Lý Hải trực tiếp đưa cô đến Tang Điền. Liền Tịch Tịch vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy Trương Tuấn đã ngồi ở đằng kia đợi cô .
Tây trang bên ngoài màu đen, bên trong thì áo màu trắng, lúc nào cô cũng có thể ở trong chốn đông người nhìn thấy anh.
Chân có chút run, bây giờ chỉ cần cô thấy mặt anh, trong lòng không tự chủ buộc chặt lại, cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Chậm rãi đi đến trước mặt Trương Tuấn, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện anh. Phục vụ sinh đi đến, đem menu lên:
"Tiên sinh tiểu thư, xin hỏi hai vị muốn ăn gì ạ?"
"Hai phần cơm A."
Trương Tuấn không nhìn menu, cũng không hỏi ý kiến Liền Tịch Tịch, nói thẳng.
"Tốt, hai vị xin chờ một chút."
Khẽ gật đầu, phục vụ sinh cầm menu xoay người rời đi.
Liền Tịch Tịch có chút khẩn trương, hai mắt đều nhìn chằm chằm mặt bàn, không dám ngẩng đầu nhìn Trương Tuấn.
Trong nội tâm cô đang liều mạng suy đoán dụng ý của anh.
Cô nhớ mang máng, buổi sáng Trương Tuấn đi làm đã nói với cô, muốn dẫn cô đi tham gia một bữa tiệc rượu.
Nhưng là, bây giờ còn là giữa trưa nha.
"Quần áo trên người của cô, hình như là tôi chưa bao giờ thấy cô mặc nó qua thì phải?"
Ánh mắt của anh rất sắc bén, liếc một cái lập tức nhìn ra thứ gì đó không đúng của Liền Tịch Tịch.
Theo anh biết, Liền Tịch Tịch bình thường phi thường tiết kiệm, chưa bao giờ mua quần áo mà vượt quá hai trăm.
Từ trước đến giờ những bộ quần áo đẹp đều là anh mua cho, trước khi đưa cho cô đều xé đi bảng giá trên đó, ba van một bộ áo, nói với cô rằng chỉ mua nó có ba nghìn, thế mà cũng là cho cô đau lòng.
Vậy mà bây giờ, anh lại thấy cô mặc bộ áo màu xanh này, anh nhớ từng có một cô gái kéo anh dii9 dạo phô mua bộ áo này, nhưng là, hình như anh không có mua cho Liền Tịch Tịch bộ này nha?
"Cái này. . . . . . Cái này. . . . . ."
Liền Tịch Tịch không nghĩ tới hôm nay Trương Tuấn lại nhạy cảm với quần áo của cô như vậy, thậm chí anh còn nhớ rõ những bộ quần áo trong tủ của cô nữa.
Cô cảm thấy bối rối, nếu như anh biết bộ quần áo này là của một người lạ đưa cho cô, vậy anh có thể hay không lật bàn lên, sau đó mắng chửi cô?
"Lần sau đừng đưa bộ mặt đó ra, đã lấy danh hiệu Trương phu nhận, thì cũng đừng lấy danh hiệu đó ra gây chuyện cho ta."
Anh đối với phản ứng của cô chỉ cười nhạt. Sau đó bưng lên ly rượu đỏ trước mặt từ từ thưởng thức.
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1