“Lee, xem ra cuộc sống của cô ta cũng không tệ nha.”
Chương Hiển nhìn xem thân hình gầy yếu của Liền Tịch Tịch bị Trương Tuấn kéo đi vào trong hội trường, quay sang nói với Lý Triệt.
Lý Triệt không trả lời Chương Hiển, anh nhấc chân bước vào trong hội trường.
Kỳ thật, sở dĩ đêm nay anh đến đây, chính là nhìn một chút về công ty mới ra mắt thị trường, đạo lý của anh chính là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Chỉ là anh không ngờ sẽ gặp Liền Tịch Tịch ở nơi này, sự sợ hãi của Liền Tịch Tịch đối với Trương Tuấn khiến cho anh hơi nhíu mày.
Trong hội trường náo nhiệt vẫn như trước, Liền Tịch Tịch đứng ở bên người Trương Tuấn, tầm mắt vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm bóng dáng của Lý Triệt, không biết vì cái gì, khi một lần nữa gặp lại anh, trong lòng của cô nỗi lên một tia hi vọng.
“A, em đang tự hỏi vì sao mà tiệc rượu đêm nay Tuần thiếu không gọi điện mời em đi, thì ra là anh đã hẹn một mỹ nhân khác nha.”
Liền Tịch Tịch đứng ở bên người Trương Tuấn chỉ mới có vài phút, một cô gái mặc một bộ lễ phục đầy gợi cảm đi đến trước mặt họ, vừa mới mở miệng, đã cho Liền Tịch Tịch một bạt tai.
“Như thế nào? Nhanh như vậy đã nhớ đên anh sao? Chờ cho khi tiệc rượu kết thúc, chúng ta đi tìm một nơi nào đó để tâm sự đi.”
Trương Tuấn nhếch miệng cười, giọng điệu ngả ngớn mà trả lời, hoàn toàn bỏ qua cảm thụ của Liền Tịch Tịch bên cạnh.
“Thôi đi, bên cạnh anh đã có một mỹ nhân, còn theo em tâm sự cái gì, đừng làm cho mỹ nhân tức giận nha. Em ấy à, đêm nay có người hẹn em rồi.”
Cô gái nở nụ cười xinh đẹp, rồi xoay người rời đi.
Lúc này Liền Tịch Tịch hoàn toàn không có để ý Trương Tuấn cùng với cô gái kia, trong đầu cô toàn là hình ảnh của Lý Triệt.
Không biết vì cái gì, cô đột nhiên cảm thấy, khi Lý Triệt xuất hiện có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra, giống như hôm nay, cô có nằm mơ cũng không gặp anh trong mơ, nhưng mà, cô đã gặp anh thực sự.
Trương Tuấn giống như phát hiện Liền Tịch Tịch đang mất hồn mất vía, anh nắm lấy cổ tay của cô, sau đó thấp giọng nói ra:
“Không cần phải suy nghĩ những thứ không nên.”
Liền Tịch Tịch bị đau thiếu chút thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhưng là cô không dám, nhu thuận hướng Trương Tuấn gật gật đầu, cô chỉ hy vọng anh có thể buông tay cô ra.
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1