Trong một góc tối, Liền Tịch Tịch đi tới bên cạnh cửa sổ để thưởng thức cảnh đêm.
Bóng hồng lập loè, ánh sáng ảm đạm, làm cho cô nhớ tới khi còn bé ở quê, trời vừa tối thì những ngôi sao trên bầu trời đã rực sáng lên, trên mặt đất thì đầy những ngọn đèn dầu sáng rực.
Thế nhưng hôm nay tại nơi náo nhiệt trong thành phố như thế này, dường như bầu trời cũng giống như ngày đó.
Trên trời là những vì sao, trên mặt đất thì có những ngọn đèn đầy màu sắc sáng rực rỡ.
Hít sâu một hơi, không khí ban đêm tại nơi cao tầng như thế này không giống như không khí đầy bụi bẩn trên mặt đất, cô lập tức cảm thấy hậm hực trong lòng vơi đi không ít.
Lẳng lặng nhìn lên trời thật lâu, đột nhiên một tiếng rên rỉ truyền vào lỗ tai của cô.
Cô có chút không yên mà đi tới nơi phát ra âm thanh, ngay tại chỗ rẽ cầu thang đầy u ám, một người phụ nữ cùng một người đàn ông dính chặt với nhau tại một chỗ, bởi vì ánh sáng rất yếu, cô không thấy rõ mặt của hai người.
“Thân ái, hôm nay là tiệc rượu mừng chồng của em đưa công ty ra mặt thị trường, chúng ta như vậy, nếu như bị hắn ta biết, em nói hắn có thể hay không tức giận đến nỗi tăng huyết áp mà chết không?”
Người đàn ông một bên vận động, một bên thở hổn hển nói ra, nghe thanh âm, hẳn là rất trẻ.
“Hắn tức chết rồi không phải tốt sao, dù sao công ty này của hắn là do em mở, đến lúc đó chúng ta có thể ngồi mát ăn bát vàng .”
Người phụ nữ yêu mị cười, thanh âm lanh lảnh như dao găm mà đầy cay nghiệt.
Liền Tịch Tịch nghe được lời nói hai người, tâm của cô từng đợt rớt xuống.
Nghe thanh âm người phụ nữ kia, tuổi có lẽ cũng khoảng trung niên, hình như đó là người vợ thứ 2 của Chu Vạn Lý, không nghĩ tới lá gan của người phụ nữ này thật lớn, dám ở dưới con mắt của chồng mình mà hồng hạnh xuất tường. (*hồng hạnh xuất tường: chỉ người phụ nữ ngoại tình)
Vuốt vuốt lên ngực để ổn định lại nhịp tim đang đập loạn cào cào của mình, Liền Tịch Tịch mặt đỏ tới mang tai xoay người thoát đi.
Cửa ra vào hội trường, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Lý Triệt một thân tây trang thẳng phong độ nhẹ nhàng từ trong thang máy đi ra, phía sau của anh, Chương Hiển lúc nào cũng nhìn chằm chằm phía trước.
Liền Tịch Tịch chỉ lo hướng vào trong hội trường mà trốn, căn bản chưa kịp thấy rõ người trước mắt, kết quả thẳng tắp mà ngã vào trên người Lý Triệt . . . . . .
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1