“Cầu anh cho em ở lại chiếu cố ba mẹ em được không? Chỉ cần bọn họ bình phục xuất viện, đến lúc đó anh muốn gì cũng được.”
Tiếp tục hèn mọn mà thỉnh cầu anh, trong nội tâm Liền Tịch Tịch tràn ngập đầy sự bất lực.
“Cô cho rằng, tôi muốn cái gì thì không thể được như ý muốn ư ?”
Đột nhiên Trương Tuấn đem phanh xe giẫm lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào Liền Tịch Tịch hỏi.
Quán tính của khiến cả người cô hơi nghiêng về phía trước, đợi cô ngồi vào chỗ của mình, cô phải đối mặt với ánh mắt không rõ ý tứ của Trương Tuấn.
“Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Nếu như anh chán ghét em, hai chúng ta có thể ly hôn. Vì cái gì mà anh giữ em bên cạnh? Nếu như anh muốn tra tấn em đến như vậy, vậy thì mục đích của anh đã đạt được rồi, buông tha ba mẹ của em đi, anh muốn gì, em đáp ứng không phải tốt hơn sao?”
Tinh thần của cô gần như hỏng mất, đối mặt với một ông chồng như thế, cô thật sự là sống không bằng chết.
Con mắt cô đỏ lên, lấy hết dũng khí, đem tất cả những gì mà trong thời gian qua cô chịu đựng nói ra hết.
Nếu như anh muốn sinh mạng của cô, cô sẽ không chút do dự mà cho anh, chỉ cầu anh có thể buông tha cha mẹ của cô.
“Liền Tịch Tịch, đến tột cùng thì cô biết hay giả vờ không biết suy nghĩ của tôi?”
Anh cười nhạo một tiếng, một lần nữa khởi động lại xe. Anh rốt cục khơi dậy sự phản kháng của cô, chỉ là, đây có lẽ là dũng khí lớn nhất của cô rồi, anh tuyệt đối sẽ không cho cô một cơ hội nữa giống như vậy để cùng anh nói chuyện.
Tựa đầu qua một bên ghế, nhìn cảnh sắc bên ngoài không ngừng lui về phìa sau xe, rốt cục nước mắt vẫn rơi xuống.
Đi vào bệnh viện, Liền Tịch Tịch liền đi thăm mẹ cô – Lâm Kiều Nga.
Bởi vì đang chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, thời gian thăm hỏi Lâm Kiều Nga có hạn, khi Liền Tịch Tịch nhìn thấy mẹ mình thì miễn cưỡng nở một nụ cười cho bà nhìn.
“Tịch Tịch a, nghe Trương Tuấn nói con công tác bề bộn nhiều việc, làm sao tới bệnh viện a?”
Đã lâu rồi Lâm Kiều Nga không nhìn thấy con gái mình, cũng thực có chút nhớ nhung, lôi kéo tay Liền Tịch Tịch ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, một đôi dài đầy vết chai đích tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò nhỏ nanh của Liền Tịch Tịch:
“Công tác rất vất vả sao? Cả người gầy đi một vòng.”
“Không có, công tác không phiền lụy, chính là hơi bận một chút thôi. Mẹ, mẹ ở nơi này có khỏe không?”
Lời của mẹ làm cho nội tâm Liền Tịch Tịch một hồi chua chua, nước mắt lại bắt đầu trong hốc mắt đảo quanh, cô cố nén nuốt nước mắt vào.
“Rất tốt, Trương Tuấn bảo hộ sĩ đặc biệt chiếu cố mẹ, ngày nào cũng có người trông chừng, yên tâm đi. Chỉ là ba ba của con ông, ai. . . . . . Tóm lại hiện tại cũng không còn việc gì. Đều là do mẹ đây thân thể không tốt. . . . . .”
Nói đến việc chồng mình vì mình ngã bệnh, Lâm Kiều Nga cũng nhịn không được nữa nước mắt chảy xuống.
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1