Liền Tịch Tịch bị dọa đến nỗi không dám nhúc nhích.
Trong nội tâm bị dày vò vạn phần, cô không biết kế tiếp Trương Tuấn muốn làm gì.
Thân thể căng cứng, ngay cả hít thở cũng không dám hít mạnh.
Đầu lưỡi Trương Tuấn nhẹ nhàng liếm qua dấu răng đỏ tươi, sau đó chậm rãi di chuyển, cảm giác ổn lạnh làm cho Liền Tịch Tịch một hồi kinh hãi.
“Tôi lại không biết, hương vị của cô lại ngọt như vậy. . . . . .”
Đầu lưỡi dời đi đến trước ngực cô, khẽ ngẩng đầu, anh bối rối cười nói (0_0!). Thanh âm trầm thấp còn mang theo một chút khàn khàn.
Anh đây là ý gì?
Liền Tịch Tịch nhìn xem biểu cảm của Trương Tuấn, trong đầu nhanh chóng tự hỏi hành đông kế tiếp của anh là gì.
Khi cô ý thức được có khả năng anh muốn vi phạm lời hứa lúc trước là “Vĩnh viễn sẽ không đụng vào cô”, cô đột nhiên rùng mình, bàn tay phản xạ có điều kiện hướng lên trên đẩy người anh ra, đem anh đang vội vàng mà không chuẩn bị kịp đẩy ra.
“Cô làm gì?”
Đột nhiên bị đẩy ra làm cho khuôn mặt tuấn tú kia trở nên tức giận, hàng lông mày nhíu lại, hai mắt gắt gao chằm chằm vào Liền Tịch Tịch câm như hến trước mắt.
“Anh. . . . . . Anh không phải nói. . . . . . Không. . . . . . Sẽ không đụng vào em mà?”
Thanh âm của cô rất nhỏ, mang theo một chút khiếp nhược cùng sợ hãi, con mắt buông xuống nhìn chằm chằm vào cái chăn màu trắng.
“Ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Tôi lại đã quên. . . . . . Cô nhắc nhở tôi mới nhớ, tốt lắm.”
Trương Tuấn nghe vậy, lớn tiếng cười lạnh, hai mắt dâng lên một tầng tức giận nồng đậm, hai tay nắm chặt thành quyền .
Liền Tịch Tịch thấy tình cảnh này, không hề dám lên tiếng, cô rõ ràng cảm nhận được Trương Tuấn đang nổi giận.
Xoay người, Trương Tuấn đem điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường cầm lấy bấm một số điện thoại:
“Anna, hiện tại đến nhà của anh, ngay bây giờ, lập tức.”
Cúp điện thoại, anh mặt không biểu tình nhìn Liền Tịch Tịch nói ra:
“Như cô mong muốn, tôi không đụng vào cô.”
Trong nội tâm Liền Tịch Tịch âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô đem áo ngủ thoáng sửa sang lại một chút, sau đó đứng lên nói:
“Em đi phòng dành cho khách ngủ đây.”
“Tôi cho phép cô đi chưa?”
Vốn cho là Trương Tuấn sẽ đồng ý, nhưng là không nghĩ tới cô mới vừa đứng dậy, đã bị bàn tay to của anh lôi kéo, hung hăng ngã trên giường.
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1