chương 407/ 513

Thần Nam cầm tiểu mộc bài thần bí, mang hai tiểu quỷ thuận lợi xuyên qua bức tường ánh sáng, vốn vừa này cứng như tường đồng vách sắt, dễ dàng chấn nát thạch đài nhưng bây giờ mềm mại như nước.

Bước vào trong có cảm giác ấm áp, thư thái như tắm trong gió xuân, toàn thân lỏng hẳn ra. Hai tiểu quỷ càng nghịch hơn, vừa nhảy vừa reo, với chúng tất cả đều tận kì, chúng vốn thích đi theo để chơi, giờ vô cùng cao hứng.

Thần Nam không dám thả lỏng, nắm chặt tiểu mộc bài, sợ bước lầm sẽ gặp nguy hiểm, chưa biết chừng ba người sẽ biến thành bụi ngay.

Hiện tại hắn đã biết tiểu mộc bài là vật như kiểu chìa khóa, thật không hiểu là bí mật gì mà bố trí thần bí như vậy.

Bức tường ánh sáng dài hơn dự liệu, Thần Nam mang theo hai tiểu quỷ đi rất lâu mà không đến tận đầu, phảng phất như vĩnh viễn đi mãi. Một thời thần sau vẫn không thấy lối ra, Thần Nam biết tình hình không tầm thường, hai tiểu quỷ không còn thấy mới mẻ nữa mà chuyên sáng oán thán.

"Cha, chúng ta đến địa phương quỷ quái nào mà không thấy tận đầu?"

"Cha, có phải quỷ đả tường trong truyền thuyết không? Có cần xuyên qua như phá phong ấn không?"

"Cả hai đừng gây loạn nữa." Thần Nam ngăn hai hài tử hiếu động lại: "Không sai phương hướng đâu, đừng đi lầm lối, chúng ta tiếp tục nào."

"Được, chúng ta theo cha."

Nhưng rồi Thần Nam cũng mất kiên nhẫn, lại một thời thần nữa qua mà tình hình vẫn thế.

Lúc Thần Nam trở nên bất an thì bức tường hào quang nhạt dần, dường như đã đến sát rìa, ánh sáng không còn chói mắt nên nhìn được đường lối cách không xa lắm.

"Hay quá, đến điểm kết thúc rồi." Hai tiểu quỷ tinh linh cổ quái cùng reo lên.

Thần Nam không biết nên cười hay khóc, cũng không biết phải nói gì, lần này vào đệ tam giới, mang hai tiểu quỷ theo quả thật là đại sai lầm. Chúng còn quá nhỏ, đang tuổi nghịch ngợm, biết gì mà trui rèn? Đơn thuần là chúng muốn đi chơi.

Nhưng hắn thật sự thích hai nhóc tì hoạt bát hiếu động nên cầm tiểu mộc bài đưa chúng tiến tới.

Bức tường ánh sáng càng lúc càng mờ, ròi hào quang lóe sáng, một thế giới mới mẻ xuất hiện.

Linh khí vô tận tràn tới, thiên địa sức nức mùi thơm, quả là một vùng thánh thổ!

Đập vào mắt là vô vàn cây cối phát ra thần quang, kỳ hoa dị thảo trải đầy mặt đất, thần thụ tiên đằng sáng chói hào quang, sinh khí lưu động, cánh hoa bay múa khắp trời, linh khí nồng đượm không kém gì Sinh Mệnh nguyên tuyền.

Không chỉ vùng bằng phẳng mà những gò đồi cũng có thần thụ, không trung cũng đầy hoa cỏ. Không có thổ nhưỡng và nước tưới mà hoa vẫn đua nở, cây vẫn xanh om, quả là một phiến thần viên vượt ngoài tưởng tượng.

"Sinh khí vô tận, không phải có thêm một Sinh Mệnh nguyên tuyền chứ?" Thần Nam lẩm bẩm.

"Cha, Sinh Mệnh nguyên tuyền là thế nào, con nghe nói trong Thần ma đồ có một dòng, hôm nào cha đưa con vào xem." Tiểu Y Y nhìn hắn, dáng vẻ như ngọc vô cùng khả ái.

Thần Nam nhức óc, càng lúc càng thấy đưa hai tiểu quỷ vượt giới là sai lầm cực lớn.

Đây là một biển cây cối, các loại thức vật chưa từng nghe, chưa từng thấy trải khắp nơi, sinh trưởng vô cùng thịnh vượng. Nhưng không có cây cỏ tầm thường mà mọi gốc cây ngọn cỏ đều thần dị, phát ra thần quang và linh khí.

Thần Nam kinh ngạc, đây thật ra là nơi thế nào? Theo hắn đoán ắt là nơi Sinh Mệnh nguyên tuyền tụ lại.

"A, vui thật, ngon quá." Hai tiểu quỷ đu đưa trên mớ dây leo, không biết lấy từ đâu ra mấy trái cây sáng lấp lánh, bất chấp có độc hay không cũng ung dung há miệng cắn.

"Cha thử xem này." Tiểu Y Y ngồi trên vai Thần Nam, đưa cho hắn một quả đỏ chót, vừa vào miệng liền tan ngay, mùi vị thơm ngọt vô cùng, mùi thơm lan khắp, một cỗ linh khí từ trong bụng lan đi tứ chi bách mạch.

Quả là thần quả.

Tiên quả không có tác dụng với thể chất hiện tại của Thần Nam nhưng trái cây này lại tỏ ra bất phàm, chứng tỏ cực kỳ thần dị. Hơn nữa đó chỉ là một loại quả bình thường trong lâm viên vô tận này, đương nhiên nơi đây cực kỳ đặc dị.

"Ha ha…" Tiểu Y Y thấy hắn ăn liền bật cười thích thú, lại cho hắn một quả nữa.

Hắn mỉm cười thỏa mãn, hai tiểu quỷ này tuy nghịch ngợm khiến người khác nhức óc nhưng cũng khiến người ta yêu thương.

"Đi nào, chúng ta xem ở đây là gì?" Thần Nam kéo Không Không chui ra chui vào mấy bụi cây, bắt đầu cất bước.

Đồng thời Thần Nam đẩy thần thức hùng hồn thám thính vùng đất thần bí này.

Thoáng chốc, thần thức ngợp trời khuếch tán ra.

Thần thức vươn tới điểm tận đầu, địa vực này diện tích mấy trăm dặm, là một không gian bị phong bế, triệt để cách ly với ngoại giới.

Thần Nam tỏ vẻ nghĩ ngợi, vào không gian đó cần tiểu mộc bài, hình như thuộc về thời kỳ trước khi xảy ra đại phá diệt, lẽ nào không gian này đã tồn tại từ trước khi khai thiên, là nơi còn lại từ lúc đó?

Nếu đúng thế thật sự khiến người ta kinh hãi xen lẫn mong đợi.

Tiểu Y Y lộ vẻ mê mang, không tinh nghịch như thường ngày, lẩm bẩm: "Sao con có cảm giác quen thuộc nhỉ, ở đây hình như…. Rất lạ." Nó ôm chặt cổ Thần Nam: "Cha ôm con, con không muốn rời khỏi cha."

Lời lẽ quái dị nên Thần Nam không chú ý.

Hắn đưa hai tiểu quỷ xuyên qua rừng thần thụ, biển hoa tươi, đến trung tâm của thế giới kỳ dị này.

Khung cảnh kỳ dị hiện ra khiến hắn ngẩn người.

Một gốc cổ thụ vươn tới trời xanh.

Thân cây đường kính lên tới cả ngàn thước, rễ rủ lòa xòa, cơ hồ vươn tới đường chân trời, to lớn đến khó tin.

Quả là cổ vãng kim lai đệ nhất thụ!

Nhưng gốc cổ thụ không có mảy may sinh cơ hay nửa phiến lá, thân cây tuy xòe rộng nhưng trọc lóc, hoàn toàn không có sinh khí.

Khí tức thương tang cổ lão tràn ra, hình như gốc cây tồn tại từ thời tuyên cổ đến nay.

"Kì quái thật." Không Không hấp háy mắt: "Trong thế giới này, chỗ nào cũng đầy sinh cơ, vô tận linh khí, duy cây cổ thụ không có sức sống. Cảm giác vô cùng quái dị."

Lúc đó Tiểu Y Y dường như đã mất linh hồn, đôi mắt ầng ậng nước nhìn vào gốc cổ thụ, lẩm bẩm: "Y Y thấy quen quá…"

Thần Nam giật nảy người, hắn đoán được một khả năng, mang hai hài tử đi quanh gốc cổ thụ. Lúc sang phía bên kia, lòng hắn thắt lại, quả nhiên một phần lõi cây đã bị đào rỗng.

Hắn ngoái lịa nhìn Y Y trên vai, trong lòng vô cùng phức tạp, nếu đoán không sao, đây là… bản thể năm xưa của cô bé.

Theo truyền thuyết, từ rất xa xưa, có mấy nhân vật chí tôn chết đi, bản thể bị luyện chế thành thần binh danh chấn thiên cổ, lõi cây cổ thụ hiện tại bị mất đa phần là tinh hồn và nguyên liệu của thần binh.

"Cha, con khó chịu quá." Y Y ôm lấy cổ hắn, tỏ ra khá ngoan ngoãn, không còn nét gì của tiểu nha đầu tinh ranh thường ngày.

"Y Y sao rồi?" Hắn lo lắng hỏi.

"Cha, con muốn ngủ." Y Y ngồi trên vai hắn, nhắm mắt lại, mớ tóc mai đu đưa rồi chìm vào giấc mộng.

"Muội muội sao thế?" Không Không lấy làm hiếu kì.

Thần Nam tỏ vẻ nghĩ ngợi nhưng không lâu sau, không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

Thân thể Y Y mờ dần, thân ảnh hóa thành mơ hồ.

"Y Y!"

"Muội muội!"

Thần Nam và Không Không đều hô lên kinh hãi, Thần Nam đưa tay lay Y Y định đánh thức cô bé nhưng nhận ra đã muộn. Y Y bay lên như hư ảnh, lướt về phía gốc cổ thụ, rồi cô bé tự tỉnh lại.

"Cha, con không biết sao nữa, chỉ muốn vào trong gốc cây ngủ một giấc." Đoạn thân thể cô bé chìm vào thân cây chạm trời, lõi cây từ từ lấp lại, không còn hốc nữa.

"Trả muội muội đây." Không Không nóng lòng lao lên.

Thần Nam giữ nó lại: "Đừng chạy loạn xạ, Y Y không sao." Rồi hắn gào lên: "Y Y đừng ngủ vội, nói chuyện với cha đã."

"Nhưng… con buồn ngủ lắm." Trong gốc cây vang lên tiếng Y Y.

"Y Y, con không có cảm giác đặc biệt gì sao, ví như thấy được tin tức hay khung cảnh nào đó?" Thần Nam hỏi.

"Không… con chỉ muốn ngủ, ngủ thật lâu, cha, con không chịu được nữa…"

"Được rồi Y Y, con ngủ đi, sau này cha sẽ đến đón."

"Được…" Y Y im lặng, dường như đã ngủ rồi.

Gốc cổ thụ lặng ngắt chợt rung lên nhè nhẹ, đoạn linh khí vô tận từ quanh đó tụ về, cây cối thần dị ngoài xa cũng khẽ rung động, phát ra lục quang sáng chói, từng đạo hào quang tụ về như mưa.

"Oa, cha à, sao muội muội lại biến thành quái thụ, kinh ngạc thật." Không Không kêu lên.

Thần Nam thầm than, không biết sau này nó sẽ biến hóa thế nào, nếu xảy ra chắc cũng không đơn giản.

Thần Nam mang không rời đi, xuyên qua rừng cây mới phát hiện hoa cỏ đều rung động, linh khí phát ra tụ hết về phía gốc cổ thụ chết.

"Cha, chúng ta bỏ muội muội ở đây sao?"

"Không phải bỏ, muội muội con gặp cơ ngộ rất lớn, phải ngủ thật lâu, sau này chúng ta sẽ đến đón. Con cũng phải nỗ lực, sau này muội muội con sẽ cực kỳ hùng mạnh."

Lúc đến bức tường ánh ánh, Thần Nam thấy nó cũng đang lóe sáng, thần mang vô tạn tràn về phía gốc cổ thụ. Hắn cầm tiểu mộc bài đưa Không Không đi qua, đoạn hơi do dự quăng tiểu mộc bài vào phiến không gian trong bức tường ánh sáng.

"Oa, sao cha lại quăng nó vào trong, sau này lấy gì đón muội muội?"

"Yên tâm, sau này muội muội sẽ từ trong ra đón chúng ta. Mang chìa khóa theo người ta không yên lòng, vạn nhất thất lạc ắt sẽ ảnh hưởng đến muội muội con."

Men theo lối cũ quay về, hai người qua rừng cây trên không, qua vùng sấm sét đến loạn thạch cương hoang vu.

Thần Nam nhớ thật kĩ địa vực đoạn mang Không Không bay lên trời, lướt về đại lục mênh mông phía xa.

"Ai, xưa nay vẫn có muội muội bên cạnh giờ không có thật không quen." Tiểu Không Không tỏ vẻ ai oán: "Cha mau cho con thêm mấy đệ đệ muội muội."

Thần Nam lắc lư thân hình, suýt nữa rớt xuống, đưa tay cốc tiểu quỷ tinh ranh: "Đừng nói nhăng nữa."

"Vốn vậy mà." Không Không nhỏ tiếng, đoạn kêu lên: "Ai da, con cảm thấy khí tức của đại mẫu thân. Mẫu thân có nạn, thời khắc anh hùng cứu mĩ của cha đến rồi, xem ra con thật sự có thêm mấy đệ đệ muội muội."

"Tiểu quỷ này." Thần Nam thật sự muốn cốc cho nó một cái, tiểu quỷ quá tinh ranh, không thể bịt miệng được: "Đừng nói lăng nhăng, ta không cảm ứng thấy gì, sao con lại thấy."

"Đúng vậy mà, con cảm ứng được khí tức của đại mẫu thân. Cha không nghe thấy mẫu tử liên tâm sao, tuy con không do đại mẫu thân sinh ra nhưng đó cũng là một nửa mẫu thân của con. Cha không tin chúng ta bay về phía đông nam."

Thần Nam bán tín bán nghi, đưa Không Không bay theo hướng nó chỉ, không lâu sau hắn cảm thấy khí tức quen thuộc, tựa hồ Đạm Đài Tuyền đang chiến đầu với ai đó.

"Cha, con nói không sai mà."

Thần Nam trực tiếp phá toái hư không, lợi dụng sức mạnh nguyên bản của thời không lao tới, nháy mắt đã xuất hiện ngoài xa.

Bên dưới là rừng loạn thạch vô tận, Đạm Đài Tuyền bạch y như tuyết, thanh lệ xuất trần, không nhiễm trần thế khí tức, quanh mình phát ra hào quang chói lòa, tôn thêm tư dung tuyệt thế như cửu thiên huyền nữ xuống trần.

Nàng đang tranh đấu không với người hay sinh vật có linh trí mà là một tòa cổ trận. Nàng đi vào trong cổ trận, bị thạch trận vây khốn, nhất thời không thoát thân được, loạn thạch trận liên tục xạ ra hào quang tím sẫm, dệt thành một chiếc võng vây nàng lại.

"Mẫu thân trẻ trung xinh đẹp nhất đời, nhi tử bảo bối khả ái nhất của người đến cứu đây." Từ xa Không Không đã kêu lên.

Thần Nam cốc nó, tiểu quỷ quả là dẻo mồm, vừa nãy còn gào lên "đại mẫu thân" giờ lại đổi giọng.

Đạm Đài Tuyền thấy Thần Nam bay tới, thần tình hơi ngừng lại, thân thể phát ra hào quang lập lòe, bị tử quang do loạn thạch trận kích xạ ra đẩy dạt đi không ít.

"Mẫu thân xinh đẹp đừng lo, con và cha tới đây." Không Không xuyên thấu không gian, trực tiếp tiến vào trận, định kéo Đạm Đài Tuyền ra. Nhưng nó đột nhiên phát giác không gian trong đó bị cấm cố, không thể trở về. Dù nó sở trường phá phong ấn cũng không thể trong thời gian ngắn phá được, mà tử quang nối nhau bắn tới, không nhờ Đạm Đài Tuyền bảo vệ chắc nó đã thụ thương.

Không Không kêu ầm lên: "Cha mau nhanh lên, giờ không chỉ là anh hùng cứu mĩ nữ còn là anh hùng cứu tiểu anh hùng nhi tử."

Thần Nam không tiến vào mà dùng đại pháp lực phá tan những tảng đá kỳ lạ màu tím ở ngoài.

"Ầm." Khối đầu tiên bị sức mạnh thiên giai phá tan, loạn thạch trận rung lên, tấm lưới tử quang ảm đạm hẳn.

"Ầm, ầm, ầm…."

Thần Nam liên tục phất tay, đá tảng vỡ tan, Đạm Đài Tuyền và Không Không thoát khốn ra.

Không Không nhanh chóng bay đến cạnh hắn, từ xa đã kêu lên: "Cha, mẫu thân xinh đẹp, các người ít gặp nhau nên cứ từ từ, Không Không đến đằng kia đợi." Nhưng Không Không chưa kịp bay đi thì kịch biến xảy ra, loạn thạch rơi xuống lả tả, một chiếc vòi khổng lồ vô thanh vô tức thò ra nhanh hơn quang tốc, thoáng chốc đã quấn lấy Thần Nam và Đạm Đài Tuyền vào trong một huyệt động.

 

Bình luận





Chi tiết truyện