chương 273/ 513

Danh tiếng của mười tám tầng địa ngục không lạ lẫm gì với cao thủ trong thiên hạ, ở đây có nhiều truyền kỳ, nghe nói có giam giữ nhiều đại nhân vật, thậm chí có cả Thiên giới chủ thần và ma thần, cùng nhiều ma quái yêu vật. Nhưng chưa ai nghe nói rằng có đại yêu ma nào thoát được, trừ phi Quang Minh giáo hội đồng ý thả.

Không gian chi động tối om đứng trên không song không ai dám tiến vào một bước, tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết là một trong những địa ngục đáng sợ nhất, trời mới biết trong đó giam giữ đại ma vương nào, xông vào có khi lại tịch diệt.

Chỉ cốt dài cả chục trượng lấp lánh điểm điểm u quang, vô thanh vô tức nổi trên tầng không Quang Minh giáo hội, đó là vật có thể trấn áp mười tám tầng địa ngục, tựa hồ có linh tính nên đứng ngoài lạnh lùng bàng quan, không muốn nhúng vào vòng tranh đấu. Càng thế lại càng khiến người ta bất an, mọi người đều chú thị vào hắc động vừa quan sát bạch cốt.

Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần cùng Hắc Ám đại ma thần đều không biểu lộ gì, các Huyền giới cao thủ càng không dám tiến lên, nhiều người bỏ đi, họ phải về các Huyền giới càng nhanh càng tốt.

Những sự kiện gần đây quá kinh người, Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất vẫn còn sống, lại mở tầng địa ngục mười bảy. Họ phải nhanh chóng đem tin này bẩm báo với "Giới chủ" của mình.

Trong màn đêm, Thần Nam và hai con rồng tranh cãi, hắn muốn chúng về Đông thổ nhưng bị khước từ.

"Tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết tất nhiên nhiều hung hiểm, các ngươi về Đông thổ đợi tin, ta quyết không để các ngươi theo ta mạo hiểm."

"Ngươi vậy là có ý gì? Không phải quá khách sáo sao?" Tử Kim thần long hơi giận, nó thu lại vẻ cười cợt.

"Ta kiên quyết không đồng ý, phúc hay họa cũng cùng chịu." Long Bảo Bảo nắm chặt hoàng kim tiểu quyền đầu, lúc này nó rất nghiêm túc, không còn chút nào dáng vẻ tiểu thần côn.

"Là nam nhân mau thống khoái rút lui cho ta, không nên lằng nhằng." Thần Nam tỏ thái độ dị thường kiên quyết, không muốn chúng theo hắn mạo hiểm, trầm giọng nói: "Nếu có mạo hiểm, ba Thần Vương cũng không đủ, nếu mà ứng phó nổi ắt ta có thể an toàn rút lui. Ta biết tâm ý các ngươi, không cần nói nhiều. Hiện tại phải giữ lại thực lực và mầm mống, lúc thật sự cần các ngươi, ta sẽ không khách khí."



Tranh cãi một lúc, Thần Nam cũng thuyết phục được hai con rồng, tiễn chúng về Đông thổ, ngũ đại ma thân cũng đi theo. Chân thân Thần Nam cầm Đại Long đao quay người nhìn bọn Hắc Ám đại ma thần và Chiến Thần.

Xuyên vân phá vụ, bay qua nhiều ngọn núi cao và đại thảo nguyên, năm ma thân và hai con rồng bay đến vùng núi giao nhau giữa đông Tây phương.

Một ma thân dừng lại nói: "Đưa Nạp Lan Nhược Thủy về Đông thổ, các ngươi cùng đi tìm Đại Ma, tạm thời đừng gây họa, có Đại Ma hộ vệ, chắc không ai dám chạm vào các ngươi, nhớ đợi tin ta."

Nạp Lan Nhược Thủy bị Thần Nam đưa vào trong tiểu thế giới của một hóa thân nhưng nội thiên địa này chỉ rộng chừng mười mấy dặm.

Năm hóa thân nhìn theo hai con rồng đi xa đoạn nhanh chóng quay về Tây thổ.

Thời gian chầm chậm qua đi, sau ba thời thần, tầng không mười tám tầng địa ngục trầm tĩnh, ai nấy đều đứng lặng như tờ.

Năm ma thân đồng thời quay lại, dung nhập vào thể nội Thần Nam, hắn nhìn sâu về Đông phương đoạn tiến bước vào không gian chi môn.

Dưới đất, Đạm Đài Tuyền dùng thần niệm truyền thanh: "Thần Nam, ngươi định vào địa ngục sao? Ở đó dù Thiên giới chủ thần cũng không tra thám thấu triệt, chắc chắn có nhiều nguy hiểm, sao ngươi không đợi lúc đủ thực lực hẵng đi?"

Nhìn bóng dáng thanh lệ thoát tục đó, hắn im lặng, nàng ta là nữ tử thế nào? Thủy chung không để ai nhận ra được chân tâm, có phải là một tiên tử kỳ tài, thông tuệ thiện lương? Hay là nữ ma lòng dạ đen tối.

Từng yêu từng hận, cảm tình của hắn với nàng ta vô cùng phức tạp, dùng thần niệm truyền thanh đáp: "Thời gian… thời gian không đợi người."

"Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất, Thần Nam ta vào đây." Hắn không hề do dự, tung mình nhảy vào trong không gian chi động.

Đạm Đài Tuyền chăm chú nhìn vào cảnh cửa tối tăm.

Hiện trường xôn xao, mấy vị thần ma đều kinh ngạc, không ngờ Thần Nam thật sự nhảy vào tầng địa ngục mười bảy, họ định ngăn nhưng không kịp.

"Hay." Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất cảm thán, giọng nói già nua vang lên: "Cửa tầng địa ngục mười bảy đã mở, ai muốn vào không hề bị ngăn cản. Vào rồi mà ba ngày không trở ra, may mắn sống sót cũng phải ba ngàn năm nữa mới có sinh cơ, lúc đó không gian chi môn này lại mở rộng trong ba ngày."

Chiến Thần cầm hoàng kim thánh kiếm đột nhiên quát: "Ta đi. Nghe nói có một vị tiền bối của phái Chiến Thần chúng ta bị phong ấn trong địa ngục, phải đi xem sao."

Chiến Thần nổi danh Thiên giới về hào khí và hiếu chiến, không để Quang Minh thần và Nguyên Tố thủy thần ngăn cản, trực tiếp phá toái hư không xuất hiện trước không gian hắc động, nhảy thẳng vào trong.

"Áo Tư Lí!"

"Áo Tư Lí!"

Quang Minh thần và Nguyên Tố thủy thần đồng thời gọi to tên Chiến Thần nhưng không kịp ngăn cản, họ nhìn nhau rồi cùng nói: "Mau về Thiên giới." Lưỡng đại chủ thần lập tức phá toái hư không, quay về Thiên giới.

Hắc Ám đại ma thần mắt lóe hàn quang, nói với động huyệt tói om: "Lão giáo hoàng, ông nói là cửa tầng địa ngục mười bảy sẽ mở trong ba ngày?"

"Không sai."

"Được, ta hiểu rồi." Hắc Ám đại ma thần cũng phá toái hư không về Thiên giới.

Thời gian qua rất nhanh, hai ngày qua trong chớp mắt. Việc cửa tầng địa ngục mười bảy mở rộng truyền khắp đại lục, nhiều lão bất tử của Huyền giới được môn hạ bẩm báo, lập tức đến ngay Bái Đán thành.

Nhiều ẩn sĩ, thiếu niên cho đến cường giả chưa xuất thế cũng xuất sơn, bát phương phong vũ tụ tập tại địa ngục chi thành.

Gần mười tám tầng địa ngục có vô số tu luyện giả, tất cả đều chờ đợi sự tình phát triển, lần này cường giả tụ tập, cả sáu, bảy Huyền giới cao thủ có thể đấu với Thiên giới chủ thần cũng tới.

Trong hai ngày này, động khẩu tối om đứng yên trên không, người thường không thấy nhưng những cao thủ siêu tuyệt lại nhận ra có mấy đạo hư ảnh nối nhau tiến vào địa ngục môn.

Thời gian chầm chậm trôi, trong mấy thời thần cuối cùng của ngày thứ ba, một vài cao thủ lại phát hiện mấy nhân ảnh theo nhau vào tầng địa ngục mười bảy.

Ai nấy cả kinh, bây giờ vào làm sao kịp quay về, những người này điên chăng? Dù sống sót cũng phải đợi ba ngàn năm mới có sinh cơ trở ra, lại có người bất kể hậu quả tiến vào, quả thật không hiểu nổi.

Mấy thời khắc cuối cùng cũng qua, Đạm Đài Tuyền ở dó suốt ba ngày nhưng thủy chung không thấy Thần Nam trở ra, liền biết hắn không xuất hiện. Không ai hiểu nàng nghĩ gì, xưa nay nàng vẫn là một nữ tử đầy bí ẩn, không ai đoán được tâm sự.

Lúc đó, Tây thổ Lão bạo quân Khôn Đức đột nhiên đằng không bay vào địa ngục chi môn.

Đạm Đài Tuyền quát lên: "Khôn Đức ngươi không thủ tín, giờ mà đi địa ngục, làm sao trả lại đệ tử cho ta trong nửa tháng nữa?"

"Ngươi không nghe sao, "trong động bảy ngày, ngoài đời hơn ngàn năm, ba ngàn năm trong địa ngục chắc chỉ bằng ba ngày ở ngoài", tuy là truyền ngôn nhưng không thể không tin, thời gian mấy ngàn năm với ta đủ rồi, lúc ta về chắc ngươi cũng chỉ phải đợi mấy ngày thôi."

Đạm Đài Tuyền nổi giận, quát lớn: "Nói nhăng, thời gian truyền thuyết này không nói đến địa ngục thời không."

Nhưng Khôn Đức không đáp mà biến mất trong địa ngục môn.

Đạm Đài Tuyền biến sắc, những người quen biết nàng chắc phải kinh hãi bởi hiếm khi nàng tỏ ra xáo động thế nào: vừa phẫn nộ vừa gấp rút. Do dự một hồi nàng đằng không tiến vào tầng địa ngục mười bảy.

Hiện trường có mấy Đông thổ Huyền giới cao thủ nhiều tuổi, họ đều tin tức linh thông, biết chuyện Khôn Đức bắt Mộng Khả Nhi, giờ thấy Đạm Đài Tuyền lo cho Mộng Khả Nhi như vậy, bất chấp nguy hiểm bị phong ấn ba ngàn năm tiến vào đại ngục, liền tỏ ra nghi vấn trùng trùng.

Thời gian đến hạn, địa ngục chi môn khép lại rồi biến mất, giọng nói già nua của Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất vang vọng.

"Cánh cửa này phong bế ba ngàn năm…" Thanh âm nhỏ dần rồi biến mất.

Mấy ngày sau, đại lục sôi lên, không ít cao thủ tận mắt trông thấy mấy nhân ảnh tiến vào địa ngục, sau cùng không ai quay ra, có nghĩa rằng mấy cao thủ Thần Vương cấp bị phong ấn tại tầng địa ngục mười bảy ba ngàn năm. Đương nhiên ai nấy đều chấn kinh.

Thần Nam vào tầng địa ngục mười bảy mấy ngày, cảnh tượng như đang trong mộng.

Tất cả đều có vẻ hư ảo, không thể tin nổi.

Hắn tưởng tượng rằng tầng địa ngục mười bảy phải âm lãnh hắc ám, đầy tử vong khí tức nhưng cảnh tượng lại trái ngược.

Tầng không xanh biếc, vạn dặm trong veo như tinh thạch màu lam. Vầng dương treo cao trên không phát ra ánh sáng nhu hòa, rải xuống mỗi thốn không gian.

Không hề có khí tức hắc ám, âm lãnh hay uy hiếp của tử vong.

Trước mắt hắn là biển xanh biêng biếc, trải ra mênh mông, gió biển khẽ phất mang theo mùi muối nhàn nhạt phả vào mặt, vô cùng nhẹ nhàng.

Chim biển bay lượn khắp tầng không, tiếng gáy vang lên trong trẻo, cá kết thành đàn nhảy khỏi mặt biển, lao nhanh về phía trước. Từng con kình ngư khổng lồ nổi lơ lửng phun ra thủy trụ cao mấy chục thước.

Biển rộng có cá nhảy, trời cao chim chao mình.

Đây đâu phải là tầng địa ngục mười bảy mà là thế giới thanh tân của biển, đầy tự do và sinh cơ.

Thần Nam há hốc mồm, không tin rằng cảnh tượng này tồn tại thật.

Tầng địa ngục mười bảy mà thật sự thế này thì Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất đâu phải tự chịu khổ phong ấn vào đây, rõ ràng là một thế giới tân kì không bị ngoại giới quấy nhiễu, là đất lành tu giả cầu mà không được.

Lúc đầu hắn chăm chú giới bị, cho đó là ảo ảnh nhưng qua mấy ngày dùng linh thức sắc bén tra thám, đành phải tin là thật. Đó là một thế giới chân thật, tầng địa ngục mười bảy là thế.

Hắn không thấy lục địa, cứ lơ lửng trên không, lãnh tính quan sát, những gì nhìn thấy khiến hắn quá ấn tượng.

Hiện tại hắn ngoài nghi, mười tám tầng địa ngục kiến tạo thế nào?

Mặt biển vạn tầng sóng biếc, ánh sóng lăn tăn, hiện tại không có sóng gió, mặt trời rọi xuống đạo đạo kim quang.

Hắn thầm tính toán, men theo mặt biển bay về đông thương, thử xem có thấy đại lục không.

Cá biển liên tục nhảy khỏi mặt nước, dấy lên đóa đóa lãng hoa, chạm vào áo hắn, hải điểu trên không quan sát hắn bay qua mà không hề kinh hãi.

Phi hành mấy trăm dặm, trước mặt xuất hiện một hòn đảo xanh biếc. Hắn đại hỉ bay tới, có đại lục là có người, ắt sẽ giúp hắn hiểu đây là thế giới thế nào.

Bãi cát vàng rực rỡ sáng lên, những thân cây cao lớn đĩnh bạt xanh om, trên đảo dày đặc cây cối. Từ rìa hải đảo loáng thoáng nghe thấy tiếng thú gầm chim kêu từ vùng sâu truyền ra.

Thần Nam đi trên bãi cát vàng, đến một vạt rừng dừa, cách không hút một quả xuống, khẽ bổ ra uống một ngụm, lẩm bẩm: "Bắt đầu từ hòn đảo này điều tra xem thế giới này thế nào."

 

Bình luận





Chi tiết truyện