Bỗng nhiên, sắc mặt anh biến đổi, điếu tuốc trên tay còn cháy liền châm thẳng vào mu bàn tay cô.
"A. . . . . ."
Tiếng thét chói tai xé rách bầu trời đêm, cô còn chưa kịp tỉnh lại từ mê loạn, vết bỏng trên mu bàn tay trong nháy mắt khiến cho tim cô xiết chặt lại vì đau đớn, tiếng hét thê lương vì thế mà thốt ra.
"Bây giờ cô tỉnh lại chưa?"
Khuôn mặt lạnh như băng của anh đến gần cô, khi anh nói chuyện hơi thở của anh phả vào mặt cô, nhưng, điều này đã không còn làm cho cô ý loạn tình mê.
Đau đớn trên tay làm cho cô không khống chế được chảy nước mắt ra, cô không dám lên tiếng, răng cắn chặt vào bờ môi dưới, người cô lạnh run lên.
"Tiện nhân, tao sớm nói, đời này mày đừng mơ tưởng ta đụng đến mày."
Anh hung hăng đẩy ngã cô trên ghế sa lon, sau đó không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp lên lầu.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Liền Tịch Tịch đem nước mắt.
Không khó để cô biết, cô đã sớm nên biết anh là người như vậy.
Trên mu bàn tay xuất hiện một cái vết sẹo màu đen, bởi vì tàn thuốc nóng, lúc này mu bàn tay lại hồng vừa sưng, nếu bị thương nặng hơn vết sẹo có thể đen hơn nữa.
"Không đau, một chút cũng không đau. Ba mẹ, Tịch Tịch không đau."
Hốc mắt cô lưng tròng nước mắt, cô nhẹ nhàng thổi thổi vào vết thương trên tay, hi vọng như thế có thể làm cho vết thương bớt đau.
Cô không thấy đau, vết thương này so với nội tâm bị dày vò của cô hơn một năm, thì điểm đau đớn này có là gì?
Cô gắng đứng dậy, cô đi vào phòng bếp, mở vòi nước lên, nước lạnh dội ào ào lên trên vết thương, tiếng nước chảy thật giống như tiềng nước mắt của cô, giống như vĩnh viển ngừng lại tại ngày đó.
Kết quả đêm hôm đó, Liền Tịch Tịch không có đi lên lầu, cô ngồi trong phòng khách cho tới trời sáng, sau đó đem bữa sáng chuẩn bị cho tốt, chờ Trương Tuấn rời giường ăn sáng đi công ty.
Bây giờ cô ở trước mặt anh giống như là một nô lệ hèn mọn, có lẽ, chuẩn xác hơn mà nói, cô chính là nô lệ của anh.
Trước khi đi Trương Tuấn còn ném ra một câu:
"Buổi tối theo ta tham gia một bữa tiệc."
Sau đó đi ra cửa.
Anh không quan tâm tay cô như thế nào, cứ coi như là mọi chuyện tối qua chưa từng phát sinh.
Cô không rõ, anh làm sao có thể tự nhiên như vậy ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, anh như vậy yên tâm thoải mái sao?
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1