chương 409/ 513

Thần Nam không biết tới đây sẽ phát sinh chuyện gì, không đoán được là tốt hay xấu.

Đôi nhãn cầu to bằng căn phòng xạ ra khí tức trái ngược nhau, quay tít quanh Đạm Đài Tuyền.

Hào quang bảy màu nối liền nàng ta và bức tượng, cả hai đều bị hào quang che phủ, phảng phất tạo thành một mối liên hệ đặc biệt.

"Ầm."

Nhãn cầu biểu hiện cho hủy diệt chợt đổi màu từ trắng sang đen, trong mắt trở thành sẫm như mực, khác nào một hắc động nổi trên không, vô tận tử vong khí tức tràn ra, các loại cảnh tượng nổi lên, phảng phất như sẵn sàng giáng xuống.

Khung cảnh vô cùng tà dị, Thần Nam có phần nóng lòng nhưng không thể xuất thủ, không dám cắt ngang cơ duyên chưa biết tốt hay xấu của Đạm Đài Tuyền.

Đột nhiên nhãn cầu như hắc động phóng đại thành lớn ngang trái núi nhỏ, lấp kín địa cung.

Đại cung đang sáng choang hào quang lại trở nên tối om, vực sâu dưới lòng đất này chìm trong hắc ám, ngay cả thiên nhãn thông cũng không tài nào xuyên qua hào quang đáng sợ đó. Thần Nam không biết trong đó xảy ra chuyện gì.

Hắn bị một cỗ sức mạnh hủy diệt đẩy khỏi địa cung, dạt ra tận rìa vực, cách nơi đó khá xa.

"Sao lại vậy." Hắn không thể trơ mắt nhìn, hủy diệt chi nhãn đã phát uy, tình huống chắc chắn không ổn, dù thế nào cũng phải ngăn lại lần biến đổi của Đạm Đài Tuyền.

Lúc đó sinh khí vô tận đột nhiên khuếch tán, trong bóng tối sáng chói lục quang, một nhãn cầu khổng lồ như vầng thái dương trong đêm từ từ dâng lên.

Bất quá, vầng thái dương màu lục đó là Thương Thiên chi nhãn đại biểu cho hi vọng chợt đổi thành màu lục sẫm.

Nó nhang chóng phóng đại, sinh khí vô tận nồng đậm thêm, dần khiến tử vong khí tức nhạt đi, hơn nữa, hào quang mỗi lúc một sáng, sau cùng lục quang nóng rãy chiếu rọi không mở mắt được.

Sau cùng lục quang và hắc ám phảng phất hòa lại, thế giới dưới đất hôn ám, không còn âm u đáng sợ hay sáng chói vô biên nữa.

Hai nhãn cầu một đen một lục nổi chìm lên xuống trong địa cung, chiếm cứ hết không gian. Khí tức hủy diệt và sinh khí dần tan đi.

Vì vậy, Thần Nam dừng tay vào lúc quan trọng, bằng không địa hạ cung điện đã xảy ra một phen va chạm động trời.

Hào quang bảy sắc lại xuất hiện, cùng với tiếng răng rắc, bức tượng nữ tử như mộng như ảo ở giữa địa cung vỡ tan hóa thành một dải hào quang nhập vào thân thể Đạm Đài Tuyền.

Đạm Đài Tuyền trở nên phiêu diêu, khiến người ta có cảm khác như trong mộng, cơ hồ nàng lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.

Cảm giác vô cùng huyền hoặc, nàng như vừa một lần biến đổi, tinh khí thần tăng lên cảnh giới huyền diệu, trở nên linh động hẳn.

"Đạm Đài Tuyền, không sao chứ?" Thần Nam từ xa hỏi. Hắn đã chuẩn bị chiến đấu, nếu nàng ta biến lại nguyên bản Thất Tuyệt thiên nữ, chắc chắn phải ác chiến. Đồng thời hắn lo lắng, không hiểu hai nhãn cầu của Thương Thiên có ảnh hưởng tới mình không.

"Ta không sao." Quanh Đạm Đài Tuyền lấp lánh hào quang, chầm chậm mở mắt, xạ ra hai làn sáng như mộng ảo, khí chất đã biến dạng, thần thái ung dung, tự tin hơn trước nhiều lần.

"Năm xưa Thất Tuyệt thiên nữ tìm được Thương Thiên chi nhãn, là tinh hoa của Thương Thiên, mắt trái đại biểu hủy diệt, mắt phải đại biểu tân sinh, đều bị thiên nữ luyện hóa. Ả chuẩn bị sẵn những thứ đó cho mình để quân lâm lục giới, thống soái Lục đạo nên để lại bảo tàng cho thất đại thiên nữ hóa thân."

Đạm Đài Tuyền nói ra vô cùng bình thản, không còn giống với trước kia mà trở thành một thiên nữ thâm bất khả trắc.

"Ngươi thật sự không sao?" Thần Nam tỏ vẻ hoài nghi.

"Không sao, ngươi tránh ra trước, hai con ngươi đại biểu hủy diệt và tân sinh phải trở thành mắt của Thất Tuyệt thiên nữ."

Không hiểu sao, Thần Nam cảm giác nàng đã biến hóa thành cao không thể với tới, thần thánh cao khiết hơn. Nhưng hắn tin không phải là thay đổi tiêu cực, nên nghe lời lùi lại.

"Ầm, ầm…"

Từ địa cung vang lên tiếng sấm ì ùng, hủy diệt chi nhãn và tân sinh chi nhãn nhanh chóng thu nhỏ, phát ra dao động nguyên khí đáng sợ rồi hóa thành kích cỡ như mắt thường, trở lại màu sắc vốn có, hai đạo hào quang nóng bỏng lóe lên, chúng nhập vào mắt Đạm Đài Tuyền.

Quả thật kinh hãi.

Thần Nam cả kinh lao tới: "Ngươi làm gì vậy?"

"Yên tâm, không có gì." Đạm Đài Tuyền bình thản đáp: "Những gì liên quan đến Thương Thiên đều bị quét sạch, hiện tại chúng vĩnh viễn là mắt của ta. Mắt trái hủy diệt vạn vật, mắt phải phục sinh hết thảy."

"Ngươi…"

Thần Nam không nói nổi lên lời.

"Ha ha…" Đạm Đài Tuyền bật cười: "Không cần lo lắng, ta sẽ không trở thành đệ nhị Thương Thiên, Thất Tuyệt thiên nữ năm xưa vì muốn mạnh hơn mới tìm những chất liệu thượng đẳng này, sẽ có ngày ta hoàn toàn nắm được sức mạnh của song nhãn vốn ẩn chứa sức mạnh sinh tử của Thương Thiên, nhưng ta không giống ả, ta chỉ là ta. Dù sức mạnh sẽ vô hạn."

Trong địa cung liên tục lóe sáng, sau cùng chỉ còn lại một dải sáng nhu hòa, Đạm Đài Tuyền từ từ quay lại.

Lúc này, hai mắt nàng trong như hắc bảo thạch, sâu thẳm như lòng biển khơi khiến không ai nhìn thấu, tạo cho nàng vẻ xuất trần, cao vời.

Tuy nàng đứng cạnh Thần Nam nhưng hắn lại có cảm giác không dám ngước nhìn, phảng phất như một phàm phu tục tử đứng cạnh một tiên nữ bay ngang bầu trời, càng lúc càng xa.

Từ khi bưóc vào thiên giai lĩnh vực, lâu lắm rồi hắn không có cảm giác này, không có nữ tử nào khiến hắn phải kinh dị, thất thần như vậy!

Hắn thở dài: "Ngươi biến đổi nhiều quá."

"Người phải thay đổi."

Nghe Đạm Đài Tuyền nói vậy, nếu là trước kia, hắn nhất định cười khẩy, cho rằng đối phương ra vẻ thâm trầm nhưng hiện tại đó là cảm giác thật sự, còn may không phải là dự cảm nguy hiểm.

"Đi nào, chúng ta rời khỏi đây." Thiên nữ Đạm Đài Tuyền bay khỏi địa cung, đoạn quay lại nhìn, hủy diệt chi quang quét qua, địa cung ầm ầm sụp đổ.

Thần Nam kinh ngạc: "Ngươi làm vậy có tác dụng gì?"

"Địa cung không còn cần thiết, để nó tiêu tan luôn."

Thần Nam yên lặng, cùng Đạm Đài Tuyền bay khỏi vực sâu, nàng ta quay lại nhìn, hủy diệt chi quang một lần nữa phóng ra khiến vô số nham thạch sụp đổ, cát bụi dấy lên, xuất hiện một hố sâu lộ thiên.

"A, cha à, hai người ra rồi sao?" Búp bê Không Không đang nhăn nhó tìm cách, không ngờ hai người tiến ra. Tức thời cười tươi rói: "Nhi tử khả ái và hiếu thuận nhất đang tìm cách cứu hai người. Mẫu thân trẻ trung xinh đẹp, để con đấm lưng cho người."

Tiểu quỷ nhảy chân sáo đến cạnh Đạm Đài Tuyền nhưng bị tà áo trắng tinh ngăn lại, Không Không hơi sững người, đoạn cười hắc hắc: "Mẫu thân xinh đẹp nhất không cho nhi tử hiếu thuận, vậy nhi tử cho mẫu thân đệ nhất mĩ nữ biết một tin. Không Không trong lúc tìm cách cứu hai người đã chạm mặt một kẻ ở gần đây."

"Cái gì?" Thần Nam cả kinh: "Là ai? Ở đâu."

Ở loạn thạch địa vực hoang tịch này mà có người, quả thật khó thấy, Đạm Đài Tuyền cũng tỏ vẻ quan tâm.

"Là lão ăn xin, ở cạnh đây." Không Không chỉ vào loạn thạch lâm ở xa.

Thần Nam bay tới đầu tiên, Đạm Đài Tuyền và Không Không bay theo.

Một lão nhân lưng còng, tóc trắng lưa thưa, nằm bất động trong thạch lâm, làn da nhăn nhúm như vỏ chanh khô, già lão không thành hình dạng gì.

"A!" Thần Nam cả kinh: "Sao lại…"

Là thủ mộ lão nhân!

Lòng hắn rung lên, cách biệt mười mấy năm, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Thủ mộ lão nhân tự xưng không gì không làm được, muốn chết không xong mà giờ khí tức hỗn loạn, hôn mê bất tỉnh, quần áo lam lũ, lếch thếch cực điểm như ăn mày.

Thật ra xảy ra chuyện gì?

Thần Nam vội chạy tới, trong lòng phi thường kích động, ở thế giới lạ lẫm này lại gặp được người quen.

"Tiền bối sao vậy?"

"Cha biết lão?" Không Không nháy mắt: "Lão ta vừa này lừa đồ ăn của con, đúng là đáng ghét."

Thần Nam hiểu thủ mộ lão nhân chắc gặp phải tình huống cực kỳ đáng sợ, bằng không với thân phận "lão bất tử", làm sao đến nỗi khó coi thế này.

"Tiền bối tỉnh lại." Thần Nam liên tục đưa nguyên khí vào thể nội lão.

Hồi lâu sau, thủ mộ lão nhân mới tỉnh lại, thấy Thần Nam liền gào lên: "Cuối cùng ta cũng thoát được, cuối cùng ta cũng thoát được!"

 

Bình luận





Chi tiết truyện