chương 387/ 513

Thân ảnh mông lung như mộng như ảo, trên tầng không Sinh Mệnh nguyên tuyền từng làn khói mỏng trôi qua, thân ảnh xinh đẹp như tiên tử cưỡi trăng mà tới, lặng lẽ đứng trên tiểu hồ.

Tuy hình ảnh mơ hồ nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ, rực rỡ như hai vì sao sớm, lại ôn nhu như ánh tuyệt thế mĩ ngọc, làm mềm mại lòng người.

Trầm ngư lạc nhạn không đủ để dung tuyệt lệ tư dung của nàng, nguyệt thẹn hoa nhường không đủ hình dung vô song mĩ mạo, khuynh thành khuynh quốc không đủ để hình dung tuyệt đại phong hoa của nàng, nàng là tiên linh do thiên địa linh tuệ hình thành, toàn thân phát ra khí chất bay bổng, linh động cực độ, nàng là hồn của linh khí đất trời, tất cả tụ hết vào một con người.

Thần Nam nhìn thân ảnh tuyệt mĩ chằm chằm, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng thốt nổi nửa lời. Từng cay đắng đi tìm, sát thần diệt ma, lên trời xuống đất, nghịch chuyển thời không, tìm bằng được Sinh Mệnh nguyên tuyền chỉ để khiến nàng sống lại.

Vũ Hinh, cái tên ẩn chứa vô hạn cảm động cùng đau thương vô tận tràn lấp lòng Thần Nam, thậm chí còn quan trọng hơn sinh mệnh hắn. Nàng là nét gạch rực rỡ nhất của đời hắn, là dấu ấn ngàn kiếp không mòn.

Những gì hắn làm từ lúc sống lại, quá nửa vì muốn nàng quay về nhân thế, cuối cùng hắn cũng đợi được ngày đó.

Nhưng nỗi niềm cảm động nàng để lại không cần nói thêm, Thần Nam thấy bóng dáng ngày càng rõ rệt, thiên ngôn vạn ngữ tụ lại thành hai chữ: "Vũ Hinh…"

Đó là linh khí ngưng tụ, hồn phách hợp lại, dấu ấn phức tạp khiến sinh mệnh trở lại.

Vũ Hinh thật sự quay về.

Đôi mắt u buồn nhỏ xuống mấy giọt lệ lóng lánh, nàng hẹ miệng định nói nhưng không thành tiếng. Hồn phách nàng vẫn chưa hợp lại hết, nàng là linh hồn ngủ sâu trong đáy lòng tứ nữ tái sinh, nhưng những gì xảy ra nàng đều biết, trải nghiệm của tứ nữ cũng là của nàng.

Nàng biết Thần Nam đã làm tất cả vì mình, thiên ngôn vạn ngữ đều tụ lại trong ánh nhìn.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, hai người đứng tại một nơi, ngưng thị vào nhau, phảng phất như trong sát na đó, tâm linh đã hòa hợp.

Hào quang từ tứ nữ tụ về Vũ Hinh mờ dần, họ mệt mỏi ngồi sụp xuống tiểu hồ, Sinh Mệnh nguyên tuyền vô cùng vô tận cũng không thể khiến họ hồi phục thật nhanh.

Thân ảnh Vũ Hinh rõ dần, nhìn như người thật nhưng lúc Thần Nam định thử nắm tay nàng, phảng phất như xuyên qua không khí, không nắm được gì.

Hắn biến sắc, lo lắng hỏi: "Đây là… chuyện gì vậy?"

Đã từng xảy ra quá nhiều sóng gió, nỗ lực đến giờ chỉ là số không, đả kích này quả thật quá lớn với Thần Nam.

"Cần có thời gian…. Sinh mệnh sản sinh, nhanh quá…" Vũ Hinh tự hồ vô cùng hư nhược nhưng ánh nhìn sang hắn hết sức mãn ý, hạnh phúc, vui sướng. Biết hắn làm tất cả vì mình dầu nàng có chết đi, vĩnh viễn không thể sống lại cũng không còn gì ân hận nữa.

Chỉ mấy câu ngắn ngủi lại khiến Thần Nam dấy lên một dòng nóng bỏng mềm mượt trong lòng, hắn biết Vũ Hinh không phải vĩnh viễn tan biến, chỉ cần có thời gian, hiện tại hồn phách vẫn là tàn hồn, hồn phách hoàn chỉnh của nàng ẩn sâu trong linh hồn tứ nữ, muốn tụ tập toàn bộ cần thời gian rất dài.

Tứ nữ có nhân cách độc lập, có thể thấy sinh mệnh vốn là kì tích vĩ đại nhất, khiến người ta không hiểu nổi hay nhìn thấu, lúc nào cũng che một lớp thần bí bên ngoài.

Tứ nữ là những thân thể mới do linh hồn Vũ Hinh biến dị sinh ra, tịnh không tiêu vong khi nàng tái hiện. Bất quá hồn lực của Vũ Hinh thuộc về bản nguyên của họ nên khi hồn phách rời đi, tinh thần họ đương nhiên mỏi mệt.

Nếu không có Sinh Mệnh nguyên tuyền, e rằng họ cũng diệt vong theo Vũ Hinh.

Tiểu hồ do thần ma tinh hoa ngưng tụ thành có thể tạo kỳ tích, không chỉ những cường giả như Thời Không đại thần ở đây tu dưỡng mà tứ nữ cũng biến đổi hoàn mỹ, khiến linh hồn Vũ Hinh triệt để quy nhất.

Sinh mệnh không thể chịu được đả kích quá lớn, vạn năm khổ đau dằng dặc cũng qua, trong lòng Thần Nam đầy ánh sáng và hi vọng.

Sau cùng, hắn mang tàn hồn Vũ Hinh bay khỏi Thần ma đồ ra ngoài thế giới rực rỡ sắc màu.

"Oa, cha…" Y Y và Không Không giật này lên, hai tiểu quỷ đang định trốn nhà lần thứ hai, không ngờ Thần Nam đột ngột xuất hiện.

Chúng nhân ở gần đó thấy hắn bình an đi ra, thở phào nhẹ nhõm, Vũ Hinh cố ý che giấu nên không ai thấy được hồn ảnh hoặc cảm giác được khí tức.

"Họ…?" Người Thần gia đều hỏi.

"Họ không sao, đang tu dưỡng…" Thần Nam bí mật truyền âm mấy câu giải thích ngắn gọn cho Tứ tổ và Ngũ tổ rồi mang theo Vũ Hinh tàn hồ rời khỏi Nguyệt lượng nay về Nhân gian giới.

"Cha, đợi chúng con với." Không Không và Y Y theo sát, lớn tiếng: "Chúng con muốn thăm Vũ Hinh cô cô…"

Thần Nam mang Vũ Hinh về Bách Hoa cốc, Nhạn Đãng sơn, du lãm một vòng quanh những nơi hai người từng đến khi xưa.

Lúc này hắn cảm thấy trong lòng thăng hoa, tràn ngập niềm vui, cuối cũng cũng đợi được đến ngay Vũ Hinh sống lại.

"Ầm."

Tiếng nổ vang vọng, thân thể Vũ Hinh phiêu diêu, Thần Nam cũng thấy như bị sét đánh, cả hai cùng thấy như có một cỗ sức mạnh không thể đoán nổi đang thức tỉnh.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lên tiếng: "Thái Thượng!"

Không sai, chính là Thái Thượng! Họ cảm thấy đó chính là sức mạnh của Thái Thượng.

Phảng phất trong bóng tối có một đôi mắt cực lớn đang lạnh lùng nhìn họ, sức mạnh vượt thời gian và không gian này như đâm vào lưng khiến họ cảm thấy uy hiếp cực nặng.

Hồi lâu sau mới tan dần…

Thái Thượng thật ra là dạng tồn tại gì? Lẽ nào lại ngang ngửa với Thiên, hay còn mạnh hơn? Lúc đó Thần Nam có cảm giác uy hiếp đè nặng, dấy lên nỗi sợ trước sức mạnh tuyệt đối. Lần đầu tiên hắn cảm thấy âm ảnh đối phương ám vào sinh mệnh, xưa nay chưa bao giờ hắn như vậy.

Các thần ma trong Thần Ma lăng viên cũng gầm gào, Thần bí thanh niên lại tách đất bay lên cao quét mắt chung quanh tựa hồ ngưng trọng tìm kiếm gì đó.

Thần Nam cảm giác linh hồn của Thái Thượng Thần Nam vốn tan nát đang tụ lại, nó cười lạnh, thoáng chốc xuất hiện trong thần thức rồi lập tức vỡ tan.

Lúc hắn quay về hiện thực liền phát hiện Vũ Hinh tỏ ra lo âu vô cùng.

Từ khi Vũ Hinh tàn hồn sống lại, họ không nói với nhau mấy câu nhưng đôi lòng thân cận, có thể qua ánh mắt mà hiểu đối phương nghĩ gì.

"Vũ Hinh, muội đừng lo, Thái Thượng này sẽ triệt để bị diệt."

Tuy nói vậy nhưng hắn đưa nàng vào trong Thần ma đồ tu dưỡng tại Sinh Mệnh nguyên tuyền, đợi khi tứ nữ khôi phục lại tiếp tục tụ tập hồn lực.

Trừ phi Thái Thượng phá được Thần ma đồ, bằng không đừng mơ thương tổn đến Vũ Hinh, mà hắn cực kỳ tin tưởng món thiên bảo này. Đồng thời ở đó có Thần gia bát hồn và mấy bộ hài cốt tàn khuyết bảo vệ, trong trường hợp xấu nhất, Thái Thượng đánh tan được Thần ma đồ cũng còn phải đại chiến với họ.

"Không ổn rồi."

Lúc quay về Nguyệt lượng, hắn nghe thấy tiếng con cháu Thần gia kêu gào.

"Không Không và Y Y bị Đức Mãnh bắt đi."

Nghe được tin tức này, Thần Nam giận quá hóa cười, Đức Mãnh đúng là ngu xuẩn, lại đi làm những việc như thế, lẽ nào y không biết Thần gia hiện có ba thiên giai cao thủ mà định lật mắt?

"Đức Mãnh nói muốn cẩn thận dạy dỗ hai hài tử, thu chúng làn đồ đệ."

Thần Nam đại nộ: "Muốn thu đồ đệ cũng không đến lượt hắn."

Tứ tổ và Ngũ tổ bước tới, Tứ tổ nói: "Đức Mãnh bị ép vào đường cùng, không hiểu hắn dùng cách nào mà chạm vào cả đệ ngũ giới. Mà giới này cũng biến thiên rồi, lão đại của phe Hắc Khởi vốn thụ trọng thương, chưa khôi phục trạng thái đỉnh cao nhưng cũng phát ra dao động đáng sợ, đánh thức một vị hảo hữu năm xưa. Hiện tại hình thế rất tệ, Đức Mãnh cũng muốn kéo chúng ta xuống nước, để chúng ta trợ trận."

"Đáng chết, muốn lôi chúng ta theo, Đức Mãnh thật đáng ghét, nếu gia quyết xong chuyện của Thái cổ thất quân vương, người con giết đầu tiên là hắn." Thần Nam quả thật phản cảm đến cực điểm với Đức Mãnh, tên âm hiểm giảo trá này đã khiến hắn hết chịu nổi.

Tứ tổ và Ngũ tổ quyết định, tạm hoãn đến đệ ngũ giới, mặc cho đối phương choảng nhau trước, Đức Mãnh không dám động đến Không Không và Y Y, nếu cứ lỗ mãng ắt bị y coi là công cụ.

Chỉ là không ai ngờ một việc vô cùng đáng sợ đã xảy ra.

Phe Đức Mãnh không dám choảng nhau với đối phương mà mở đệ ngũ giới chi môn, đưa Thái cổ đệ nhất quân vương, đệ tam quân vương cùng thần bí cao thủ được đệ nhất quân vương triệu hoán tiến lên Nhân gian giới!

Trận chiến giữa các cường giả tuyệt đỉnh này sẽ tử thương sinh linh vô số, tất nhiên sẽ biến Nhân gian giới hóa thành tu la địa ngục. Thần gia từng diệt mấy vị Thái cổ quân vương, là sinh tử đại địch của phía Hắc Khởi, tất nhiên bị coi là nơi cần đánh đầu tiên,

Đức Mãnh quả thật vô cùng ti bỉ vô sỉ, dẫn Thái cổ tam cường lên Nhân gian, đem họa loạn ngàn đời của đệ ngũ giới sang không gian khác.

Đao kiếm đằng đằng sát khí, hàn quang chiếu rọi chiến y.

Trên Nguyệt lượng, mọi con cháu Thần gia đều mặc chiến giáp, tay cầm thần binh, chuẩn bị quyết chiến! Mộng Khả Nhi vì hài tử đã dung hợp với Đạm Đài Tuyền, trước đó đưa thư cho Long Vũ và tiểu công chúa.

 

Bình luận





Chi tiết truyện