Đột nhiên biết được sự thật đang diễn ra từ đầu đến cuối làm cho Liền Tịch Tịch toàn thân đều có chút rét run, hai tay cô run run nhấn nút mở đầu đĩa ra, chuẩn bị đem đĩa CD lấy ra.
“Cô đang làm gì ở đây ?”
Thình lình, sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc nhưng lại giống như là từ địa ngục vang tới.
Sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi dưới đất, Liền Tịch Tịch chậm rãi quay đầu.
Biểu lộ của Trương Tuấn âm tình bất định đứng ở cửa ra vào, trong ánh mắt là một mảnh vẻ lo lắng tro tàn, ánh mắt anh nhìn cô giống như là đang nhìn một con mồi.
“Không có. . . . . . Không có gì. . . . . .”
Cô co rúm lại đứng thẳng thân thể, ánh mắt không ngừng né tránh.
Khóe miệng của anh, dần nở nụ cười lạnh, từng bước từng bước đi về phía cô.
Anh chậm rãi tới gần làm cho tóc gáy toàn thân cô bỗng nhiên dựng thẳng lên, thân thể cứng còng không dám cử động gì cả.
“Cô đã xem rồi àh?”
Anh rốt cục vẫn đi tới trước mặt của cô, khoảng cách giữa cô và anh chưa bao giờ gần như thế này.
Gương mặt của cô dán tại trước ngực của anh, cô có thể nghe rõ ràng được nhịp tim đập của anh.
Cũng không vội vàng, ít nhất, bây giờ thì tim cô cũng không có đập nhanh vội vàng.
Bàn tay lớn chậm rãi chuyển qua bên cạnh tay của cô , nhẹ nhàng đè xuống nút mở đĩa, tâm của Liền Tịch Tịch không ngừng quặn đau.
Ổ đĩa mở ra, một cái đĩa CD đang nằm ở trong đó.
“Cô không biết tò mò sẽ hại chết mèo con hay sao?”
Hơi thở của anh phả vào trên mặt của cô, phảng phất như có thể đánh vào làm tổn thương cô.
“Nhược Vân. . . . . . Là anh giết?”
Thanh âm của cô không ngừng run rẩy, hỏi một câu để có thể chứng thực được nghi vấn trong lòng của cô.
“Cô cho rằng chính là như thế?”
Anh đem cái đĩa CD lấy ra, quơ quơ trước mặt cô, khóe miệng vẫn treo một nụ cười tà ác:
“Không phải cô rất chán ghét ả ta sao?”
“Nhưng trong bụng của cô ta có đứa bé của anh, làm sao anh lại có thể hạ thủ được?”
Trong mắt cô giờ đây, người đàn ông trước mắt đã bị thú hóa hoàn toàn không còn nhân tính.
Kỳ thật, cô hẳn phải sớm nghĩ đến, biểu hiện của Trương Tuấn gần đây đối với cô chính là biểu hiện của bệnh.
Xem ra, anh là đã sớm có bệnh tâm lý cho nên mới đi tới bác sĩ tâm lí.
“cô biết không? Bắt đầu từ ngày hôm qua, lúc đầu ta mong muốn có thể cùng ngươi bắt đầu cuộc sống mới tốt hơn, mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua ta cũng không thèm để ý nữa. Mà ngay khi ta thấy một người đàn ông từ trong căn nhà này bước ra, ta cũng nhịn xuống. Ngươi cho là ta không biết ngươi mỗi ngày ở nhà ta đã làm gì, thấy những người nào sao? Ngươi không biết từng góc trong phòng này đều gắn cameras sao? Vì cái gì? Vì cái gì ngươi lại xem cái đĩa CD chết tiệt này? Vì cái gì? Vì cái gì?”
Trương Tuấn đột nhiên nổi điên lên đem đĩa CD trong tay bẻ thành hai nửa, ném lên trên mặt đất, sau đó bắt hai vai Liền Tịch Tịch liều mạng lắc mạnh.
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1