Tối hôm đó, Liền Tịch Tịch một mực ngồi ở phòng khách chờ đợi Trương Tuấn về nhà . Cô không biết có phải là do tính cách anh biến đổi khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, hay là bởi vì cô đã không còn tình cả gì với anh, cho nên sinh ra lòng chán ghét, tóm lại, cô hiện tại không dám ngủ, cũng âm thầm cầu nguyện, tối hôm nay cầu ong anh đừng về.
Liền Tịch Tịch ngồi đợi trong tâm trạng lo âu thấp thỏm, cuối cùng cô cảm thấy có chút mệt nhọc.
Ngồi trên ghế sa lon mà 2 mắt không chịu được nhắm lại, cuối cùng, cô chậm rãi nằm trên ghế sa lon nặng nề ngủ.
Trương Tuấn về đến nhà đã là nửa đêm.
Mới cách đây không lâu, anh đã chi hết bốn trăm vạn mua mỹ nhân tâm rồi sau đó liền đưa tay tiễn cô nàng đó đi, mặc kệ cô nàng đó ra sao miễn là đừng để anh gặp lại. Không phải là anh ghét phụ nữ thông minh, nhưng anh rất ghét người phụ nữ nào tự cho mình là người thông minh.
Đối vơi Nhược Vân, anh chỉ lên giường với cô ta một lần duy nhất, anh nào có thể để cho một người phụ nữ hạ thuốc đối với mình?
Đem xe lái vào ga ra biệt thự, anh chậm rãi xuống xe, đây là buổi tối mà anh trở lại biệt thư mà không uống rượu, cả hai mắt anh hoàn toàn thanh tỉnh.
Khi anh đi vào, nhìn thấy một cái đèn ngủ đặt dưới nên nhà trong phòng khách, Liền Tịch Tịch co rúc ở trên ghế sa lon, hai mắt nhắm chặt, lông mày chau lại, hình như là cô đang mơ thấy cơn ác mộng.
Anh nhẹ nhàng tới gần, đã lâu lắm rồi, mà anh lại lần đầu tiên nhìn cô với khoảng cách gần như thế.
Cô rất tiều tụy, trên mặt tái nhợt, môi có chút khô.
Hai mắt trước kia sáng ngời, lúc này đã nhắm lại, lông mi dài che đi một phần mắt thâm quần của cô.
Anh nhớ rõ mình từng nói với cô rằng, anh muốn che chở cô cả đời .
Thế mà giờ đây, anh đang làm gì với cô?
Hình như cả nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, hoặc là cơn ác mộng quá kinh khủng, cô đột nhiên mở mắt ra, khuông mặt Trương Tuấn lập tức đập vào mắt cô, làm cô sợ tới mức phản xạ lại.
“Anh. . . . . . Anh đã trở lại. . . . . .”
Cô rất sợ hãi, hai tay không tự chủ được ôm lấy nhau, từ trên ghế sa lon ngồi dậy.
Gặp cô tỉnh lại, ánh mắt Trương Tuấn đang có chút xúc động lại biến thành lạnh lẽo, khóe miệng nở một cười lạnh:
“Cô rất sợ tôi à?”
“Không có. . . . . . Không có. . . . . .”
Tuy cô không chịu thừa nhận, nhưng thanh âm cô phát run, cùng với ánh mắt cô đang trốn tránh, cô đang trốn anh, cô rất sợ anh.
“Theo tôi đi uống rượu.”
Anh đột nhiên xoay người đi tới kệ rượu trong phòng khách, giọng điệu như là mời cô, nhưng trong giọng nói đó không cho cô nửa điểm cự tuyệt.
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1