện hóa, biến thành hồn lực cực kỳ thuần tịnh thấm vào hồ nước.

Về bản chất, thân thể tàn phế của hắn đã được chữa lành hoàn toàn.

Nhưng hắn phát hiện ra sự thật kinh người rằng sức mạnh hùng hậu không quay về, hặc chưa thức tỉnh lại. Nhờ linh giác sắc bén, hắn cảm giác được thể nội có sức mạnh cuồn cuộn nhưng không thể nắm bắt hay sản sinh liên hệ với nó.

Thân thể hắn tuy liên tục hấp thu sinh mệnh chi năng vô tận trong linh tuyền nhưng tựa hồ có mấy đạo vô hình kinh mạch nối với tàn hồn bị cấm cố trên không trung. Thành thử dòng năng lượng đó theo dây mây quấn quanh tàn hồn mà thấm vào.

Hắn không hiểu vì sao thân thể không còn vết thương ngầm nào mà vẫn xảy ra tình huống đó?

Hình như sự tình không đơn giản như hắn tưởng tượng.

Hắn từ trong Sinh Mệnh nguyên tuyền bay lên, quanh người lấp lánh bảo quang, làn da lấp lánh thần dị vô cùng, phảng phất mỗi thốn huyết nhục đều chứa đầy sức mạnh.

Hắn vô cùng hoan hỉ, tuy không thể dùng khối sức mạnh khổng lồ trong người nhưng cảm giác được nhục thể đã khôi phục trạng thái đỉnh cao năm xưa.

Hắn đã trở thành thiên giai nhục thể! Hình như còn mạnh hơn trước một chút.

Nếu…đánh thức được sức mạnh trong cơ thể cùng hấp thu tàn hồn chi lực bị cấm cố trên không trung, chắc chắn sẽ thành một thiên giai cao thủ chân chính.

Lúc đó sẽ đạt đến trình độ nào hắn cũng không biết nhưng chắc chắn là một đột phá đáng kể

Lòng hắn ngập hi vọng.

Đồng thời hắn cũng nghĩ tới một vấn đề đáng sợ, tàn hồn liên tục rút sức mạnh từ thể nội hắn liệu có sinh ra một thân thể hoàn toàn mới như thái thường và ma tính Thần Nam chăng?

Lòng hắn lạnh ngắt! Không phải không có khả năng sẽ xảy ra biến dị kiểu phá đi lập lại! Quyết không thể để tình huống đó phát sinh!

Đoán biết được tình huống không hay, lòng hắn vừa hi vọng vừa lạnh giá, cảm giác tất cả không nằm trong tầm tay mình, hắn phải thay đổi, không thể làm vật dẫn cho người ta.

Hắn muốn lấy lại sức mạnh vốn thuộc về mình.

Hắn bắt đầu vận chuyển sức mạnh bản nguyên của thời không, quyết định mạo hiểm một phen. Thiên giai nhục thể bùng lên hào quang chói lòa, thân ảnh mờ dần, hắn đang vận chuyển sức mạnh thời không tự phân giải.

Đã không thể cắt được lớp dây mây để thả tàn hồn ra. Hắn quyết định đi ngược, tự nhập vào tàn hồn để giành lấy sức mạnh.

Quả là mạo hiểm, vận chuyển sức mạnh bản nguyên của thời không tự phân giải khiến hắn chịu giày vò tim phổi như bị cào cấu.

Điểm điểm quang mang trải ra, không chỉ nhục thể phân giải mà linh hồn hắn cũng hóa thành một đạo hào quang phân tán tại không trung. Lần này hắn hoàn toàn thấy được sức mạnh bản thân.

Thân thể được phân giải hóa thành hào quang dao động hùng hậu trên không, phát ra thần lực cực mạnh.

Sức mạnh như vậy khiến hắn kinh hãi…nếu nắm được toàn bộ, hắn còn gì phải sợ Hắc Khởi.

Đồng thời hắn cảm thấy thần thức là nơi thần bí nhất, giống như một vùng hỗn độn, dù đã phân giải nhưng vẫn còn vô vàn bí mật không thể hiểu được! Hình như trong đó còn một loại sức mạnh khác.

Từng chút dao động phát ra, ngoài xa hồn của Huyền Vũ giáp, Khốn Thiên tác, Thạch Cảm đương nổi chìm.

Đó là hồn năng của các bảo vật.

Hắn đã biết bí mật của công pháp Thần gia, hiện tại nhìn thấy tàn hồn của bảo vật cũng không lấy làm lạ, chúng xuất hiện ở đây là đương nhiên.

Ngạc nhiên là hắn không thấy hồn ảnh của Liệt Không kiếm và Hậu Nghệ cung. Đại Long đao đã chuyển sinh, sức mạnh của nó bị Long Nhi hấp thu sạch.

Còn hiện tại… tàn hồn của Liệt Không kiếm và Hậu Nghệ cung vốn phải xuất hiện đã đi đâu?

Hắn không hiểu. Lúc xuyên qua thời không còn cảm giác được hai món thần binh tồn tại, giờ lại không thấy là sao?

Trong lúc hắn hoang mang thì trên Nguyệt lượng ở Thiên giới, hai hài đồng đang đùa nghịch, chạy nhảy tung tăng. Cả hai mới chừng hai, ba tuổi, một nam một nữ, như được điêu khắc từ ngọc.

Hai hài đồng vô cùng xinh đẹp, tóc mai phất phơ, cặp mắt to tròn, sống mũi cao vút, môi đỏ tươi, khóe môi còn dính rớt dãi nhưng càng tô thêm vẻ khả ái.

Tiểu nữ hài tóc đen nhánh, mắt sáng như hắc bảo thạch, nghọng nghịu gọi: "Ca ca nhanh lên."

Tiểu nam hài đi sau một chút nhấc bàn chân trần, nghọng líu lô đáp lại: "Không sao, lần này không bị ai phát giác."

Cả hai lắc lư bay lên, tung tăng nhảy chân sáo trên không trung rời khỏi Nguyệt lượng, chạy ra ngoài Thiên giới.

Nết Thần Nam phát hiện hai nhóc tì này nhất định sẽ giật mình.

Nhưng hắn không thể biết bởi hiện tại đang dốc sức đoạt lại sức mạnh.

Thân thể phân giải liên tục lao vào tàn hồn bị cấm cố nhưng thủy chung không thể tiến vào thân thể. Sau cùng hắn phân giải thành quang thể, lao xuống tiểu hồ, men theo rễ mây tến lên.

Lần này hắn đã thành công, rễ mây coi hắn là năng lượng thuần túy, hấp thụ rồi đưa vào tàn hồn. Nhờ thế thân thể bị phân giải của hắn tiến vào được tàn hồn bị cấm cố, dung hợp lại.

Hắn cảm giác được tàn hồn đang phẫn nộ, nghe được tiếng gầm rống của nó, giãy giụa kịch liệt, định chấn nát kẻ xâm nhập.

Hắn cười lạnh, tàn hồn quả thật có khả năng phát triển thành một sinh mệnh hoàn toàn mới, lần nay hắn quyết không thể để nó như nguyện. Nó khác với Thái Thượng và ma tính Thần Nam, cả hai đều sinh tồn phát triển trong thân thể hắn, cùng một gốc nên hắn nắm được sức mạnh bản nguyên của thời không là có cách khắc chế.

Nhưng tàn hồn lại không chịu quyền điều khiển của hắn, thông qua hắn mà liên tục hấp thu sức mạnh của Sinh Mệnh nguyên tuyền mà bản thân hắn không thu được gì.

Hắn vận chuyển sức mạnh bản nguyên của thời không xung kích, thanh toán tàn hồn.

Đó là sức mạnh vốn thuộc về hắn, đương nhiên nên bị thu hồi! Nhưng đúng là một quá trình vô vàn thống khổ, trận chiến kéo dài cả tháng, hắn mới dần chiếm thượng phong.

Cùng lúc, thần thức sáng chói, hắn chợt xuyên thấu thời không, nhìn thấy Thần Ma lăng viên, thấy một thanh niên cao lớn dang nhìn mình.

Là thanh niên đã thấy tại Thần Ma lăng viên lúc xuyên qua thời không, vẫn không thể thấy chân dung y, sức mạnh mông lung như vân vụ che trước mặt y.

Thần Nam cả kinh, hắn tin không phải mình thật sự làm được thế mà đối phương xuyên thấu thời không để hắn nhìn thấy.

Thần bí thanh niên ngưng thị hồi lâu, không thấy rõ hỉ nộ ai lạc đã mờ dần, Thần Ma lăng viên cũng tan biến. Thần Nam hơi kinh hãi, đủ thấy Thần bí thanh niên vẫn ẩn thân trong Thần Ma lăng viên, không hiểu sao vừa rồi lại xuất hiện.

Trong lòng hắn dấy lên dự cảm không lành, tàn hồn bị cấm cố này có liên quan đến đối phương?

Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng phải đoạt lại.

Ba tháng tháng giằng co, Thần Nam triệt để chấn nát tàn hồn, hút vào thân thể, lúc đó hắn chợt thấy tự tin cực độ, toàn thân chìm trong sức mạnh như biển trào.

Nhưng hắn lại phát hiện mình lại bị dây mây quấn quanh thay vị trí của tàn hồn, sinh mệnh chi năng theo dễ cây truyền vào thân thể.

Giờ hắn làm được gì? Ngủ yên! Mặc cho sức mạnh tự trào lên.

 

Bình luận





Chi tiết truyện