chương 312/ 513

Cầm thần mâu chi hồn kim quang lấp lánh trong tay, Thần Nam cảm giác bàn tay nóng lên, món bảo vật này đích xác hiếm thấy, hắn biết về sau sẽ dùng nó.

Tùng Tán Đức Bố vừa kinh vừa nộ, thần binh bị cường địch cướp mất, quả là nỗi sỉ nhục. Y tung hoành thiên địa chưa từng bị như thế bao giờ.

Nhưng lửa giận không đồng nghĩa với sức mạnh, hiện tại y chỉ còn nửa thân thể, phân nửa linh hồn chi lực bị hút mất, không phải địch thủ của Thần Nam.

Một làn dao động cực kì đặc dị từ Thần Nam phát ra, hai loại khí tức sinh tử lưỡng cực cùng tràn lan, che kín thiên địa, một Thái cực đồ như đám mây vô tận đột ngột xuất hiện.

Kim quang sáng chói, vô cùng thánh khiến, đượm sinh khí, hắc quang lại âm u như cánh cửa u minh địa ngục, ngập tà ác khí tức. Hai làn ánh sáng tương phản từ Thần ma đồ bùng lên, chụp lấy Tùng Tán Đức Bố.

"Chết tiệt." Y gầm lên, thấy Thái cực đồ từng hút mất nửa thân thể xuất hiện, hai mắt y đỏ ngầu, quên cả sinh tử, chủ động lao tới, định dốc toàn lực phá Thần ma đồ, giải phóng sức mạnh của nửa linh hồn kia.

Y không sợ Thái cực đồ, lúc trước bị hút mất nửa thân thể do pháp tác nối nhau tác dụng, y sa vào bị động, không thể phân thân, Thần ma đồ mới đắc thủ.

Y quả là siêu cấp cường giả, dám dùng nửa thân thể va chạm với Thần ma đồ.

"A…"

Y gầm lên, toàn thân lộ ra dao động năng lượng hiếm thấy, nửa thân thể đầm đìa máu phảng phất cháy lên, vô tận kim quang sáng chói, hỏa diễm ngùn ngụt khiến cả không giam chìm trong biển lửa, vây lấy Thần Nam và Thái cực đồ.

Trên Nguyệt lượng vang lên tiếng hô kinh hãi, chư cường tại thần điện và ma điện ở Tây phương Thiên giới vô cùng kinh hãi, Tùng Tán Đức Bố mạnh đến không thể tin nổi, cường giả chấn cổ thước kim như y có thể đè bẹp bất kỳ cường giả trong truyền thuyết nào của họ.

Các tu giả ở Đông phương Thiên giới trong lòng dậy sóng, không ít người không cần dựa vào kí ức thủy tinh cũng cảm thụ được trận đại chiến. Biển lửa đó chiếu sáng cả tầng không Đông phương Thiên giới, như một tầng vân vụ màu vàng vây phủ, nhiệt năng thiêu đốt mặt đất.

Trên thái không, thần hỏa quẫy lộn tràn lan, càng lúc càng nóng khiến không ai mở nổi mắt, nhìn thẳng vào vô cùng nhức mắt.

Không gì đáng sợ hơn đòn phản kích của địch thủ trước lúc chết, Tùng Tán Đức Bố được coi là khoáng thế cường giả, đòn tuyệt diệt của y cơ hồ đánh tan cả Thiên giới hư không, vô tận hoàng kim thiên hỏa bao phủ Thái cực đồ và Thần Nam.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong hoàng kim thiên hỏa khiến mọi người sởn da gà, một vùng huyết quang tan biến.

Tùng Tán Đức Bố mỉm cười tàn nhẫn, nhưng nụ cười cứng đờ ngay.

"Băng Phong Tam Vạn Lí!" Thần Nam quát vang, xuất ra pháp tắc của bát hồn, trong tình cảnh này đây là pháp tắc thích hợp nhất.

Thứ bị diệt vừa rồi chỉ là Huyết hoàng chi hồn bị phong ấn khi xưa trong Đại Long đao, giờ Đại Long đao tan nát, y thoát khốn. Nếu không phải y quá ác độc chắc đã không mất mạng. Thoát ra rồi, y ẩn trong phiến không gian, đợi cơ hội đánh lén Thần Nam nhưng chưa kịp giở trò đã bị hủy diệt.

Trong làn kim quang nóng rãy, vô tận gió tuyết đột ngột xuất hiện, va chạm với hoàng kim thiên hỏa, sức mạnh hủy diệt tràn ra, không gian lay động, thậm chí mặt đất phía dưới cũng không thoát, một bùng bình nguyên rộng lớn tan biến.

"A…"

Tùng Tán Đức Bố gầm lên hoảng sợ xen lẫn phẫn nộ, phát hiện Thái cực đồ xuyên qua thiên hỏa, tịnh không tổn hại gì lao tới. Y tống ra một quyền cuồng mãnh, cùng dao động năng lượng hùng hậu, một dải hào quang khổng lồ đổ vào Thái cực đồ.

Lần này Tùng Tán Đức Bố lộ ra hai loại dao động năng lượng, y không muốn chạm vào Thái Cực Thần Ma đồ, dựa vào cảm giác y cũng biết làm thế không đánh tan được nó mà nhiều khả năng bị thanh toán trước.

Dải hào quang nhanh chóng chạm vào Thần ma đồ, quá nửa năng lượng bị hút hết nhưng chỗ còn lại hất Thái cực đồ văng đi.

Y quả nhiên đáng sợ, Thần ma đồ trưởng thành như hiện giờ, Thần Nam cũng thấy được chỗ đáng sợ mà nửa thân thể Tùng Tán Đức Bố cũng đủ chống cự.

"Tịch Diệt Luân Hồi!"

"Tuyệt Diệt Thái Hư!"

Thần Nam quát lớn, hai loại pháp tắc được xuất ra, pháp tắc của bát hồn nào phải trò đùa, Tùng Tán Đức Bố bị đánh tan tành.

Lần này thì khác, hiện tại y đang trong cảnh linh hồn tàn khuyết, khó lòng chịu nổi đòn đánh cỡ này, rống lên thê thảm, dùng toàn lực tụ hợp nửa thân thể lại, cúp đuôi chạy.

Thái Cực Thần Ma đồ quay vào thể nội Thần Nam, hắn cầm thần mâu chi hồn sáng rực đuổi theo, trong đầu chỉ có ý niệm phải diệt được Tùng Tán Đức Bố. Đối thủ thế này quá đáng sợ, tuyệt không thể để y phục nguyên, bằng không khó lòng biết mèo nào cắm mỉu nào.

Hai người như hai đạo lưu quang từ Thiên giới hướng xuống Nhân gian giới, trở thành cuộc đại truy sát vượt giới.

Tùng Tán Đức Bố vứt hết tôn nghiêm, với y mà nói, bây giờ mặt mũi, vinh dự khác nào không khí, chỉ cần còn sống là được, có thời gian phục nguyên, y sẽ lại trở thành bất bại.

Lúc đó y sẽ hủy diệt hết cừu địch, không cần Nguyệt lượng nữa, phải diệt hết để rửa mối nhục hôm nay.

Mục tiêu là Đỗ gia Huyền giới.

Y và Thần Nam nối nhau, vượt qua tốc độc cực hạn, chớp mắt vượt vạn dặm, núi non trôi lại vùn vụt, cảnh vật bên dưới biến ảo nhanh hơn tưởng tượng. Thoáng chốc họ đã tới tầng không cách Đỗ gia Huyền giới ngàn dặm.

Trong lòng Thần Nam trầm trọng, phía trước có sáu Thái cổ nhân vật…hắn không dám nghĩ tiếp.

Nhưng hắn không cảm ứng được khí tức của họ.

"Chịu chết đi."

Hắn đuổi kịp đối phương, thần mâu chi hồn đâm ra như tia sét sáng nhất, một đạo kim quang rít lên, vươn dài ngàn trượng xuyên qua thân thể Tùng Tán Đức Bố, độc địa đóng đinh y trên một đỉnh núi.

"A…"

Tùng Tán Đức Bố kêu lên thê thảm, cả vách đá sụp xuống, nhưng lúc y bay lên, Thần Nam lại lao với với vô thượng chi uy.

Một quyền đập ngay vào mặt y, máu và mấy chiếc răng gãy văng ra, mặt Tùng Tán Đức Bố gần như lõm xuống. y cuồng nộ quay ngoắt nửa thân thể lại tấn công Thần Nam.

"Bình."

Thần Nam liên tục đá ra trăm ngàn cước, đá gãy chân và eo Tùng Tán Đức Bố, máu tươi phun lên, y gầm lên điên cuồng, văng đi mấy ngàn trượng.

Đến lúc kết thúc, Thần Nam không thể mềm lòng, giữ lòng nhân với ma vương này, ngày sau ắt hắn rước họa diệt thân.

Thân hình hắn loáng lên như hư ảnh biến khỏi không trung, nhanh chóng xuất hiện cạnh Tùng Tán Đức Bố, tuyệt thế quyền pháp của bát hồn liên hoàn xuất kích, toàn bộ trúng hết ngực Thái cổ nam tử. Y tan ra như cánh hoa khô bị vùi dập trong cơn cuồng phong bạo vũ.

"Chết rồi sao?" Thần Nam đứng trên hư không, cẩn thận thăm dò, liền phát hiện điểm điểm quang hoa đang tụ lại.

Hắn vừa kinh vừa nộ, điểm điểm linh hồn của đối phương ngưng tụ, bèn quát lớn: "Đáng ghét, lẽ nào đúng là thiên cổ bất diệt chi thể? Không thể giết được hắn? Ta không tin. Hồn Phách Tịch Diệt!"

Hắn xuất ra pháp tắc của Thần gia đệ tứ nhân, dao động chuyên môn hủy diệt linh hồn tràn ra.

"A…"

Tùng Tán Đức Bố hét lên thê thảm, điểm điểm linh hồn quang mang lại tan nát.

"Chết rồi sao?" Thần Nam lạnh lùng truy tìm khắp nơi xem có linh hồn ấn kí của Tùng Tán Đức Bố không.

Trên Nguyệt lượng, Thiên giới, Nhân gian, các cao thủ thông qua kí ức thủy tinh, cũng khẩn trương chú thị, trong lòng vừa kích động vừa hoảng sợ. Không ai muốn Thần Nam công cốc, đều muốn hắn triệt để diệt vong Thái cổ nhân vật đáng sợ này.

Một tia sáng lóe lên trong lòng Thần Nam, hắn vẫy tay, thần mâu chi hồn lấp lánh kim quang xuất hiện trong tay, như sao băng quét qua bầu trời, trùm xuống một ngọn núi cao, thần mâu cắm lên đó.

Hắn và thần mâu xuyên qua, ngọn núi sụp đổ, hoàng kim thần mâu găm lấy một nửa thân thể huyết nhục mơ hồ.

Tùng Tán Đức Bố quá đáng sợ, mấy đòn hủy diệt liên tục tung ra mà vẫn không thể khiến y triệt để diệt vong.

"A… chết tiệt. Tiểu tử ngươi không thê giết nổi ta, nhớ lấy, sẽ có ngày ta tự tay hủy diệt ngươi." Y bị Thần Nam găm trên mũi mâu, kinh nộ gầm lên.

"Ngươi không có cơ hội, hôm nay ta nhất định đưa ngươi xuống địa ngục." Thần Nam lạnh lùng trào phúng.

Tùng Tán Đức Bố giận quá hóa cuồng, nghiến răng cười lạnh: "Ha ha… địa ngục dám thu ta sao?"

"Địa ngục không nhưng ta dám." Thần Nam quát vang.

Hắn dùng thần mâu đâm đối phương rồi quăng mạnh, rồi thoáng chốc lại theo sát, tiếp tục xuyên qua, mấy lần như thế khiến linh hồn và nhục thể của Tùng Tán Đức Bố càng lúc càng mờ mịt.

"Lưỡng Thế Vi Nhân!"

Thần Nam tung ra pháp tắc của Thần gia đệ tam nhân, thân thể Tùng Tán Đức Bố lại bị phân làm hai đoạn.

Pháp tắc đáng sợ này là giao dung của sức mạnh thời gian và không gian, linh hồn và nhục thể tuy bị phân cách mấy trượng nhưng thân thể như đang ở hai thế giới, quả thật kinh nhân cực điểm. Lúc ở thái không có thể sát thương được Tùng Tán Đức Bố cũng từ pháp tắc này.

Nhưng pháp tắc mạnh đến đâu, Thần Nam cũng không muốn dùng lại, hắn biết mỗi lần như thế, đối phương lại hiểu thêm một chút, sau cùng sẽ hoàn toàn vô cùng.

Hiện tại, mọi thứ nên kết thúc.

Hắn không giấu nghề nữa, mọi sát chiêu xuất hết ra.

"Sát Na Vĩnh Hằng!"

"Hoàn Vũ Tận Diệt!"

Lại hai pháp tắc được sử dụng, không chỉ nhục thể mà linh hồn Tùng Tán Đức Bố cũng tiêu tan, chỉ còn lại hai dải hào quang cỡ nắm tay lấp lánh.

"Pháp tắc vô hiệu, ta… thiên cổ bất diệt!" Hai nắm linh hồn tinh túy thoát khỏi cấm cố của pháp tắc, dung hợp lại, tiến về Đỗ gia Huyền giới.

Trên Nguyệt lượng, ai nấy thở dài tiếc nuối, đồng thời cực kỳ lo lắng.

Tử Kim thần long tức giận gầm lên: "Mẹ nó chứ, đúng là bất tử xú trùng."

Ai cũng đồng cảm với nó, nhớ đến còn sáu người khác đáng sợ không kém, họ đều lạnh người, Thần Nam đuổi theo thế này, nếu gặp họ…

Lúc Tùng Tán Đức Bố sắp lao vào Đỗ gia Huyền giới, thần mâu chi hồn lại được Thần Nam quăng ra, cắm vào nắm linh hồn tinh túy ảm đạm.

"Tịch Diệt Luân Hồi!"

"Tuyệt Diệt Thái Hư!"

"Tam Thiên Đại Thế Giới!"

"Băng Phong Tam Vạn Lí!"

"Hồn Phách Tịch Diệt!"

"Lưỡng Thế Vi Nhân!"

"Sát Na Vĩnh Hằng!"

"Hoàn Vũ Tận Diệt!"

Hắn nóng lòng, đã đuổi đến đây, loáng thoáng cảm giác được hung hiểm cực đại, phía trước kinh như có Thái cổ hung thú đủ khả năng nuốt sống tất cả đang đợi hắn.

Mắt hắn đỏ ngầu, toàn bộ sát chiêu đều tung ra, bất kể thân thể có chịu nổi áp lực không.

Pháp tắc của bát hồn gần như đồng thời tác dụng vào linh hồn tinh túy của Tùng Tán Đức Bố, Thái Cực Thần Ma đồ cũng bay ra.

Tám đạo pháp tắc hợp lại, sức mạnh hủy diệt liên tục chấn tan linh hồn thần quang Tùng Tán Đức Bố nhưng linh hồn tinh túy của y hết lần này đến lần khác tụ lại, mỗi lần vỡ tan lại mờ đi một chút.

Bát đạo pháp tắc đồng xuất, gần như lấy hết sức mạnh của Thần Nam, hắn ngồi phệt xuống trước cửa Đỗ gia Huyền giới, không thể động đậy nổi. Nếu như thế mà không giết được đối phương, quả thật đành bó tay.

Bát đạo pháp tắc luân hồi giao thế, liên tục chấn tan linh hồn Tùng Tán Đức Bố, dải sáng càng lúc càng mờ, nhưng sức mạnh của tám pháp tắc cũng hao tận, sau cùng linh hồn thần quang mờ mờ cũng thoát được.

"Ta… thiên cổ bất diệt!"

Những lời ngông cuồng, lãnh khốc khiến Thần Nam gần như tuyệt vọng.

Nhưng lúc đó Thần ma đồ đang xoay tròn chụp xuống, che hết linh hồn thần quang.

"Đáng chết, a…" Tùng Tán Đức Bố hét lên bi phẫn.

Lúc đó, mọi tu giả quan chiến đều thấy tim đập nhanh.

Bất kể trên Nguyệt lượng hay ở Thiên giới và Nhân gian, chúng nhân đều bị hút vào cảnh trận chiến cuối cùng này.

Thái Cực Thần Ma đồ chụp lấy Tùng Tán Đức Bố, liên tục vặn vẹo, cơ hồ có một quái thú toan đập vỡ nó.

Thần ma đồ cuốn lấy linh hồn thần quang của Thái cổ nam tử, liên tục xoáy tròn trên không, vô tận sinh tử khí tức, hào quang hai màu vàng và đen chiếu rọi thiên địa.

Khí tức thần thánh và đáng sợ cùng tồn tại.

Hào quang sáng rực suốt nửa thời thần, sau cùng vang lên tiếng gầm từ Thần ma đồ truyền ra: "Thiên cổ bất diệt…ta không cam lòng."

Rồi tất cả lặng ngắt.

Thần ma đồ từ từ giảm tốc, quay trong trên không rồi lóe sáng, nhanh chóng thu nhỏ, tiến vào thể nội Thần Nam.

Tu giả trên Nguyệt lượng, Thiên giới, Nhân gian đều nhìn rõ, thần kinh lỏng hẳn ra, mồ hôi ai cũng dầm dề, gần như hư thoát.

Tuy không trực tiếp tại hiện trường nhưng ai cũng thấy như mình đích thân tham dự trận khoáng thế đại chiến.

Tuy sau cùng Thái cực đồ thần bí hút được linh hồn Tùng Tán Đức Bố nhưng nếu y ở trạng thái đỉnh cao, Thần ma đồ cũng không làm gì được y.

Quả thật Tùng Tán Đức Bố quá mạnh, trận đại chiến này vừa gian nan vừa may mắn.

Thần Nam khôi phục nguyên khí, cầm hoàng kim thần mâu đứng dậy, do dự một chốc rồi tiến vào Đỗ gia Huyền giới.

Cảnh tượng như tu la địa ngục trải ra trước mắt, thi hài chất chồng, huyết tích đã khô, mùi thi thể thối rữa chất thành núi.

Thi khí dày đặc trải khắp Huyền giới, núi non ngoài xa cũng liễu nhiễu hắc vụ, vô cùng đáng sợ.

Huyền giới chỉ toàn mùi hôi thối, núi thi thể cùng từng rãnh máu, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn.

 

Bình luận





Chi tiết truyện