Vài ngày sau đó, Trương Tuấn không hề xuất hiện trong tấm mắt của cô.
Cô không biết anh làm gì, cũng không muốn biết. Chỉ có điều, Trương Tuấn biến mất cũng không có làm cho cô thoải mái thêm chút nào.
Bởi vì từ sau ngày mưa hôm đó, ngày hôm sau cô liền sinh bệnh .
Không cần đo nhiệt độ cơ thể cô cũng biết cô bị sốt cao.
Toàn thân đau nhứt cùng với hô hấp càng lúc trở nên nặng nề, cô nằm ở phòng dành cho khách suốt cả ngày.
Tuy bị bệnh, nhưng là cô ngủ rất an ổn, bởi vì, trên cái giường đó, có mùi vị của cha mẹ cô. Ngày thứ ba, vì được nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực của cô dần dần khôi phục một chút, từ từ rời giường, cô làm cho mình một bát cháo, sau đó chuẩn bị tiếp tục ngủ. Nhưng, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
“Xin chào.”
Cô tiếp nhận điện thoại, là một số điện thoại xa lạ.
“Cô khỏe chứ, xin hỏi cô có phải là tiểu thư Liền Tịch Tịch không? Tôi là y tá của bệnh viện.”
Nguyên lai là bệnh viện gọi tới , trong nội tâm Liền Tịch Tịch đột nhiên run lên, chẳng lẽ là đứa bé xảy ra chuyện gì sao?
“Xin hỏi có chuyện gì?” Cô hỏi tiếp.
“Là như vậy, đứa bé bây giờ đã có thể hô hấp bình thường và tim cũng đã đập ổn định, dự tính ba ngày sau có thể xuất viện.”
“Ba ngày sau là được rồi sao? Tốt, tôi biết rồi.”
Nghe đến đó, tảng đá đè nặng trong lòng cô mấy ngày nay cuối cùng cũng hạ xuống được.
“Nếu như gia đình có thời gian…, có thể tới bệnh viện thăm đứa bé.”
“Cám ơn, hôm nay tôi sẽ đi qua thăm.”
Theo lệ nói lời cảm ơn, tâm tình Liền Tịch Tịch lập tức tốt hơn rất nhiều.
Cô hi vọng đứa con của Nhược Vân có thể khỏe mạnh phát triển, để có thể đền bù tiếc nuối trong lòng Nhược Vân.
Cô cũng hi vọng, có một sinh mệnh bé nhỏ này có thể là cho tính cách Trương Tuấn trở nên ôn hòa một ít.
Đều nói trẻ em là thiên sứ, hi vọng tiểu thiên sứ này có thể cứu vớt được ác ma Trương Tuấn này.
Cúp điện thoại, cô lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hoàn toàn không có ý thức được một chuyện, rằng chồng của cô – Trương Tuấn đã hai ngày không có trở về nhà.
Lúc chiều, sau khi tỉnh lại cô thử gọi một cuộc điện thoại cho Trương Tuấn, cô nghĩ nói cho anh biết, cô muốn đi bệnh viện thăm đứa bé, nhưng là điện thoại lại không cách nào kết nối được.
Cô nghĩ, cho dù Trương Tuấn trở về thấy cô không có ở nhà, cô nói với anh là cô đi bệnh viện thăm đứa bé, anh hẳn cũng sẽ không tức giận.
Nghĩ vậy, cô thoáng an tâm một ít, sau đó thay đổi y phục, cầm theo túi xách rồi ra cửa.
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
[C.77] Nuôi nhốt kiều thê – cuốn 2
Đệ 2 cuốn Chương 77:
Vài ngày sau đó, Trương Tuấn không hề xuất hiện trong tấm mắt của cô.
Cô không biết anh làm gì, cũng không muốn biết. Chỉ có điều, Trương Tuấn biến mất cũng không có làm cho cô thoải mái thêm chút nào.
Bởi vì từ sau ngày mưa hôm đó, ngày hôm sau cô liền sinh bệnh .
Không cần đo nhiệt độ cơ thể cô cũng biết cô bị sốt cao.
Toàn thân đau nhứt cùng với hô hấp càng lúc trở nên nặng nề, cô nằm ở phòng dành cho khách suốt cả ngày.
Tuy bị bệnh, nhưng là cô ngủ rất an ổn, bởi vì, trên cái giường đó, có mùi vị của cha mẹ cô. Ngày thứ ba, vì được nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực của cô dần dần khôi phục một chút, từ từ rời giường, cô làm cho mình một bát cháo, sau đó chuẩn bị tiếp tục ngủ. Nhưng, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
“Xin chào.”
Cô tiếp nhận điện thoại, là một số điện thoại xa lạ.
“Cô khỏe chứ, xin hỏi cô có phải là tiểu thư Liền Tịch Tịch không? Tôi là y tá của bệnh viện.”
Nguyên lai là bệnh viện gọi tới , trong nội tâm Liền Tịch Tịch đột nhiên run lên, chẳng lẽ là đứa bé xảy ra chuyện gì sao?
“Xin hỏi có chuyện gì?” Cô hỏi tiếp.
“Là như vậy, đứa bé bây giờ đã có thể hô hấp bình thường và tim cũng đã đập ổn định, dự tính ba ngày sau có thể xuất viện.”
“Ba ngày sau là được rồi sao? Tốt, tôi biết rồi.”
Nghe đến đó, tảng đá đè nặng trong lòng cô mấy ngày nay cuối cùng cũng hạ xuống được.
“Nếu như gia đình có thời gian…, có thể tới bệnh viện thăm đứa bé.”
“Cám ơn, hôm nay tôi sẽ đi qua thăm.”
Theo lệ nói lời cảm ơn, tâm tình Liền Tịch Tịch lập tức tốt hơn rất nhiều.
Cô hi vọng đứa con của Nhược Vân có thể khỏe mạnh phát triển, để có thể đền bù tiếc nuối trong lòng Nhược Vân.
Cô cũng hi vọng, có một sinh mệnh bé nhỏ này có thể là cho tính cách Trương Tuấn trở nên ôn hòa một ít.
Đều nói trẻ em là thiên sứ, hi vọng tiểu thiên sứ này có thể cứu vớt được ác ma Trương Tuấn này.
Cúp điện thoại, cô lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hoàn toàn không có ý thức được một chuyện, rằng chồng của cô – Trương Tuấn đã hai ngày không có trở về nhà.
Lúc chiều, sau khi tỉnh lại cô thử gọi một cuộc điện thoại cho Trương Tuấn, cô nghĩ nói cho anh biết, cô muốn đi bệnh viện thăm đứa bé, nhưng là điện thoại lại không cách nào kết nối được.
Cô nghĩ, cho dù Trương Tuấn trở về thấy cô không có ở nhà, cô nói với anh là cô đi bệnh viện thăm đứa bé, anh hẳn cũng sẽ không tức giận.
Nghĩ vậy, cô thoáng an tâm một ít, sau đó thay đổi y phục, cầm theo túi xách rồi ra cửa.
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1