Trên màn hình hiện thông báo đã tải xong, cô có chút tò mò nhẹ nhàng nhấn vào.
Hình ảnh tiếp theo hiện ra làm cho cô sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Đây là một đoạn phim ngắn.
Một đoạn phim quay cảnh Trương Tuấn đang bị một bác sĩ thôi miên.
Bác sĩ tâm lí đại khái khoảng bốn mươi tuổi gì đó, ông ngồi ở cách Trương Tuấn rất gần, mà Trương Tuấn thì nằm dựa vào một cái ghế nằm.
Bác sĩ tâm lí bảo Trương Tuấn chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu bảo Trương Tuấn kể ra hết mọi sự việc anh giữ trong lòng.
Trương Tuấn nằm trên ghế, giống như là đang ngủ.
Một lát sau, Trương Tuấn bắt đầu kể ra những sự việc xảy ra gần đây đối với mình.
Khi anh nói tới hai chữ Nhược Vân, tâm Liền Tịch Tịch bỗng nhiên xiết chặt, con mắt đột nhiên trừng lớn.
"Tôi cũng không phải cố ý , cô dùng đứa bé trong bụng uy hiếp tôi, bắt tôi cùng Tịch Tịch ly hôn. Điều này làm sao có thể? Làm sao mà tôi có thể lấy một phụ nữ như thế. Tôi dùng sức đem cô ta đẩy ngã, cô ả lại ôm chặt chân của tôi. Tôi đá lên bụng của cô ả mấy cái, cô ả rốt cục nới lỏng tay. Ta đột nhiên cảm thấy cô ả rất đáng giận, cô ả so với bất kỳ phụ nữ khác thật phiền toái, cô ả đã không muốn phá thai, như vậy thì tôi nên ra tay đi.
Tôi đem cô ả kéo dài tới phòng khách, đem cô ả đẩy lên trên bàn trà, sau đó dùng cái gạt tàn thuốc đánh vào eo của ả. Bụng của cô ả rất lớn, quỳ gối trước bàn trà , nửa người trên ghé vào trên bàn trà, cô ả cầu xin tôi tha thứ và buông tha cho cô ta.
Hừ, buông tha cho cô ả, sau đó ả lại tiếp tục chia rẽ hạnh phúc của tôi và Tịch Tịch sao? Lần này tôi nhất định phải đem con của ả phá đi. Cuối cùng, tôi nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi từ chân váy cô ả chảy ra. Tôi biết rõ, khi có dòng máu đó, con của cô ả khẳng định giữ không được. Đem cô ả ném xuống đất, tôi ra cửa. Tâm tình lập tức cảm thấy rất nhẹ nhàng. . . . . ."
Kế tiếp, Trương Tuấn mở to mắt, anh hỏi bác sĩ anh nên làm như thế nào.
Bác sĩ cũng không có lên tiếng, anh đi tới trước camera . Đoạn phim tới đây chấm dứt.
Liền Tịch Tịch nhìn đoạn phim, cảm giác sau lưng mình mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô ngã ra trên ghế, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Nhược Vân là do Trương Tuấn hại chết .
Chính là, vì cái gì mà trước khi chết Nhược Vân lại không nói chuyện này?
Là vì con của cô ta ah.
Nếu là cô ta đem chuyện này nói ra, một khi Trương Tuấn ngồi tù, như vậy con của cô ta nên làm cái gì bây giờ?
Nhược Vân, cô như thế nào ngu như vậy ?
Bình luận
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1