Liền Tịch Tịch một đêm không ngủ, buổi sáng chờ Trương Tuấn đi làm sau, cô mới nằm xuống trên ghế sa lon. Bị một hồi chuông cửa làm cho bừng tỉnh, cô không biết hiện tại đã mấy giờ rồi.
Mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, cô cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.
Choàng người đứng dậy, từ máy theo dõi ngay cửa có thể thấy được, người bên ngoài bên ngoài đang nhấn chuông cửa, chính là người lái xe trong công ty Trương Tuấn tên là Lý Hải.
Trước kia Liền Tịch Tịch có đi công ty Trương Tuấn đưa cơm thì gặp anh ta được vài lần.
Nhấn nút mở cửa, cô mở cửa ra, sau đó xoay người đi đến bếp rót cho mình một ly nước sôi để nguội uống vào, đầu lập tức thanh tỉnh không ít. Lý Hải vừa vào cửa, hướng Liền Tịch Tịch gật đầu vấn an, sau đó mới nói ra mục đích mình đến đây:
"Trương tổng muốn tôi chở cô đi hội Tang Điền dùng cơm."
"A. . . . . . Được. . . . . . Tốt, anh chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo đã."
Liền Tịch Tịch nghe được lời của anh ngẩn người rõ ràng, cô không biết Trương Tuấn muốn chơi trò gì. Từ trong tủ lạnh phòng bếp lấy ra một lon đồ uống đưa cho Lý Hải, cô liền xoay người đi lên lầu.
Trong lòng là vạn phần không yên, Trương Tuấn hẹn cô cùng ăn cơm trưa, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Tuy rất buồn bực, nhưng cô cũng không dám cự tuyệt.
Đi đến phòng quần áo, đem cửa tủ mở ra, một túi đựng được đóng gói tỉ mỉ xuất hiện trước mặt cô .
Cô nhớ rõ, bộ quần áo này, là của người đàn ông tên Lý Triệt đưa cho cô.
Đột nhiên nhớ tới, hình như anh ta đã từng nói với cô, nếu như có chuyện gì, cô có thề tìm anh, bất quá, tại sao anh phải giúp cô ?
Sự việc phát sinh ngày đó như một cuốn băng được lặp lại trong đầu cô.
Cô thật là tưởng tượng nổi, người đàn ông lạ đó tại sao lại phải giúp cô.
Trong thâm tâm cô nổi lên một tia hy vọng, chính là, nhưng mà. . . . . .
Cô thật sự có thể tìm anh hỗ trợ sao?
Mà anh, lại sẽ nguyện ý giúp cô sao?
Vẫy vẫy đầu, đem những suy nghĩ vụn vặt trong đầu ném sang một bên, cô hít sâu một hơi, đem bộ áo màu lam nhạt tuyết phưởng cổ tròn mà Lý Triệt mua cho cô, phía dưới mặc vào một chiếc váy ngắn trắng. Cả người nhìn thật ôn nhã nhưng cũng thật diễm lệ.
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1